Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11+12

Episode 11: Just Take My Memories...!

Episode’s statement: Like a circle...Like a dream...

Seoul mùa xuân 7 năm sau

Dáng người nhỏ bé lẩn đi trong đám đông, hai bàn tay thọc sâu trong túi áo. Mùa xuân đã sang nhưng có vẻ cái lạnh của mùa đông vẫn còn dư âm đâu đó. Thành phố này ngày càng trở nên choáng ngợp bởi sự sung túc của nó. Đã 7 năm trôi qua, đã trở về vài lần, đã lưu lại ở đó ít nhiều những năm tháng của tuổi trẻ, của những gì yêu thương nhất và cũng là những nỗi đau mãi gặm nhấm trong lòng. Nó giống như cơn đau nhức của người già mỗi khi thời tiết thay đổi. Bầu không khí trở nên chật chội, người với người xô vào nhau, chen ngang một khoảng lớn trước mặt.

TaeYeon bước vào một quán cafe sang trọng nằm trên một khuôn viên rộng lớn với những mảng kính sáng choang. Ngày từ phía góc cửa cô có thể nhận ra ai đó với nụ cười tươi rói mãi không thay đổi. Năm tháng có thể để lại những dấu vết tàn phai trên khuôn mặt nhưng không thể cướp đi nụ cười của bất cứ ai.

“Hey TaeYeon.” Chàng trai lịch lãm ngồi tại chiếc bàn gần cửa kính vẫy tay một cách cuồng nhiệt với cô.

“Bao nhiêu năm rồi nhỉ?” TaeYeon trao cho cậu ta một cái ôm nhẹ và ngồi xuống ghế.

“Lần cuối mình gặp cậu cũng đã 3 năm rồi.”

“Thật sao? Vậy mà mình cứ tưởng nó không lâu đến vậy.” TaeYeon nhấp một ngụm nước và nói.

“Cậu sao rồi? Vẫn điên cuồng làm giàu chứ.” Chàng trai nhìn cô bạn gái trước mặt mình bông đùa.

“Chỉ là không muốn năm sau thụt lại so với năm trước mà thôi.”

“Sao lần này cậu về hẳn chứ. Mình nghe ba cậu nói công ty mẹ ở Mỹ gửi cậu về đây để điều hành chi nhánh ở Hàn Quốc phải không?”

“Ừ đó là một trong những lý do, ngoài ra mình bắt đầu cảm thấy dù có đi đâu thì nơi đây vẫn là điểm dừng cuối cùng. Đừng chỉ nói về mình, cậu sao rồi Rockie?”

“Cậu nghĩ một Rockie luôn không bao giờ làm được gì trọn vẹn có thể chăm sóc một người vợ và hai đứa trẻ đáng yêu không.” Anh chàng Rockie vừa nói vừatạo ra một tràng cười.

“Cậu là con người của gia đình.” TaeYeon chậm dãi nói.

“Bất cứ con người yêu tự do nào cũng sẽ có lúc phải tìm cho mình một mái ấm. 7 năm rồi mà TaeYeon, cậu vẫn cứ định một mình đến bao giờ?” Rockie đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Đôi lúc mình cảm thấy, mình bây giờ vẫn là tốt nhất. Không vướng bận gì, khi nào cần phải đau khổ thì đau khổ, khi nào cần quên đi thì quên đi, khi nào cần dừng lại thì dừng lại.”

“7 năm rồi cậu có liên lạc với cô ấy không?” Câu nói của Rockie vừa dứt cũng là lúc ánh mắt TaeYeon ngưng lại như giọt cafe đọng lại tại miệng chiếc tách.

“Không hề, chúng mình ngày đó là tự nguyện chia tay. Là cảm thấy yêu thương rất mệt mỏi. Là vui vẻ chúc nhau may mắn về sau. Có điều thời gian trôi đi thì nghĩ lại thật hay là lúc đó còn trẻ nên mới có thể mạnh mẽ và dứt khoát như vậy. Đổi lại là bây giờ có lẽ vẫn sẽ vương vấn và có chút không cam tâm.”

“Cậu suy cho cùng là không thể quên Jessica.” Rockie thở dài và nói trong khi khóe môi TaeYeon chợt nở một nụ cười buồn.

“Cậu nghĩ 7 năm này có thể so với 15 năm sao? Mình đã cho cô ấy một phần tư cuộc đời của mình rồi. Không cần thiết phải quên cô ấy. Không có lý do gì để quên cô ấy và cũng chẳng có cách nào để đẩy cô ấy ra khỏi quá khứ của mình. Điều đó không công bằng với cả hai.”

“Cũng không thể hiểu vì sao hai người lại chia tay?” Câu hỏi của Rockie giống như một tiếng búa nhẹ chạm vào tiềm thức của TaeYeon, những kí ức xoay vần trong 7 năm qua luôn đau đáu trong lòng nay có dịp trở về.

Một chiều mưa rào tầm tã, mưa như trút hết nước trong lòng. Cơn mưa kéo dài mãi không dứt. Những hạt mưa giăng kín cả một con phố dài, bắn xuống mặt đường hất tung một màn sương trắng xóa. TaeYeon và Jessica ngồi lặng lẽ trong một quán nhỏ. Quán ngày mưa vắng vẻ, có chút gì đó buồn man mác, có chút gì đó lạnh trong lòng.

“Bao giờ thì cậu đi?” Jessica nhìn TaeYeon mỉm cười nhẹ nhàng và hỏi.

“3 ngày nữa.” TaeYeon lãnh đạm trả lời.

“Nhanh nhỉ, Taengoo của chúng ta sắp đi rồi. Mới ngày nào...”

“Nhanh hay chậm cũng đâu có thay đổi được gì. Nếu mình lưu lại vài ngày cho cậu thêm một cơ hội nữa mọi chuyện có thể khác không?” TaeYeon nhìn sang Jessica và hỏi còn cô gái ấy chỉ xoay tròn chiếc thẻ nhỏ khuấy động những dòng nước xoáy mạnh trong thành cốc như sắp trực trào.

“Có lẽ không có câu trả lời nào đúng không Sica? Mình chỉ muốn hỏi cậu một câu mà thôi. Chuyện này nhất định không hối hận? Sẽ cam tâm bằng lòng chứ?” Ánh mắt TaeYeon lạnh ngắt nó xoáy sâu vào lồng ngực của Jessica để lại một lỗ hổng mà có lẽ rất lâu về sau cũng sẽ chẳng bao giờ lấp đầy.

“Bây giờ thì không nhưng sau này những lúc nghĩ về cậu mình sẽ không cảm tâm với kết cục như vậy. Ra đi điều đó không chỉ là kết thúc mà nó còn là sự mở đầu mới. Ở nơi đó sẽ không có một Jessica Jung luôn làm cậu đau khổ.” Jessica cảm thấy cơn nấc nghẹn dâng tròng lòng, cô ấy lại cúi xuống tìm một phương hướng để giấu đi đôi mắt bắt đầu gợn những tia đỏ au.

“Đôi lúc mình nghĩ mình quá nhẫn tâm khi chỉ nghĩ đến cảm giác của mình. Chúng ta như vậy là do mình đã vô tình gạt cậu sang một bên. Là mình không đủ kiên nhẫn để lắng nghe cậu nhưng lúc này cậu mới thật sự là tàn nhẫn. Cậu hết lần này đến lần khác dập tắt những hy vọng mình cố nhen nhóm. Jessica, ngày hôm nay là cậu nói những lời này và mình sẽ lắng nghe nó. Mình đồng ý, chúng ta là tự nguyện rời xa nhau. Nếu cậu cho rằng việc mình ra đi là vì ước mơ, tương lại hay bất cứ điều gì đó thì cậu nhầm rồi. Mình ra đi là vì cậu.” TaeYeon nhàn nhạt nói nhưng trong giọng nói của cô ấy cảm tưởng có những gai nhọn chĩa ra đâm lấy những trái tim khổ đau.

Ngoài trời cơn mưa vẫn trút nước ào ào, bóng dáng đó tan dần trong màn mưa để lại một người tự cảm nhận dư vị mặt chát của thứ nước tự nhiên dưới mái hiên nhỏ bé.

“TaeYeon này tuần tới Thomas sẽ kết hôn? Anh ta có gửi thiệp mời của cậu cho mình và nhờ mình chuyển tới cậu? Nếu như cậu không muốn thì cũng không sao...” Rockie nhìn ánh mắt sâu thẳm của TaeYeon và nói.

“Cuối cùng con người đó cũng đã kết hôn. Mình sẽ tới, không sao đâu. Đúng là trước đây có hận anh ta, có oán trách nhưng suy cho cùng tình yêu không có lỗi và anh ta cũng chỉ là một nạn nhân mà thôi.” TaeYeon cầm lấy tấm thiệp màu trắng thơm mùi giấy và mỉm cười.

“ Anh ta giống cô bé Hana đều yêu người không nên yêu. Nhưng anh ta may mắn hơn vì anh ta đã tìm ra lối thoát. Còn cậu định bao giờ trả tự do cho cô bé đó đấy. Nếu không có hy vọng nào thì không phải là ích kỷ quá chăng.” Rockie xoa xoa cằm và nói.

“Mình chỉ nói là không yêu Hana nhưng chưa từng nói là không muốn cô bé ở bên mình. Có những phút giây trong 7 năm qua mình hạnh phúc vì Hana ở đó vì mình.”

“Vậy thì mở lòng ra đi TaeYeon.” Rockie nhìn bạn mình bằng ánh mắt cầu thị trong khi TaeYeon chỉ khẽ chớp mắt mà không nói gì.

Ánh nắng nhẹ dịu của mùa xuân bao trùm lấy không gian rộng lớn. Nhưng cơn gió ấm áp gieo mình trên những thảm cỏ xanh thắm. Những tấm vải trắng muốt đan vào nhau, những dãy bàn ngay ngắn được sắp xếp cẩn thận. Những người tới dự tiệc cưới ngày hôm nay của vị bác sĩ trẻ điển trai đều được phát một cánh hoa Jun màu trắng thật tinh khôi.. Gam màu chủ đạo ngày hôm nay cũng là màu trắng điểm xuyết vô đó là những dải lụa màu tím khá tinh tế nhưng lại bắt mắt vô cùng. Chỉ vài bước cơ bản đảo qua có thể thấy Thomas đã thuê được một người tổ chức đám cưới rất chuyên nghiệp. TaeYeon nhấp một ngụm nhỏ ly rượu vang trắng. Hương vi chua chua đắng đắng nhưng lại nồng nàn thấm vào đầu lưỡi làm tê đi cảm giác trong phút chốc. TaeYeon để ý có mọt cậu bé nhỏ chừng 6, 7 tuổi mặc một bộ lễ phục màu trắng rất đáng yêu nãy giờ không ngừng nhìn lén từng cử chỉ hành động của mình. TaeYeon trước giờ không có hứng thú với trẻ con, hoàn toàn là một sự lãnh cảm. Nhưng đôi mắt cậu bé ấy lại thu hút cô, đôi mắt hấp háy, hàng lông mi ngắn cụt chưa kể lông mày của cậu bé cũng thưa đến độ nhìn không rõ. TaeYeon đặt ly rượu xuống và bước về phía cậu bé. Cô đưa cho cậu bé một dĩa bánh trên bàn.

“Cháu có muốn thử một chút không?” TaeYeon mỉm cười hỏi cậu bé trong khi cô có thể đế ý thấy dấu hiệu run sợ trên nét mặt bé nhỏ ấy. Cậu bé cứ dần cúi thấp đầu của mình, các ngón tay bấu vào nhau đầy lo lắng.

“Đừng lo cô không phải mụ phù thủy trong truyện cổ tích đâu.” TaeYeon chợt cúi thấp người xoa lên mái tóc của cậu bé và cứ như thể hành động đó như một luồng điện chạy dọc thân thể cậu bé. Cậu bé ngẩng nhìn TaeYeon đôi mắt to tròn và bất ngờ bỏ chạy một cách lật đật trước khi tự dẫm vào dây giày và ngã nhoài xuống mặt cỏ. TaeYeon thấy vậy nhanh nhẹn bước lại xốc cậu bé đứng dạy, bất chợt một ánh mắt lo lắng xuất hiện. TaeYeon nhìn cậu bé một lượt để có thể khẳng định không có vết thương nghiêm trọng nào hết. Sau đó cô nhìn cậu bé và nói bằng giọng nhẹ nhàng

“Cháu từ sau không nên bỏ chạy như thế.” TaeYeon có thể gương mặt cậu bé đỏ ngượng vì xấu hổ mái tóc chải chuốt giờ lấm tấm mồ hôi.

“Ba cháu không dạy cháu thắt dây giày sao?” TaeYeon nhìn những nút thắt đan rối vào nhau và bật cười trong khi cậu bé chỉ khẽ lắc nhẹ đầu.

“Không sao cô sẽ chỉ cho cháu, nhìn kỹ nhé, đầu tiên là hai dây thắt vào nhau sau đó là buộc...” TaeYeon ngừng lại khi cảm thấy có giọt nước khẽ chạm lên bàn tay mình, cô ngẩng đầu lên và thấy đôi mắt cậu bé đỏ au cùng những tiếng nấc nhẹ.

“Không sao chứ cậu bé. Cháu bị đau ở đâu sao?” TaeYeon nhìn cậu bé đầy lo lắng trong khi khuôn miệng câu bé khẽ lí nhí từng từ từng chữ chậm dãi chạm vào trái tim TaeYeon.

“Cháu...không...có...ba.”

“Summer cháu đang làm gì ở đó vậy?” Tiếng một người đàn ông vang lên phá tan bầu không khí và khi TaeYeon ngoảnh lại nhìn rõ đó là ai thì cô có chút bất ngờ nhưng người kia thì có vẻ như còn bất ngờ hơn.

“TaeYeon...” Thomas buột miệng.

“Anh là người đưa thiệp mời tại sao lại tỏ ra ngạc nhiên đến vậy” TaeYeon đứng dạy mỉm cười và nói.

“À không, anh chỉ nghĩ là em không tới được thôi. Em biết đó...” Thomas trở nên lúng túng.

“Không sao mà cậu bé này là cháu anh à?” TaeYeon nhìn sang Summer và hỏi.

“Ừ... nó là cháu anh. Lại đây nào Summer mẹ cháu nói là không được để cháu chạy lung tung.” Thomas kéo tay Summer về phía mình và nói.

“Mummy!” Bất ngờ Summer gọi lớn cậu bé vùng tay khỏi Thomas và chạy về phía một cô gái khoác lên mình bộ váy trắng xinh đẹp, mái tóc dài buông xõa tự nhiên. Cả ánh mắt của TaeYeon và Thomas đều hướng về phía Summer đang chạy lại. Người gãi đầu gãi tai khó xử, người ngây ra như không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.

Jessica ôm lấy Summer vào lòng ánh mắt tràn ngập yêu thương trước khi nó bị nuốt gọn bởi ánh mắt sừng sờ chăm chăm của ai đó. Jessica lúc này cảm thấy chân tay mình thật thừa thãi. Đã 7 năm rồi từ lần cuối họ gặp nhau. Không hề còn một mối dây nào liên quan ngoài quá khứ đã ngủ yên. Vậy mà giờ đây chỉ trong tích tắc ngắn ngủi những thứ tưởng chừng đã mất đi tự vùng lên mạnh mẽ giữa họ lại là một sự liên kết nữa diễn ra. Dẫu sao chuyến trở về này cũng là để tìm gặp con người ấy vì một lời hứa vì một mong ước của người cô yêu thương nhất bây giờ hay suy cho cùng là chính bản thân cô. Nhưng trong tình huống bất ngờ không hề có sự chủ động, mọi thứ trở nên phức tạp. Những suy nghĩ bất chợt hiện hình trong khối óc của hai con người đang găm chặt ánh mắt về phía nhau. Còn quá nhiều điều chưa biết? Còn quá nhiều chuyện chưa có dịp để nói? Và còn là cả một câu chuyện dài phía trước khi mọi chuyện mới bắt đầu lại nhưng dường như đang rất hỗn loạn.

To be continued...!

Episode 12 : Seven Years In Love...!

Episode’s statement: Love...I can’t take it back...

Cuộc sống đôi khi có những điều bản thân dẫu biết rằng sự thật có thể không phải như thế nhưng con người ta vẫn luôn muốn tin vào mặt trái của nó, chỉ tin vào cảm nhận của chính ta. TaeYeon lặng lẽ dựa mình vào tường nhắm mắt lại để tránh đi ánh nhìn về phía Jessica và Thomas. Bản thân cô đủ thông minh và bình tĩnh để hiểu rằng lúc này đây Thomas mới là người Jessica cần. Anh ta có thể giúp Jessica cảm thấy bớt lo lắng hơn về bệnh tình của ba cô ấy. TaeYeon hiểu điều đó nhưng khi nhìn thấy giây phút Jessica bất chợt tóm lấy cánh tay Thomas như chiếc phao cứu hộ, ánh mắt như trút toàn bộ niềm tin và hy vọng vào đó cũng là lúc trái tim TaeYeon thắt lại, hơi thở bị bóp méo nhưng cô không thể làm gì ngoài im lặng.

Cánh cửa căn hộ quen thuộc được mở ra, một tiếng kêu tách nhẹ của công tắc điện vàng lên xé toang khoảng không im lặng. TaeYeon thả mình lên sofa, cảm giác nặng nề xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ của cô. Ngay cả nơi này, nơi chỉ có cô và Jessica cũng trở nên trống vắng đến lạ thường. Cô không biết đã bao lâu mình chỉ ở đây một mình, đã bao lâu chiếc giường kia thiếu vắng hơi ấm của ai đó. Là cô phải chịu đựng hay không còn cách nào khác. Tình yêu dẫu biết không chỉ có sự ngọt ngào nhưng TaeYeon không muốn nó cay đắng đi theo cách này. Cô từ bao giờ trở nên nghi hoặc bản thân mình, từ bao giờ cảm thấy chơi vơi. Từ ngày Jessica đặt bàn tay cô ấy vào bàn tay cô, chưa một lần cô từng có ý nghĩ buông tay dù tình yêu của họ gặp không ít sóng gió. TaeYeon có thể chịu đựng tất cả, từ việc bỏ đi một cơ hội lớn để ở bên Jessica, chấp nhận đối diện với ba cô ấy, cúi gập mình chỉ để được dựa vào cô ấy và tiếp tục. Mọi thứ đều trở nên có thể với TaeYeon nhưng điều TaeYeon sợ nhất lại chính là niềm tin đặt vào Jessica. Cả ngàn lần TaeYeon tự trấn an mình rằng hãy để cô ấy được tự do trong tình yêu của cô. Chỉ cần là cô ấy cười thì cô cũng thấy hạnh phúc. Nhưng thực tế và suy nghĩ lại cách nhau một khoảng cách rất xa. Giống như khoảng cách xa nhất trên thế gian này không phải là từ cực bắc đến cực nam mà là từ miệng đến tay. Nói thì bao giờ cũng dễ nhưng khi ta thực hiện nó sao mà khó khăn đến vậy. TaeYeon vắt tay lên trán khó nhọc tìm lối thoát, cô đang tự mình trăn trở với những giả thuyết bản thân cô cũng cảm thấy hoang đường nhưng kỳ lạ thay đó lại là những điều cô nghĩ đến nhiều nhất.

“Nếu cảm thấy mệt mỏi thì có thể chó phép mình nghỉ ngơi mà.” Một giọng nói vang lên khẽ khàng làm TaeYeon bừng tỉnh. Cô ngước nhìn con người ấy, lần đầu tiên cô nhìn người đó lâu đến vậy, ánh mắt chưa bao giờ cô đơn và cầu thị đến thế. Đôi môi cô khẽ nhích nhích, khuôn mặt tạc lên vẻ buồn bã.

“Giống như một trái tim luôn làm việc mà không biết ngơi nghỉ và vào giây phút nó tự cho phép mình mệt mỏi có lẽ đó sẽ là một lời tạm biệt.” TaeYeon ngồi dậy cúi đầu vò 2 tay vào tóc và nói.

“Vẫn có thể dùng máy trợ tim mà phải không Taengoo.” Hana ngồi xuống bên cạnh TaeYeon đặt tay mình lên đôi vai khẽ run run ấy.

“Một Taengoo tuyệt vời là một Taengoo không bao giờ đâu hàng, người luôn là số một và bất chấp tất cả để có được điều mình muốn. Người dù mệt nhưng không bao giờ chán nản. Nhưng nếu có lúc nào đó trong một cuộc đua dài tới hạnh phúc Taengoo tuyệt vời của chúng ta cảm thấy kiệt sức thì em sẽ ở đó như một trạm nghỉ di động tiếp thêm sức mạnh cho Taengoo phải không nào?” Hana kéo TaeYeon dựa lên vai mình, hơi thở của cô bé bị dồn lại vào khoảnh khắc cô bé thấy TaeYeon dường như để mặc chuyện đó và không phản ứng lại.

“Tôi sẽ không mệt mỏi nếu mỗi ngày được nhìn thấy cô ấy. Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc nếu cô ấy luôn mãi nắm tay tôi. Tôi sẽ không bao giờ bước đi một mình, tôi sẽ cùng cô ấy trong suốt cuộc đời này chỉ cần là cô ấy có niềm tin vào tôi. Tôi đã từng tự tin nói với ba cô ấy rằng nếu không phải là tôi thì sẽ chẳng có ai yêu cô ấy hơn thế nữa. Những năm tháng của bọn tôi có thể bị che phủ bởi nỗi buồn, sự giận dỗi bởi những khó khăn nhưng chỉ cần chúng tôi bên cạnh nhau thì những điều đó sẽ tan biến ngay lập tức. Nhưng sao lúc này đây tôi cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương, chưa từng giây phút nào trong cuộc đời Kim TaeYeon lại trở nên tự ti như thế này. Tôi sợ mình là không đủ với cô ấy. Tôi sợ vòng tay mình không đủ bao bọc lấy cô ấy. Đôi vai tôi quá nhỏ bé để gánh lấy những lo lắng của cô ấy. Tôi bây giờ có gì để cho cô ấy một sự đảm bảo? Tình yêu ư? đó không phải là tất cả. Lúc này đây tôi cảm thấy yêu cô ấy là cả một nỗi sợ vô hình. Tôi quá yêu cô ấy như vậy là sai hay đúng? Tại sao lại khiến bản thân trở nên kém cỏi như vậy. Tôi bất lực đến cùng cực, lúc này đây có thể đối diện với cô ấy không. Có thể làm gì cho cô ấy đây.” TaeYeon nói từng câu từng chữ đầy day dứt, nước mắt cứ từ từ lăn dài trên má, cô rúc sâu vào người Hana một cách đầy thổn thức.

Hana cảm thấy bàn tay mình cứng lại, cô lắng nghe những điều TaeYeon nói nhưng lúc này đây cô tự hỏi ánh mắt Jessica ở ngoài kia đang nhìn chăm chăm vào họ là có ý gì. Nhưng có lẽ đó là một cảm giác vô cùng hụt hẫng và đau khổ. Cô ấy không lên tiếng chỉ đứng đó nhìn hai người bọn họ. Và khi TaeYeon gục vào lòng Hana, Jessica ngay lập tức xoay người, từng bước từng bước rời khỏi nơi đó. Nước mắt của cô dường như không thể rớt xuống, ánh trăng hôm nay sao lại sáng như thể kia. Cô ấy cứ đứng ở đó dưới gốc cây lớn, ngẩng mặt nhìn bầu trời, khắc khoải trong lòng là hình ảnh của TaeYeon đầy đau thương.

“ Giữa đất trời bao la, cậu đã từng bao giờ mong ngóng những phút giây tình cờ. Đã bao giờ quên đi cảm giác khi đôi mắt chúng ta chạm vào nhau. Cậu ở đó, không quá cách xa mình, chúng ta đang cùng nhìn về một hướng. Thời gian đúng là có sức mạnh riêng của nó. Cậu ít nhiều thay đổi, không còn giống với Kim TaeYeon 7 năm về trước. Có gì đó chín chắn hơn. Nhịp thở của cậu dường như cũng nặng đi rất nhiều. Nét mặt cũng dần trở nên đanh lại. Mình cảm thấy lạnh, không phải vì những con gió đang bủa vây nơi này. Mà là ánh nhìn của cậu, vào giây phút chúng ta gặp lại, ánh mắt đó còn có chút dư vị của năm tháng cũ nhưng nhanh chóng nó đã bạc đi vì thời gian. Mình có thể bắt đầu với cậu như thế nào đây? Hỏi rằng cậu như thế nào sao? Nở một nụ cười giả tạo đến kệch cỡm chăng?” Jessica thầm nghĩ, cô và TaeYeon đã đứng ở sau vườn trong một khoảng lặng khó thể đong đếm được.

“Nếu cậu có thể làm được, có thể đủ dũng cảm để chúng ta đối diện nhau. Năm tháng trôi qua, những kỷ niệm dù tồn tại cũng đã ẩn sau lớp tro tàn nguội lạnh của tình cảm. Nước mắt cùng những tổn thương đã làm nguội đi dòng khát vọng cháy bỏng. Vậy cớ sao chỉ trong chốc lát một nụ cười nhàn nhạt có thể khơi dậy nó? Những thứ tưởng chừng đã trôi vào dĩ vãng giờ sống động như một khúc nhạc dạo trong gió. Mái tóc của cậu buông dài, làn gió khẽ mơn man mùi hương quen thuộc ấy. Chúng ta thật gần mà cũng thật xa. Vốn chẳng hề muốn chạm vào nó một lần nữa, nhưng sao nó cứ quẩn quanh trong lòng. Mình bây giờ không còn là một Kim TaeYeon đủ lạnh lùng để bước qua cậu như những người xa lạ, chẳng có thể coi cậu như một người bạn. Gía như cứ để tình yêu đó là của riêng mình thì có lẽ mình đã có thể mỉm cười với cậu, ôm lấy cậu như một người bạn lâu ngày xa cách. Nhưng mọi chuyện không phải vậy đúng không Sica? Cậu là người yêu cũ? Là cô gái đóng vào trái tim mình những điều không thể quên. Là người mình cảm thấy uất hận nhất nhưng chẳng thể làm tổn thương. Có lẽ vì điều này mà mình đang ở đây với cậu chăng? Không phải là tình yêu mà là sự ích kỷ của một trái tim đơn độc.” Bàn tay TaeYeon vuốt nhẹ lên cánh hoa Jun trắng muốt, ánh mắt trầm ngâm.

“Đứa bé rất dễ thương.” TaeYeon không hiểu sao đây lại là lời đầu tiên cô muốn nói với Jessica. Phải chăng đó là điều cô nghĩ đến nhiều nhất, là khúc mắc lớn nhất bây giờ trong lòng cô. Và đợi chờ câu trả lời từ Jessica cũng khiến trái tim TaeYeon của ngày hôm nay có chút gì đó căng cứng hồi hộp.

“Summer khá là hiếu động. Nếu lúc nãy thằng bé có làm phiền gì cậu thì cho mình xin lỗi.” Jessica nhẹ nhàng nói, cổ họng cô dường như khô đi. Cô biết sự xuất hiện của Summer sẽ tạo ra trong lòng TaeYeon hàng ngàn dấu hỏi. Cô ấy có quyền biết nhưng phải bày tỏ nó như thế nào thì thật lòng Jessica hoàn toàn không chủ định được.

“Mình thật lòng mà nói có rất nhiều câu hỏi trong lòng nhưng lại chẳng hề muốn biết câu trả lời của nó. Có lẽ biết vào thời điểm này cũng chẳng quyết vấn đề gì. Không khí này ngượng ngập quá. Không lấy thêm thời gian của cậu nữa. Mình đi trước.” TaeYeon thật sự là có rất nhiều điều muốn biết nhưng cô lại sợ sự thật đằng sau nó, cô không biết khi nghe xong sẽ là điều gì xảy ra. Vào lúc này cô cảm thấy căng thẳng, những ngón tay bấu vào nhau. TaeYeon quyết định cứ tạm gác nó lại, cô cần có thời gian để tự thích ứng. Buông nhẹ cánh hoa Jun trong tay, TaeYeon bước về phía tiền sảnh để lại cô gái với mái tóc dài che lấp những nét buồn thoáng qua đọng lại trên khóe mắt.

Trong phòng chờ của đám cưới, Summer ngồi yên lặng trên một bằng ghế dài. Ánh mắt lém lỉnh, biểu hiện của niềm vui tràn ngập. Cậu bé vừa đùa nghich với mấy món đồ chơi vừa nghêu nga hát. Chẳng ai hiểu vì sao cậu bé lại vui đến vậy ngoài Thomas.

“Summer, nếu mẹ cháu biết thỏa hiệp giữa hai chúng ta thì bác chết chắc đấy.” Thomas nhíu mày nhìn Summer rồi ngồi xuống bên cậu bé.

“Cháu sẽ không nói cho mẹ cháu biết đâu, bác đừng lo.” Cậu bé quay sang trấn an Thomas bằng nụ cười trong veo ngây ngô.

“Mẹ cháu thông minh lắm đó. Mà nói cho bác biết cảm giác được gặp Kim Boss có thú vị không nào?” Thomas nhấc Summer vào lòng mình và nói còn Summer chỉ nhe răng cười đáp trả và giơ ngón tay cái của mình lên.

“Tuyệt vời hơn trong ảnh đúng không?” Thomas hỏi trong khi Summer gật đầu của mình liên tục tỏ vẻ hoàn toàn tán thành.

“Vậy Kim Boss và bác ai tuyệt hơn?” Thomas nhéo nhẹ vào chóp mũi của Summer và hỏi. Cậu bé giật mình bởi câu hỏi, hàng lông mày nhạt nhíu lại ra điều suy nghĩ, cậu bé đưa ánh nhìn lướt qua tổng thể khuôn mặt của Thomas rồi lại cúi xuống bận rộn với món đồ chơi của mình và chợt buông một câu.

“Bây giờ thì cháu đã hiểu vì sao mummy không chọn bác.”

“Cháu thật là...” Thomas nghe xong câu trả lời của cậu bé không khỏi bất ngờ, để tự chữa ngượng cho bản thân anh ta bắt đầu nhấc cậu bé lên và xoay vòng trên cao. Cả hai cứ đùa giỡn với nhau mà không để ý rằng TaeYeon đang đứng ở đó quan sát họ một cách cẩn thận trong lòng thoáng chút khó chịu.

“Xin lỗi em không muốn làm phiền hai người nhưng...” TaeYeon bước vào và nói chuyện. Khuôn mặt Thomas đột nhiệt dài ra, anh ta lúng túng đặt Summer xuống đất trong khi cậu bé lén nhìn biểu hiện cuả TaeYeon.

“Không sao bọn anh cũng chỉ đang đùa thôi.” Thomas tươi cười nói.

“Em có việc phải về trước. Hôm nay đến chúc mừng anh như vậy quả có chút hơi thất lễ. Nhưng dù sao cũng mong anh hạnh phúc.” TaeYeon bước tới chỗ Thomas và đề nghị bắt tay.

“Tiếc là em không thể ở lại đến lúc kết thúc. Nhưng anh thật sự cảm thấy rất vui vì sự có mặt của em ở đây. Có dịp chúng ta sẽ gặp lại. Cảm ơn em nhiều TaeYeon.” Thomas nắm lấy của TaeYeon và cảm thấy lòng bàn tay TaeYeon tự nhiên siết chặt lấy khớp tay của mình.

“Vậy em đi trước nhé.” TaeYeon giơ tay chào, cô lướt nhanh cái nhìn của mình qua Thomas và Summer. Cô không hiểu sao đôi mắt cậu bé luôn khiến cô có cảm giác nó như muốn xuyên thấu mình. TaeYeon nhếch khóe môi cười nhẹ quay người và bước ra ngoài.

“Boss không thích cháu.” Summer ngồi phịch xuống ghế đôi tay mân mê món đồ chơi có vẻ hờn hờn tủi tủi.

“Đừng nghĩ như vậy Summer. Không phải lúc nãy cháu nói Kim Boss đã dạy cháu buộc dây giày sao, lại còn xoa đầu cháu nữa mà.” Thomas khoác tay lên vai cậu bé và an ủi.

“Nhưng boss không còn cười với cháu nữa...” Summer cúi đầu khẽ nói.

“À đó không phải cách hành sự của một Boss sao. Boss thì luôn thể hiện dáng vẻ oai phong mà Summer...” Thomas vỗ về.

“Nhưng Boss cười vẫn đẹp hơn.” Summer vẫn chưa chịu từ bỏ. Từ bé cậu luôn suy nghĩ rằng dáng hình Boss trong bức ảnh nằm sâu trong hộc tủ của mummy cậu là ai? Đó có phải là người cậu luôn tìm kiếm? Summer luôn thắc mắc về người này với mummy và cả Thomas nữa. Đến nỗi cả hai người lớn đều cảm thấy khó xử và day dứt khi phải nói dối đứa trẻ vô tội. Nhưng cả hai đều không biết phải nói gì với Summer cả, điều đó lại càng khiến cậu bé tò mò. Hình ảnh Kim TaeYeon với chiếc bộ đàm đang chỉ đạo đám đông chỉ là một khoảng khắc trong vô vàn những khoảnh khắc đã diễn ra, nhưng đó lại là khoảnh khắc mà đứa trẻ 6 tuổi nâng niu như một báu vật. Cậu bé luôn ngắm tấm hình đó mỗi ngày, rúc sâu vào lòng mẹ mình chờ đợi những câu chuyện chắp nhặt từ ký ức.

Màn đêm của Seoul dường như tĩnh lặng hơn thường lệ, TaeYeon tựa mình vào ban công căn hộ mới chuyển đến. Những ánh đèn sáng trưng một màu làm lóa đi đôi mắt của cô. Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa reo lên khiến TaeYeon cảm thấy giật mình. Nơi này cô mới chuyển đến cũng chưa từng thông báo địa chỉ cho bất kỳ ai nhưng sao lại có người đến tìm như thế này. TaeYeon đặt nhẹ ly nước xuống bàn, cô bước về phía cảnh cửa và khi nó được mở ra, xuất hiện trước mặt cô là gương mặt đờ ra vì sốc của Jessica, đôi mày ngái ngủ của Summer cùng lỉnh kỉnh đống hành lý trước cửa.

“Cậu sống ở đây sao?” Jessica hỏi với đôi mắt sững sờ.

“Mình mới chuyển đến ngày hôm qua.” TaeYeon trả lời mà không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.

“Nhưng địa chỉ này là..” Jessica nhìn rõ vào tờ giấy trong tay mình và phát hiện không có điểm gì nhầm lẫn.

“Cùng là số nhà này nhưng nó là ở bên tòa nhà B.” TaeYeon nhìn mảnh giấy và nói.

“Mummy, nhà của chúng ta đâu?” Summer dụi mắt và hỏi, cậu bé nãy giờ đều trong trạng thái ngủ gà ngủ gật.

“Chờ mummy một chút, mummy sẽ gọi điện lại cho người môi giới. Summer ngoan nào.” Jessica xoa tay vào hai má của Summer và nựng cậu bé.

“Nhưng Summer buồn ngủ.” Summer bĩu môi và nói, cậu bé hướng ánh nhìn về phía TaeYeon vẻ mệt mỏi.

“Vậy vào tạm trong này một lúc đi rồi từ từ giải quyết mọi chuyện.” TaeYeon ái ngại nhìn thấy mẹ con họ trong tình cảnh này.

“Không cần phải phiền...” Jessica chưa kịp dứt câu nói của mình thì Summer đã nhanh nhảu trả lời.

“Thanks Boss!” Cậu bé nhanh nhẹn thoát khỏi cái kéo tay của mẹ, lướt qua người của TaeYeon và đi thẳng vào phòng khách.

“Thằng bé vừa gọi mình là gì thế?” TaeYeon nhìn Jessica khó hiểu và hỏi.

“Không có gì đâu đứa trẻ nào cũng vậy thôi mà.” Jessica trả lời bâng quơ để tránh TaeYeon đi xa hơn vấn đề.

Nửa tiếng sau căn hộ của TaeYeon vẫn chìm trong yên lặng, Summer thì ngủ ngon lành trong khi Jessica đang bận rộn tranh cãi với người môi giới ở bên ngoài. TaeYeon cảm thấy không khí có chút gì đó kì lạ khi cô ở cùng với một đứa trẻ. Qủa thực mà nói có lẽ Summer thu hút được sự chú ý của TaeYeon không hẳn chỉ vì cậu bé là con trai của Jessica mà ở Summer có điều gì đó khiến TaeYeon khó mà có thể lí giải được. Như lúc này đây cô ấy đang đắp cho cậu bé một tấm chăn mỏng, hạ độ sáng của ánh đèn, ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương đó ở mọi góc độ. Sự thật việc Jessica có một đứa trẻ khiến TaeYeon không khỏi bàng hoàng, cô cảm thấy mọi chuyện không còn nằm trong những gì mà cô từng suy nghĩ. Lắc mạnh đầu mình, TaeYeon không muốn những suy nghĩ của mình trở nên phức tạp hơn nữa. Ngày hôm nay quả thật đã rất dài.

Jessica trở vào phòng khách, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và tức giận.

“Thật không thể tin được là mình không thể ở trong căn hộ mà mình đã thuê.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” TaeYeon đặt một cốc nước trước mặt Jessica và hỏi.

“Anh ta nói rằng khi nhân viên mới tập sự của anh ta làm hợp đồng thuê nhà của mình đã có sự nhầm lẫn giữa khu A và khu B. Trong khi đó căn hộ ở khu B đang trong giai đoạn sửa chữa và bảo dưỡng và nếu muốn ở đó thì ít nhất cũng phải chờ 2 tháng nữa. Mình không thể tin nổi chuyện này.” Jessica nói một cách đầy bức xúc.

“Vậy cậu tính sao?”

“Ngày mai mình lại phải tiếp tục công việc, có lẽ sẽ phải ở tạm khách sạn một thời gian trong khi tìm nơi ở mới.”

“Nếu cậu không thấy bất tiện thì có thể ở lại nhà mình.” TaeYeon không hiểu sao cô lại dễ dàng đề nghị một chuyện khó khăn với cả hai như vậy. Cô cũng không hiểu nổi mình, cô điên rồi sao khi muốn ở cùng Jessica và con trai cô ấy.

“Không đâu, mình sẽ không làm phiền cậu. Bây giờ mình với Summer sẽ tới khách sạn. Muộn rồi không nên làm phiền cậu như vậy.”

“Thằng bé đang ngủ như vậy cũng bắt nó thức dậy sao?” TaeYeon nhìn Summer rồi nói.

“Cậu có thể gọi giúp mình bảo vệ của tòa nhà không. Mình sẽ bế Summer xuống.” Jessica mỉm cười và nói, có lẽ TaeYeon cũng không thể nói gì thêm nữa. Hành động của cô là xuất phát từ ý tốt nhưng cô cũng không muốn làm Jessica khó xử.

“Ừ, mình sẽ gọi giúp cậu.”

Một thoáng sau TaeYeon giúp người bảo vệ mang hành lý của Jessica ra khoang thang máy trong khi Jessica đang ôm lấy Summer trong tay.

“Cám ơn cậu vì mọi chuyện.” Jessica bước vào trong thang máy nhìn TaeYeon mỉm cười và nói.

“Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà.”

“Vậy tạm biệt nhé.”

“Ừ tạm biệt.”

“...”

“...”

“Chúc cậu ngủ...” TaeYeon không thể hoàn thành nốt câu nói của mình khi cánh cửa thang máy đã đóng lại, cô cứ ở đó nhìn trân trân vào dãy số điện tử gắn trên đó. Chẳng hiểu vì sao lúc này lại muốn chạy, muốn chạy thật nhanh để bắt kịp ai đó mà chẳng hề có lý do. Đôi chân TaeYeon bỗng nhiên chuyển động gấp gáp từng bậc cầu thang không biết ngơi nghỉ cho đến khi hơi thở trở nên dồn dập TaeYeon cũng không dừng lại, cô nhoài người giữ lấy vai của Jessica trước khi cô ấy bước lên taxi.

“Vào nhà đi.” TaeYeon hổn hển nói.

“Cậu đang làm cái gì vậy.” Jessica quay lại nhìn TaeYeon như không thể tin vào mắt mình.

“Mình có đủ phòng cho mẹ con cậu, không cần đến khách sạn.”

“TaeYeon à, mình biết ý tốt của cậu nhưng mình không thể làm như thế. Cậu biết mà, hãy để mình đến khách sạn. Như vậy sẽ thoải mái hơn được không?” Cái nắm tay của TaeYeon từ từ buông lỏng dần cho đến khi nó trượt khỏi vai của Jessica, đôi mắt của TaeYeon hướng về phía ngược lại. Cô không muốn nhìn con người ấy thêm một giây nào nữa.

“Chúc ngủ ngon Taengoo.” Đó là lời cuối mà Jessica có thể nói trước khi cô ấy khép chặt cánh cửa taxi và rời đi trong đêm tối. Ở lại nơi đó là một bóng hình xiêu vẹo in dấu dưới mặt đất, miệng không ngửng lầm bẩm.

“Mày điên rồi Kim TaeYeon.”

To be continued...!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #taengsic