22+Final Chap
Episode 22: The Blind Side...!
Episode’s statement : Nếu không đau đớn có lẽ đó không phải là tình yêu...
Hoàn toàn là một vùng trống, một khoảng vắng. Phía cuối dãy hành lang, một thân hình xiêu vẹo dưới ánh sáng trắng, bước từng bước thật chậm về phía trước. Những ảo ảnh bủa vây trong đầu, đôi mắt đỏ au sũng nước trong đó mà không thể trả lại những vị mặn cho cuộc đời. Cay đắng ngồi lặng một góc, có ánh mắt dò xét, có ánh mắt đau đớn găm chặt vào bờ vai bé nhỏ khẽ run lên đó. Im lặng có phải là một lựa chọn thích hợp, chỉ là mệt mỏi quá rồi, sức lực như được vắt kiệt trong những dòng ký ức đau thương. Kim TaeYeon như một con người mất hồn lẳng lặng ngồi bên Jessica, không một chút phản ứng, tất cả chỉ là nỗi đau muốn bứt qua khóe môi rớm máu. Đôi mắt của cô ấy tàn đi như một bông hoa phơi trong sương gió, nó gắng gượng hướng về cánh cửa phòng phẫu thuật, ở nơi mà trái tim cô nhói lên từng hồi khi nghĩ về.
Cánh cửa được mở toang, những bóng người vây kín lại. TaeYeon ở đó không đủ dũng cảm bước lên, ánh mắt hướng về phía trước, những ngón tay bấu vào nhau thật mạnh. Tiếng chân tản dần, không gian trở nên tĩnh lặng, TaeYeon lại lật đật đứng dậy, cứ như thế đi theo chiếc giường đẩy về phòng bệnh. Lòng dâng lên những cảm xúc thật khó tả, muốn bước tới mà không thể. Cánh cửa phòng bệnh khép hờ, hình ảnh cậu con trai bé bỏng nằm bất động, những chiếc dây chằng chịt cắm quanh cậu bé khiến TaeYeon cảm thấy khí thở ở cổ họng mình như tắc lại. Cô là tủi hổ, là không có đủ tư cách đối diện với đứa trẻ này.
Jessica ngồi bên chiếc ghế cạnh giường bệnh của Summer thổn thức những nỗi niềm riêng. Sự lo lắng cho Summer vẫn chưa hề nguôi giờ lại thêm nỗi đau của con người ngoài kia. Vậy nỗi đau của cô, ai sẽ là người thấu hiểu nó? Vào những lúc hạnh phúc gần kề nhất mà lại cảm thấy trắc trở vô cùng. Jessica chốc chốc vẫn giật mình bởi tia nhìn như xé toang lớp bảo vệ trong lòng cô của TaeYeon lúc nãy. Ngay cả vào cái ngày cô đẩy TaeYeon rời xa mình, vào cái ngày tưởng chừng như tồi tệ nhất cô cũng chưa từng bắt gặp ánh mắt như đâm vào tận xương tận tủy của cô gái ấy. Nắm nhẹ bàn tay bé nhỏ của Summer trong tay, Jessica có thể cảm nhận chút hơi ấm của cậu con trai. Đã từng là nỗi lo sợ hàng đêm, đã từng là những dằn vặt khôn nguôi, là sự an ủi trong suốt những năm tháng qua nhưng Jessica cũng chưa bao giờ nhận ra rằng tận sâu trong lòng cô đã từng nhìn nhận Summer như một lý do để uất hận ai đó.
Suy cho cùng tình yêu dù quan trọng đến đâu cũng không thể bao chiếm cuộc đời con người ta một cách hoàn toàn. Vẫn còn đó những tiếc nuối cho bản thân, những đêm dài đau đáu với một giả thiết “nếu như” dành cho cuộc đời này. Làm sao có thể cam tâm dù đó là lựa chọn của mình. Tưởng chừng như đã có một quyết định đúng đắn và sẽ chẳng bao giờ hối hận nhưng không, bản thân mỗi người chỉ cảm thấy sự hối hận vào khoảnh khắc họ đối mặt với khó khăn. Trong giây phút đó họ tìm cách đổ lỗi cho người khác...
TaeYeon ngồi gục đầu trước phòng bệnh, khuôn mặt trở nên hốc hác vô cùng. Đôi môi nứt toác những đường rãnh khô khốc. Cô ngồi ở đó để tự gặm nhấm nỗi đau của mình và để cầu nguyện cho cậu con trai nhỏ. Tình máu mủ đối với cô là một điều gì đó mà TaeYeon cảm nhận rõ rệt hơn bất cứ ai. Cô càng đau đớn hơn khi cậu nhóc Summer chưa từng một lần làm cô cảm thấy muộn phiền. Những cử chỉ yêu thương đó, thứ tình yêu mà TaeYeon vẫn khó tìm cho mình một câu trả lời thích đáng nay đã rất rõ ràng. Summer yêu cô vì cô là cha của cậu bé.
“Có thể nói chuyện với em một lát không?” Thomas nhẹ nhàng đặt cốc nước vào tay TaeYeon và nói. TaeYeon khẽ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đó, cảm thấy thật sự là muốn đập cho anh ta một trận.
Hai con người, hai tâm trạng ngồi cùng nhau trên một băng ghế dài bên ngoài khuôn viên bệnh viện.
“Anh hiểu tâm trạng của em.” Thomas nói cùng một giọng điệu cảm thông.
“Anh hiểu ư? Dựa vào đâu anh dám nói là anh hiểu tâm trạng của tôi.”
“Chuyện này quả thực là anh có lỗi. Anh đã không cho em biết sự thật nhưng có một sự thật em cần phải biết nữa.”
“Sự thật? Đúng tất cả những gì tôi biết chỉ là sự giả dối. Vậy được Thomas, anh nói đi còn sự thật nào tôi chưa biết. Tôi ở đây bây giờ là mặc các người đâm chém.”
“Em có bao giờ đã nghĩ vì sao Jessica không thể cho em biết sự thật về Summer không?” TaeYeon hướng ánh nhìn về phía Thomas và chờ đợi câu chuyện của anh ta.
“Còn nhớ vào cái ngày em đứng đợi Jessica trước giảng đường của trường đại học không? Chắc trong lòng em vẫn còn ghi nhớ nó mãi mãi, em vẫn luôn tự hỏi tại sao anh lại có mặt vào lúc đó? Vậy bây giờ anh cho em câu trả lời, là anh từ bệnh viện đuổi theo Jessica đến đó. Là anh vô tình biết rằng Jessica đã đến bệnh viện của anh vài lần để khám thai. Anh vào lúc đó hoàn toàn điêu đứng, cảm thấy chân tay như rụng rời đi. Khi ba chúng ta gặp nhau ở đó, sự tức giận trong em, cuộc cãi vã của hai người đã khiến anh biết được rằng em hoàn toàn không hề biết về sự tồn tại của đứa trẻ này. Ngày em ra đi cũng là ngày Jessica gần như suy sụp, anh nhìn cô ấy mà cảm thấy vô cùng đau lòng. Anh đã gặng hỏi Jessica tại sao phải chia tay em? Tại sao lại không nói cho em biết về Summer? Cô ấy chỉ khóc nấc và nói là vì em không cần đứa trẻ này.” Đôi mắt của TaeYeon trợn trừng lên sau câu nói của Thomas.
Trong hồi ức xưa cũ của TaeYeon những ngày sau đêm mưa đó, cô đã tưởng rằng ánh bình minh sẽ sớm lên. Nhưng dự đoán của TaeYeon đã hoàn toàn sai, Jessica trở nên lãnh cảm với cô, thậm chí là tránh mặt cô mọi lúc. Nếu có vô tình chạm mặt cũng là bước qua như một người xa lạ. Thì ra là vì lí do này nhưng tại sao cô ấy lại không nói cho cô biết vì sự tồn tại của Summer? Đầu óc của TaeYeon hoàn toàn rối loạn trong những suy nghĩ ngổn ngang.
“Em có nhớ mình từng nói những gì với Jessica không? Có nhớ đã từng nói trên thế gian này điều em cảm thấy phiền phức và bực bội nhất là những đứa trẻ không? Nó đơn giản chỉ là một câu nói nhưng với hoàn cảnh của Jessica khi đó thì nó là một sự phán quyết. Cô ấy có lựa chọn không? Không hề, nhưng em đã cho cô ấy một câu trả lời. 7 năm ấy câu nói này đã khép chặt trái tim của Jessica lại, nó luôn đè nặng như một tảng đá lớn trong lòng Jessica. 7 năm qua Summer lớn lên như thế nào có thể em không rõ nhưng khi nó sống bên cạnh em, em hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảm của nó dành cho em không hề bình thường một chút nào. Jessica không cho em biết về Summer nhưng chưa bao giờ gạt đi sự tồn tại của em trong lòng Summer. Cô ấy nuôi dưỡng trong đầu thằng bé những ký ức đẹp về em. Có lẽ đó là cách Jessica yêu em trong 7 năm qua.” Thomas liếc nhìn khuôn mặt bạc đi của TaeYeon, sửng sốt và đau đớn. Cô gái này thật sự mỗi lần chạm trán anh đều có những cảm giác đau thương. Ngay từ nhỏ ánh mắt đó đã luôn như vậy, nó sợ hãi, nó có gì đó khiến người ta cảm thấy thương tâm.
TaeYeon khẽ nhắm chặt mắt của mình, giọt nước mắt cuối cùng cũng đã lăn xuống thành một đường dài như một vết rách lớn. Thân thể bây giờ dường như muốn tan đi. Cảm giác này có lẽ giống như khi người ta bị dồn vào chân tường, không gian ngày càng hẹp lại, cả thân thể bị trói lại không có cách nào kháng cự, không có cách nào thoát ra khỏi đó. Đau đớn quá, cảm giác này đau lắm, sự thật này không phải đã đâm cô thêm một mũi dao, nó chỉ như là xoáy mũi dao sâu hơn vào vết thương mới kia.
“Đừng hờn giận ai nữa TaeYeon. Mọi chuyện đã qua rồi thì hãy cho nó qua, hãy cứ chấp nhận sự thật này. Dù sao Jessica và Summer cũng là những người em yêu thương. Ai cũng có những lỗi lầm riêng, chỉ cần nhận lỗi và sửa chữa nó.” Câu nói cuối cùng này của Thomas khiến cô gái đứng sau bọn họ cảm thấy khóe miệng mình khẽ giật giật. Hana không cố ý nghe cuộc trò chuyện này của hai người, chỉ là sau cú điện thoại ngày hôm qua của TaeYeon, cô cảm thấy một chút gì đó lo lắng. Ngày hôm nay cũng không thể liên lạc với cô gái này nên Hana không còn cách nào khác là phải đến bệnh viện tìm TaeYeon.
Sau khi TaeYeon lầm lũi đứng dậy và đi về phía trong bệnh viện. Hana đã cố gắng đuổi kịp Thomas để cùng anh ta nói chuyện.
“Xin lỗi cô là?” Thomas khẽ ngạc nhiên khi thấy Hana xuất hiện trước mặt mình.
“Không nhớ tôi sao? Trước đây tôi và anh đã đôi lần gặp nhau tại trường học của TaeYeon và Jessica unnie.” Hana nói và trong trí nhớ của Thomas có lẽ cũng đã nhận ra cô gái xinh đẹp này.
“À, cô là cô bé hay đi theo TaeYeon?” Thomas cười cười nói.
“Cũng giống như anh thôi.” Lông mày của Thomas khẽ nhướn lên sau câu nói này của Hana.
“Chẳng hay cô tìm tôi có việc gì?”
“Tôi thật sự không muốn nghe lén chuyện giữa anh và TaeYeon unnie. Nhưng có những điều trong câu chuyện đó khiến tôi bị sốc.”
“Ý cô là việc giữa TaeYeon và Jessica có một đứa con.” Thomas khẽ nhếch môi lên nói.
“Tôi không quan tâm về Jessica cũng như Summer. Tôi chỉ quan tâm tới Kim TaeYeon mà thôi. Thomas này, anh nghĩ mình có trách nhiệm gì trong chuyện này?” Hana bất ngờ đặt câu hỏi khiến Thomas hơi lưỡng lự khi tìm câu trả lời.
“Tôi không hiểu cô muốn nói về điều gì?”
“7 năm trước đây khi tôi gặp anh tôi đã từng khấp khởi vui mừng vì bên cạnh Jessica unnie có một kẻ đeo bám như anh. Chúng ta cùng giống nhau đều là mong chờ một mối quan hệ tan vỡ. Nhưng tôi ngưỡng mộ anh ở chỗ là anh nhẫn tâm hơn tôi ở mọi phương diện. Tôi có nhớ vào một buổi tối nọ khi tôi kết thúc bài học của mình với TaeYeon unnie. Tôi đã lén đi theo TaeYeon về kí túc xá của chị ấy ở đó tôi được chứng kiến một màn kịch thật đã mắt. Có lẽ TaeYeon unnie vì quá yêu Jessica unnie mà không nhận ra anh đang giở trò. Anh cố tình ôm người con gái của người khác trước mặt người ấy. Qủa là một chiêu cũ rích nhưng cũng đủ làm kẻ ngốc kia mắc mưu. Anh thông minh hơn TaeYeon unnie ở khoản này.” Hana nhẹ nhàng cười nói.
“Cô đang lảm nhảm những điều gì vậy?” Thomas cảm thấy khẽ run run khi những quá khứ che đậy bỗng nhiên bị đào bới.
“Anh lúc nào cũng làm ra vẻ tử tế nhưng từng câu từng chữ của anh lúc này không khác gì là đẩy con người ta xuống vực thẳm. 3 năm trước khi gặp lại Kim TaeYeon tại sao không cho unnie đó biết sự thật mà lúc nào cũng tỏ ra ăn năn. Nếu đã biết TaeYeon unnie không đủ can đảm tìm gặp Sica unnie, tại sao còn nhờ Rockie nói cho Sica unnie biết TaeYeon unnie đang ở Mỹ. Không phải muốn một người mang nỗi hận trong nhiều năm chờ đợi trong tuyệt vọng sao? Anh quả thật là tàn nhẫn lắm đó. Vì vậy tôi thấy bản thân người như anh không đủ tư cách lên án TaeYeon unnie.” Hana trừng trừng nhìn Thomas và nói.
“Cô đúng là.... loại người... ăn nói hàm hồ.” Thomas cảm thấy sự tức giận trong mình dâng lên nhưng lại nói chuyện một cách lắp bắp.
“Để tôi nói cho anh rõ một điều, trên đời này việc gì cũng rất dễ dàng hiểu, rất dễ dàng giải quyết nếu như bản thân ta đứng ở vị trí của chính mình để phán xét người khác." Hana vỗ vỗ vào vai áo của Thomas rồi nói.
Sau đó cô bước vào bên trong bệnh viện và hỏi thăm số phòng bệnh của Summer. Cô gái trẻ không ngần ngại đi lên đó, đập vào ánh mắt của Hana là một Kim TaeYeon cúi đầu đến thảm thương. Hana nắm chặt tay mình lại, cảm giác thật sự tê tái khi nhìn thấy dáng vẻ này của người mình yêu.
“Đã bao nhiêu lần nói với unnie là không được cúi đầu mình như vậy mà.” Hana nhìn TaeYeon xót xa nói.
“Là lỗi của tôi...tất cả là lỗi của tôi...là lỗi của tôi...” TaeYeon vẫn cúi đầu mình và lẩm bẩm.
“Kim TaeYeon, em thật không hiểu lỗi của unnie trong suốt những năm qua là gì? Người ta thì luôn cố nghĩ là mình đúng tại sao unnie lại luôn nhận lỗi về phần mình? Làm như vậy có thể cứu vãn được gì sao? Làm như vậy để cảm động ai chứ? Hãy nhớ lại đi, những năm tháng đau khổ đó không phải mình Sica unnie phải chịu đựng. Bản thân unnie cũng đâu có sung sướng gì. Vì một đứa trẻ mà 7 năm đó những nỗi đau, những oan nghiệt và mọi lỗi lầm đều chuốc lên đầu một con người sao?”
“Tại sao tôi không để ý những điều này? Tại sao tôi không thấy nỗi lo trong mắt cô ấy? Tại sao chưa bao giờ tôi hoài nghi về Summer? Tại sao tôi lại quá vô tâm như vậy?” TaeYeon cứ lắc đầu mình và nói.
“Người không biết thì không có tội. Còn vô tâm ư? Vậy thử hỏi những người đó đã thực lòng quan tâm đến cảm nhận của người khác chưa? Con người mỗi hành động đều là vì bản thân mình. Unnie là dằn vặt về 7 năm đã qua, đúng là chúng ta phải cay đắng mà chấp nhận rằng những nỗi đau đó là không thể quên nhưng cũng không thể ngồi đây để phí hoài 7 năm tới và còn nhiều những 7 năm sau đó. Tại sao cứ phải so đo xem ai đúng hay ai sai? Yêu không phải là phạm tội, tình yêu lại càng không phải là một tội lỗi. Chúng ta đâu thể mang chúng ra trước tòa để phán xét, chúng ta chỉ có thể phán xét nó bằng lương tâm của chính mình. Một khi còn biết đau, còn biết day dứt thì đó không phải sự vô tâm.” Hana nắm lấy bàn tay của TaeYeon và nói.
“Tôi thật sự muốn vào trong đó, muốn được nhìn thấy Summer, muốn chạm lên mái tóc của nó. Muốn hỏi nó rằng nó có đau không? Tôi đã từng nghĩ mình đã có tất cả trong tay. Tôi có thể tự hào nói với thế giới này rằng tôi yêu Summer dù nó không phải là con trai của tôi. Tôi cảm nhận được nó như một động lực mạnh mẽ giúp mình can đảm đoạt lấy hạnh phúc. Nhưng một kẻ tệ như tôi đâu biết rằng mỗi khi tôi cảm thấy hạnh phúc về điều mình làm thì đó lại là một lần hổ thẹn với tất cả. Nó rõ ràng là hoàn toàn trọn vẹn có được tình yêu vô điều kiện của tôi. Vậy mà tất cả những ngày trôi qua giống như là tôi đang ban phát tình cảm cho một đứa trẻ tội nghiệp. Các người không phải là tôi, các người sẽ không bao giờ hiểu được những điều này. Không bao giờ.” TaeYeon cay đắng nói.
“Thế unnie có hiểu mình phải làm gì không? Cậu bé còn đang nằm trong đó. Vậy điều nó mong muốn là gì? Là khi tỉnh dậy nó có thể nhìn thấy những người thân xung quanh mình. Một đứa trẻ điều căn bản là cần những gì? Không phải là một gia đình hạnh phúc sao? Khổ tâm bây giờ của unnie không phải là hối hận vì 7 năm qua không thể chăm sóc cho Summer và Sica unnie sao? Ăn năn ư? Unnie còn cả đời để làm việc đó. Bù đắp ư? Ngay bây giờ unnie cũng có thể làm điều đó. Thời gian đáng sợ nhất ư? Vậy tại sao phí hoài nó? Tại sao không cướp đoạt nó trước khi nó cướp đoạt những gì ta đang có. Nhìn bộ dạng tệ hại này của unnie thật khiến em cảm thấy mình kém cỏi. Ít ra cũng phải vì một người đau khổ như em cho mọi người thấy em không chọn nhầm người để yêu chứ. Ngã ở đâu thì hãy đứng dậy ở đó, can đảm lên unnie. Không phải Sica unnie đồng ý quay lại với unnie cũng là đã vì những chuyện 7 năm qua mà khép lại. Hai người bên nhau cùng tạo nên một gia đình không phải là sự bù đắp lớn nhất dành cho Summer sao?” Hana nhìn TaeYeon một cách âu yếm còn TaeYeon chỉ đưa đôi mắt u ám nhìn cô như vỡ vạc ra được điều gì đó.
Hana cũng không hiểu sao mình lại đi làm những việc không tên vô ích với bản thân như vậy. Đáng ra đây không phải là một cơ hội tốt đối với cô sao? Cô vừa bước đi vừa cười một cách nhàn nhạt về sự ngu ngốc đến không tưởng của mình.
Bên trong phòng bệnh Jessica khẽ đắp tấm chăn cho Summer. Cậu bé vẫn còn đang miên man do tác dụng của thuốc mê. Jessica lặng lẽ ngắm nhìn cậu con trai nhỏ bất chợt nhớ đến TaeYeon. Cả ngày nay con người đó không hề lên tiếng nói điều gì, chỉ thi thoảng khẽ nhìn vào phòng bệnh qua khe cửa một hồi lâu rồi lại ngồi im lặng trên ghế. Jessica thực sự cảm thấy cô và TaeYeon phải nói chuyện. Có những chuyện chỉ có thể là giữa hai người nói chuyện mới hiểu được. Jessica mở nhẹ cánh cửa, TaeYeon ở đó tiều tụy dựa đầu vào tường ngủ gục. Jessica trở vào bên trong phòng bệnh mang theo một tấm chăn nhỏ, nhẹ nhàng đắp lên người của TaeYeon. Đôi mắt buồn bã của cô ấy khẽ lướt qua khuôn mặt của TaeYeon, bàn tay nhè nhẹ vén những sợi tóc che phủ trước trán của TaeYeon. Bất chợt bàn tay ấy khựng lại trước một vết sẹo nhỏ nằm bên góc trán của TaeYeon. Jessica khẽ vuốt ve nó mà không biết TaeYeon đã tỉnh giấc, cô ấy đưa tay mình lên giữ lấy bàn tay của Jessica. Họ nhìn nhau một hồi trước khi Jessica khẽ mỉm cười và TaeYeon lên tiếng.
“Cậu còn nhớ vết sẹo này chứ?”
“Ngày hôm đó cậu đã làm mình sợ chết khiếp. Mình ở đó nhìn thấy cậu ngã xuống, trên trán chảy không biết bao nhiêu máu.”
“Cậu đã từng hỏi mình chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đấy.” TaeYeon nói còn Jessica chỉ gật nhẹ đầu.
“Mình luôn giữ kín những chuyện này, không muốn nói cho ai biết. Thực ra là có những điều do mình không mở lòng với cậu khiến giữa chúng ta có những hiểu lầm và cả những hối tiếc không đáng. Mình từ nhỏ đã sống trong sự kỳ vọng của ba nhưng lại luôn cảm thấy ba mình xa cách. Ông ấy không bao giờ có những cử chỉ yêu thương như của ba cậu. Dù mình làm tốt thì cũng chưa bao giờ ba mình ôm mình vào lòng mà tán dương. Ngày hôm đó ông ấy thực sự tức giận, ông ấy nói với mình rằng thà không sinh ra mình thì tốt hơn. Lúc đó mình cũng thực sự là tức giận, sự tổn thương trong mình biết thành nỗi căm hờn. Mình đã nghĩ lúc đó nếu như mình chết đi thì ông ấy sẽ như thế nào? Sẽ phải hối hận, sẽ phải đau lòng? Mình xoa dịu nỗi đau bằng những ý nghĩ như vậy. Cho nên mình đã đứng ở đó và không tránh đi cú ném của ông ấy. Mình luôn muốn làm tốt chỉ để ba mình có thể yêu thương mình, mình luôn yêu thương ông ấy nhưng cũng luôn oán giận.”
“TaeYeon à...” Jessica khẽ nắm lấy bàn tay của TaeYeon.
“Một ngày mình nhận ra mọi cố gắng của mình dường như là vô ích, mình chán nản không muốn về nhà. Mình cảm thấy cô độc, ở nơi đó ai cần mình chứ. Mình bỏ đi để mong chờ một sự tìm kiếm. Nó sẽ làm sống dậy những hy vọng trong lòng mình nhưng không, mình cứ chờ mãi chờ mãi mà chẳng ai đến. Chỉ có cậu là cơn gió ấm áp duy nhất, cậu tìm mình, ánh mắt lo lắng của cậu nhìn mình khiến mình cảm thấy chí ít cuộc đời này cũng có một người quan tâm đến sự tồn tại của mình. Ở nơi đó là thật lòng mình chia sẻ cùng cậu dù mình không đủ can đảm để nói ra. Mình không thể nói xấu ba mình trước mặt cậu. Mình tủi hổ vì điều đó, nhưng vào lúc đó thật sự mình giận lắm. Tức giận ông ấy vì sao sinh mình ra lại không yêu thương mình. Bây giờ thì mình hối hận vì những điều đã nói với cậu...”
“Khi mình nhận ra mình có Summer. Mình thật sự hoang mang, mình không biết phải ngỏ lời với cậu như thế nào. Lúc đó là mình trực tiếp đẩy cậu ra xa. Mình sợ cậu sẽ không thích đứa trẻ này. Rất nhiều nỗi sợ ập đến và mình đã chọn cách mình cho là an toàn nhất, đó là rời xa cậu. Nhưng mình đã thật sự không nghĩ sâu xa vấn đề. Ngày Summer ra đời mình hoàn toàn hiểu rõ sự lựa chọn này sẽ kéo theo rất nhiều đau khổ. Những lúc nhìn cậu chăm sóc Summer hay khi thằng bé vui vẻ ở bên cậu như siết chặt trái tim mình. Mình không đủ can đảm mở lời, mình không chỉ lo sợ cậu vẫn là chưa thực lòng yêu thương nó. Cái mình sợ hơn nữa đó là 7 năm qua đã tự mình cướp đi trách nhiệm và quyền lợi của cậu đối với Summer. Là khiến cậu phải ân hận rất nhiều. Vào khoảnh khắc Summer gào khóc gọi tên cậu, cậu bịn rịn nhìn nó khóe mắt trực trào, đã hoàn toàn làm sụp đổ những lý do biện hộ cho sai lầm của mình.” Jessica nghẹn ngào nói.
“Xin lỗi vì hôm qua đã nổi nóng với cậu.” TaeYeon đưa ngón tay của mình nhẹ lau đi giọt nước mắt của Jessica và nói.
“Cậu có lý do cho việc đó.” Jessica nhẹ nhàng nói.
“Cậu cũng vậy. Chúng ta từ bây giờ có thể thành thật với nhau không?”
“Sẽ hoàn toàn tin tưởng nhau?”
“Hoàn toàn.” TaeYeon nói và để đầu của Jessica tựa lên vai mình.
“Sica này...”
“Có chuyện gì vậy?”
“7 năm ấy của chúng ta nhất định không bao giờ được quên nhé!”
“Mình nhất định sẽ không quên. Chúng ta sẽ cùng sống những năm tháng còn lại bên nhau để trả lại cho 7 năm ấy.” Jessica nói và siết chặt bàn tay của TaeYeon.
[Break Time]
One Sided Love...!
“Chờ đợi một ai đó chưa bao giờ là một việc dễ dàng đặc biệt là khi người đó không hề biết đến sự chờ đợi của bạn...”
Sự chờ đợi là một điều gì đó khiến người ta có thể rèn luyện tính kiên nhẫn của mình. Họ sẽ không dễ dàng từ bỏ thứ mà họ khát khao đạt được. Nhưng liệu việc chờ đợi có dễ dàng không? Câu trả lời này chỉ dành cho những người đã từng buộc phải chờ đợi.
Kim TaeYeon rốt cuộc đã chờ đợi Jessica trong bao lâu? Và Hana đã phải chờ đợi cô trong bao lâu? Jessica cũng đã từng chờ đợi một Thomas và cũng biến anh ta trở thành một người biết chờ đợi. Ngay cả trong tình yêu của TaeYeon và Jessica cũng có một quãng dài đợi chờ.
Tất cả bọn họ đều thấm thía cái cảm giác này nhưng mỗi người lại chọn cho mình một cách riêng để chờ đợi.
Một Kim TaeYeon ngốc nghếch vụng dại thầm yêu cô bạn thân thiết. Một Jessica Jung xinh đẹp từ nhỏ mang trong lòng sự ngưỡng mộ dành cho anh chàng bảnh bao Thomas. Một Hana tin vào cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy nên cả cuộc đời này cô luôn kiếm tìm nó. Một Thomas từng trải cảm nhận những rung động muộn màng không dễ dàng buông tay dù cả đời cũng không có được thứ mong muốn. Và rồi họ buộc lòng phải chờ đợi...
TaeYeon có thể là một con người khó hiểu, tình yêu của cô dành cho Jessica có thể khiến một con người cảm thấy buồng khí của họ ngột ngạt vì sự sâu đậm của nó. Đôi khi người ta có thể cảm thấy TaeYeon chậm chạp trong suy nghĩ của cô ấy. Họ có thể cảm thấy mệt mỏi với việc TaeYeon không dám dũng cảm bày tỏ hay đón nhận Jessica khi cơ hội đến. Nhưng họ sai ở một điểm. Trong tình yêu đôi khi không phải cứ tấn công một cách mãnh liệt thì sẽ đoạt được nó. TaeYeon ngay từ đầu đã quá trân trọng vị trí của Jessica trong lòng mình. Họ trước khi là người yêu của nhau thì đã từng là những người bạn thân thiết. Đối với một tâm hồn cô đơn như TaeYeon thì một mối quan hệ như vậy là vô cùng đáng quý. Bạn làm sao có thể dám mạo hiểm với cái gọi là một mất một còn. Cô ấy là sợ mất đi Jessica, là bằng lòng chờ đợi, bằng lòng ở bên cô ấy như một người bạn. Cô ấy có thể không mỉm cười với bạn nhưng bạn vẫn có thể ngắm nhìn nụ cười đó. Đó là lí do vì sao TaeYeon chưa bao giờ có được trọn vẹn sự tự tin khi ở bên Jessica, bởi vì cô ấy đã từng là một kẻ chờ đợi bi thương trong tình yêu..
“Bạn có biết điều gì là đau khổ nhất không? Đó là khi một ai đó làm bạn cảm thấy bạn là một người đặc biệt vào ngày hôm qua...nhưng lại khiến bạn cảm thấy mình là một kẻ ngu ngốc nhất trên đời vào ngày hôm nay...”
Nếu anh chàng hào hoa Thomas kia không xuất hiện với những cử chỉ ần cần quan tâm dành cho Jessica. Nếu như anh ta không phát đi những tín hiệu sai thì có lẽ Jessica ngày hôm đó đã không làm tổn thương TaeYeon. Nhưng tình yêu là một mối quan hệ ràng buộc lẫn nhau. Jessica đã từng cảm thấy mình thật đặc biệt trong mắt Thomas. Cô gái mới lớn ấy mang trong mình những mơ mộng của tuổi trẻ. Tình yêu giống như viên kẹo ngọt ngào và ta dường như muốn tan chảy vào đó. Tuy nhiên không phải tình yêu nào cũng có chung cảm giác từ hai phía. Những giấc mơ tốt đẹp của Jessica về tình yêu chỉ trong phút chốc vỡ tan khiến cô choáng váng. Jessica thực sự sực tỉnh và tự hỏi liệu đó có phải tình yêu không? Nó làm cô nghi hoặc...và đừng trách Jessica vô tâm trong việc không nhận biết được tình cảm của TaeYeon. Cô ấy từng là một kẻ thất bại, cô ấy thừa nhận sai lầm của mình trong việc hiểu nhầm hành động của người khác. Jessica thực sự không dám chắc điều gì, cô ấy chỉ dám chắc vào tình cảm của mình và cũng chỉ có thể bước lên khi chắc rằng người đó cũng yêu cô mà thôi. Tình yêu là vậy, nó đến không hề sớm cũng chẳng phải là dây dưa quá muộn, chỉ là đến vào đúng thời điểm thích hợp nhất của nó...
“Một cô gái có trái tim tan vỡ giống như một “Nữ Hoàng” trên bàn cờ vua. Và Nữ Hoàng của chúng ta sẽ mạo hiểm cuộc đời mình để bảo vệ “Đức Vua” trong tim cô ấy và đó là điều đáng buồn nhất...”
Thomas đã từng chứng kiến những đau khổ của Jessica khi cô ấy chia tay TaeYeon. Những đau khổ làm trái tim cô gái đó tan ra thành từng mảnh, nhưng điều đau khổ hơn là cô ấy sống mà không chịu từ bỏ những mảnh vỡ cứa vào tim đau nhói ấy. Cô ấy lại càng trở nên khép mình lại hơn, tự bảo bọc tình yêu đã mất trong vòng kiềm tỏa của sự kháng cự. Cuộc đời nhiều khi trái ngang đến mức khiến con người ta phải phẫn nộ và hét lên rằng “Tại sao?” một câu hỏi đơn giản nhưng lý do đằng sau nó thì chẳng ai hiểu được. Có người từng nói trên đời này không phải việc gì cũng có đáp án của nó. Chỉ là nó diễn ra như thế, như một lẽ tự nhiên. Thomas yêu Jessica nhưng có lẽ anh ta còn yêu bản thân mình hơn. Một cô gái có thể khắc sâu hình ảnh của mình trong trái tim người đàn ông ấy nhưng không thể khiến anh ta từ bỏ đi bản thân mình. Anh ta có thể chờ đợi bạn nhưng sự chờ đợi đó là có giới hạn và cũng chẳng vì một điều vô vọng mà thách thức với số phận. Nhưng chưa hẳn buông tay đã là từ bỏ. Không phải ai cũng yêu theo cái cách bằng lòng với tất cả chỉ để người mình yêu được hạnh phúc. Thomas là mẫu người muốn đòi sự công bằng trong tình yêu...
“Bạn sẽ vẫn cười như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Bạn vẫn nói chuyện một cách hoàn hảo. Bạn hành động như thể đó chỉ là một giấc mơ. Và bạn huyễn hoặc bản thân của mình rằng người đó không làm đau bạn...”
Một buổi chiều nọ, Hana trở về căn nhà thân thương của mình. Ở nơi đó cô sống như một cô công chúa nhỏ trong chuyện cổ tích. Xung quanh cô mọi thứ dường như đều quá hoàn hảo. Hana mỉm cười nhìn cô em gái nhỏ miên man trong bài giảng của cậu gia sư bỗng nhiên bật cười. Và rồi nụ cười ấy cứ đắng lại ngay nơi đầu lưỡi. Cô gái từ từ quay người bước xuống cầu thang, ba của cô đang ngồi trên một chiếc ghế bành lớn với một cuốn sách trên tay...
“Ba à, khi chọn gia sư cho em gái nên cẩn thận một chút.” Hana bước ra phía trước khuôn viên cửa chính, trước mặt là một bể nước lớn và nói.
“Vì sao vậy con gái?” Ba của Hana gập nhẹ cuốn sách và ân cần hỏi.
“Đó là kinh nghiệm của con.” Hana quay lại nhìn ba mình và nở một nụ cười tươi rói tựa như một bông hóa tú cầu rực rỡ của mùa hè nhưng đôi mắt ấy lại long lanh tựa mặt nước phía trước.
Có một lần Hana và TaeYeon cùng nói chuyện. Họ ở trong văn phòng của TaeYeon, khoảng cách gần gũi nhưng có thể cảm thấy những cảm xúc càng muốn bắt lấy thì lại trôi đi thật xa.
“TaeYeon unnie vì những chuyện em đã làm cho unnie có thể hứa với em một điều không?” Hana mỉm cười nhìn TaeYeon và nói.
“Em muốn unnie hứa chuyện gì?” TaeYeon khẽ đụng đậy hàng lông mi của mình và hỏi.
“Có thể vì em mà không tổ chức kết hôn với Sica unnie không? Cứ như vậy thôi, hai người cứ ở bên nhau vậy thôi được không?”
“Chuyện đó...nhưng tại sao...?” Ánh mắt khó hiểu của TaeYeon cùng theo đó là một chút biểu hiện của sự không thoải mái đã được Hana nhìn rõ.
“Không tại sao cả. Em chỉ đùa vui một chút thôi, unnie có cần căng thẳng vậy không? Cứ làm những gì unnie muốn, đám cưới đó nhất định sẽ đẹp lắm.” Hana cười nói và cầm lấy túi xách của mình.
“Em định đi đâu vậy?” TaeYeon đứng dậy khỏi chỗ ngồi và hỏi.
“Về nhà.” Hana bước về phía cửa và nói.
“Để unnie đưa em về.” TaeYeon với lấy áo khoác của mình và toan bước đi.
“Có thể đưa em về bao nhiêu lần? Một lần...mười lần...Nếu không thể cả đời này đưa em về nhà thì hãy để em tự về. Em không phải là người cần bồi thường tình cảm. Chút an ủi này không nhận thì sẽ thoải mái hơn.” Hana quay lại nhìn TaeYeon nở một nụ cười gượng gạo trong khi TaeYeon chỉ đứng lặng nhìn cô.
Cánh cửa kia khép lại cũng là lúc cô gái vốn tưởng chừng như mạnh mẽ ấy vỡ òa trong đau khổ. Cô cứ ở đó dây dưa không bước đi, cô chỉ là chờ đợi TaeYeon có thể không vì câu nói của cô mà đưa cô về nhà. Nhưng không, bao nhiêu năm qua thứ cảm giác này luôn tồn tại. Cô nói và TaeYeon luôn lắng nghe, chỉ duy nhất một chuyện TaeYeon chưa bao giờ lắng nghe cô, đó là tiếng gọi tình yêu khao khát mãnh liệt đến thiêu cháy cả tâm can trong lòng cô. Hana cứ thế bước đi, nước mắt chảy vào trong. Tìm cho mình một góc thật sâu, thật kín để chẳng ai có thể thấy cô đang đau khổ. Cô có thể là một người thất bại nhưng không hề muốn để ai nhìn thấy điều đó.
Hana cảm thấy TaeYeon cứ vô tình mà nhẫn tâm nhưng rốt cuộc cũng tại vì cô biết sai mà không sửa. Thà TaeYeon cứ bảo cô tìm kiếm những mối tình khác như những lần trước để Hana có thể tự mình quên đi chuyện tình này nhưng không, tại sao lại thay cô kết liễu nó, tại sao buộc phải kết hôn? Bây giờ thì cô đã hiểu sự phán quyết của số phận là không tài nào thay đổi. Hana tự cười bản thân mình ngu ngốc, cô vì một lời hẹn ước 10 năm chưa từng bao giờ được TaeYeon công nhận mà biến đổi mình. Hồi bé cô đọc rất nhiều truyện, cảm thấy thứ gọi là hy sinh để người mình yêu hạnh phúc thật ấu trĩ biết bao. Vậy mà giờ đây là chính tay cô đã tự đào hố chôn mình. Bất ngờ, ngỡ ngàng, không thể nào tin nổi. Cô ấy cứ mỉm cười gạt nước mắt từ chối những cơ hội đến với mình. Lý do là vì sao? Hana đã từng nói như thế này khi chia tay bạn trai của mình.
“Em không hiểu sao mình lại yêu người đó. Em hận bản thân mình không tốt, hết lần này lần khác cứ đẩy người ấy đi. Nhưng thực ra là em chưa bao giờ có được một góc nhỏ trong trái tim người ấy. Mọi người có thể cảm thấy tình yêu của em thật cao thượng nhưng nó không phải là như thế. Em ước mình cũng có thể như bao nhiêu người dám yêu, dám hận, dám đặt cược và chấp nhận mất tất cả. Em không phải mong người đó hạnh phúc mà là không thể chấp nhận cái sự thật rằng mình sẽ chỉ có được một cái xác không hồn. Em có tự trọng và sĩ diện của bản thân mình. Những thứ em cho đi phải được nhận lại hơn thế, làm sao có chỉ thể ban phát cho em sự thương hại...Đúng không?” Nói đến đây Hana chợt bật cười, nụ cười ấy cứ ngắt quãng bởi những tiếc nấc nghẹn ngào.
Bạn sẽ chẳng bao giờ hiểu tại sao khi yêu người ta lại đau đớn như vậy. Bởi vì bạn không phải là người phải rơi nước mắt. Bạn không phải là người bị bỏ lại ở phía sau và vì bạn cũng không phải là người cố níu giữ một người đã rời đi mãi mãi.
Tình yêu từ một phía đơn giản giống như bạn đang chạy trên một quãng đường để tìm kiếm vạch đích nhưng nó lại giống như một con đường trài dài vô tận. Bạn chẳng thể tìm thấy cái đích trước mắt mình nhưng bạn buộc phải dừng lại khi kiệt sức vì quá mệt mỏi và đau khổ.
Chờ đợi chưa chắc đã là hạnh phúc...~
Final Episode: Never Ending Story...!
Episode’s Statement: Time to remember...Time to walk togther...Time to end...And Time to make a new beginning...~
Mùa hạ đã đến cùng với những ánh nắng mặt trời gắt gao hơn TaeYeon đứng trước căn hộ của ba Jessica dáng vẻ điềm tĩnh không có một chút biểu hiện lo lắng. Thật ngạc nhiên là con người hay lo sợ ấy ngày hôm nay lại mang một dáng dấp vững chãi đến như vậy. Tiếng chuông cửa vang lên một hồi dứt khoát. Ba của Jessica ở trước cửa liếc nhìn TaeYeon một lượt trước khi lùi lại để cô bước vào.
“Tìm Summer? Tìm Jessica?” Ba của Jessica khẽ nhướn lông mày hỏi.
“Cháu đã ghé qua thăm Jessica ở tiệc cưới mà cô ấy tổ chức cũng đã đến ăn trưa cùng Summer ở nhà trẻ.” TaeYeon nhẹ nhàng nói.
“Vậy tại sao lại đến đây?”
“Cháu đến gặp bác.”
“Được rồi ngồi xuống trước rồi nói.” Ba của Jessica tiến về phía phòng khách và ngồi xuống.
“Cháu định gặp ta để nói chuyện gì.”
“Cháu không định nói chuyện với bác cháu chỉ đến thông báo với bác rằng ngày hôm nay Sica và Summer sẽ dọn về với cháu.” TaeYeon nhìn thẳng vào mắt của ba Jessica nói chuyện.
“Cháu dựa vào đâu mà nghĩ ta đồng ý.” Ba Jessica cau mày nhìn TaeYeon và hỏi.
“Cháu không cần sự đồng ý của bác.” TaeYeon mỉm cười và nói.
“Hàm hồ.” Ba của Jessica cũng nhìn TaeYeon nhếch miệng cười.
“Hạnh phúc của Sica và Summer chính là tấm phiếu thông hành của cháu.”
“Dựa vào đâu mà dám khẳng định điều đó.”
“Cháu. Dựa vào cháu và cũng chỉ có cháu mới làm được điều đó.” TaeYeon cố giữ vẻ tự tin nhất có thể và nói.
“Đây không phải là phong cách nói chuyện của Kim TaeYeon.” Ba của Jessica nghiêm mặt lại và nói. Ánh mắt ông xoáy sâu vào đôi mắt màu nâu của TaeYeon.
“Thực ra thì Jessica đã chỉ dẫn cháu như vậy. Còn dáng vẻ tự tin này là Summer khích lệ cháu.” TaeYeon đưa ngón tay lên gãi gãi trán mình và nói.
“TaeYeon ơi là TaeYeon, bác đã chứng kiến cháu lớn lên từ bé cùng Jessica. Bác không phải không biết gì về cháu. Đôi khi người làm cha làm mẹ này mỗi việc làm đều vì hạnh phúc của con cái. Cả đời này tâm nguyện duy nhất của bác đó là có thể xây dựng một gia đình yên ấm và tìm kiếm một hạnh phúc đích thực cho Sica. Nhưng có vẻ như trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Có những thứ quả là vượt khỏi tầm với của những bậc cha mẹ như bác đây. Hạnh phúc của Sica sẽ là niềm vui của bác nhưng hạnh phúc mà bác cố đem lại cho nó chưa chắc đã mang ý nghĩa tương tự. Đôi khi sự bảo bọc quá lớn sẽ tạo cho con người ta cảm giác áp lực.”
“Cô ấy thật sự là rất yêu thương bác.”
“Và nó cũng yêu cả cháu nữa.” Ba của Jessica điềm đạm nói.
“Có biết vì điều gì mà bác không muốn Sica đến với cháu không?” Câu hỏi này TaeYeon đã từng nhiều lần muốn hỏi ba của Jessica nhưng cũng chưa bao giờ mở lời.
“Vì cháu luôn nghĩ mình yêu Sica nhiều hơn Sica yêu cháu. TaeYeon à không phải người nào đến trước trong tình yêu cũng là người mang nặng yêu thương hơn cả. Tình yêu không đong đếm được thời gian và cũng chẳng thể định lượng một cách rõ ràng. Hai người cùng bước vào một mối quan hệ đều là vì nhau và vì bản thân mình mà cùng cố gắng. Bác thật sự là không hiểu sự tự ti của cháu. Cũng chẳng thể hoàn toàn mà tin tưởng cháu. Bác chỉ là bị khuất phục bởi con gái và cháu trai của mình. Sica sau bao nhiêu năm vẫn luôn yêu cháu, cháu có thể làm nó khóc nhưng cũng chỉ có cháu mới làm nó cười một cách thực sự. Còn Summer thì một phần đó là quyền lợi của cháu cũng là quyền lợi của thằng bé. Chia rẽ tình thân là việc không thể. Bác chỉ muốn nhắc cháu một điều, cuộc đời không cho ai quá nhiều cơ hội để thay đổi mình và sửa chữa những sai lầm. Hãy cố gắng sống tốt nhất với những gì cháu đang có.” Ba của Jessica nói và vỗ vỗ vai của TaeYeon.
TaeYeon kéo nhẹ tấm kính xe ô tô mơ màng nhìn về phía xa tầm mắt, bầu trời hôm nay có màu mỡ gà, những cơn gió nhè nhẹ thôi qua làm khẽ bay bay mái tóc của cô. TaeYeon mỉm cười với dáng điệu tinh nghịch của Summer và cả dáng điệu tất bật của Jessica. Đã lâu lắm rồi trong lòng mới có được một khoảng lặng bình yên đến vậy. Tạm thời đặt sang một bên những muộn phiền của năm tháng cũ, TaeYeon nghĩ đã đến lúc cô và hai người quan trọng nhất của cuộc đời mình có thể hưởng thụ những dư vị ngọt ngào nhất trên đời này. TaeYeon mở cánh cửa xe và mỉm cười với mẹ con Jessica.
“Summer ngày hôm nay của cháu thế nào?” TaeYeon nhấc cậu bé dậy khỏi mắt đất và hỏi.
“Tuần tới bọn cháu sẽ tập kịch để chuẩn bị cho lễ tổng kết.” Cậu bé Summer mỉm cười nhìn TaeYeon và nói.
“Vậy Summer của chúng ta sẽ đóng vai hoàng tử hay là một vị vua oai phong?” TaeYeon hỏi trong khi Summer chỉ ngơ ngác nhìn cô.
“Cháu đóng vai chú ếch xanh.”
“Ồ vậy à...nhưng mà ếch xanh cũng rất tốt...” TaeYeon chữa ngượng nói trong khi Jessica chỉ nhếch miệng cười nhìn cô.
Căn hộ của TaeYeon vào buổi tối trở nên ồn ào bởi cậu nhóc Summer. Summer đang cùng với TaeYeon tập diễn cho vở kịch sắp tới của cậu. Cuộc diễn tập khá huyên náo cho đến khi những chiếc kim đồng hồ đã điểm về khuya. Jessica đưa Summer về phòng đi nghủ trước khi quay trở lại với một ly nước tiến về TaeYeon và mỉm cười nhìn cô ấy.
“Cậu trông vất vả quá.”
“Vất vả ư. Mình nghĩ là mình đã sắp hết hơi rồi đây này.” TaeYeon uống sạch ly nước và thả người xuống chiếc ghế sofa.
“Không nói quá chứ Taengoo.” Jessica hất tóc mình qua một bên và nói.
“Cậu hãy cứ thử làm ếch con một lần đi rồi biết.” TaeYeon cười nói.
“Nhưng cậu vui mà đúng không?” Jessica nắm lấy bàn tay TaeYeon và nói.
“Bất cứ điều gì dành cho con trai của chúng ta.”
“Cậu định bao giờ sẽ thành thật với Summer.” Jessica nhẹ nhàng hỏi.
“Vào một thời điểm thích hợp. Mình muốn chắc rằng để mọi thứ thật tự nhiên. Với mình lúc này Summer giống như một quả cầu thủy tinh mong manh. Mọi thứ mình làm đều phải cẩn thận nhất có thể. Mình sợ làm tổn thương Summer, mình còn chưa biết hết về Summer trong 7 năm qua. Mình đang cố gắng học và trở thành một Daddy tốt của Summer.”
“Taengoo à, Summer luôn nghĩ cậu là Daddy của nó.”
“Một Daddy như mình thì có tốt không?” TaeYeon rụt rè hỏi.
“Cậu vẫn luôn nghĩ là mình không đủ tốt để thừa nhận điều này sao. Những ngày tháng qua không phải là cậu tự tay chăm sóc Summer từng ly từng chút một sao. Summer bây giờ thậm chí cũng không cần mình thay quần áo cho nó mỗi ngày bởi vì nó đã có Boss của nó.” Jessica nói với giọng có chút ghen tỵ.
“Nhưng mình muốn cậu đồng ý với mình một chuyện.” TaeYeon quay sang nhìn Jessica và nói.
“Cậu muốn mình đồng ý với cậu chuyện gì?”
“Tháng sau là sinh nhật Summer. Mình muốn cậu và mình cùng mua quà cho Summer.”
“Qùa? Nhưng cậu muốn mua gì cho Summer?” Jessica tò mò nhìn TaeYeon.
“Chúng ta kết hôn nhé!” TaeYeon ngồi thẳng dậy siết chặt lấy nắm tay của Jessica nói một cách từ tốn.
“Một gia đình thực sự. Đó chính là món quà mình muốn dành tặng Summer.” TaeYeon quay sang nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Jessica thổ lộ.
“Đây là cách cậu cầu hôn mình.” Jessica nhướn lông mày và hỏi.
“Đúng vậy.” TaeYeon trả lời một cách tỉnh queo.
“Cậu càng ngày càng tự tin ở bản thân mình đó.” Jessica nhăn trán của mình lại và nói.
“Không phải đó là điều cậu mong muốn nhất ở mình sao.” TaeYeon tười cười trước khi nghiêng người đặt một nụ hôn lên môi của Jessica.
“Mình còn chưa nói đồng ý.” Jessica cũng mỉm cười và nói giữa những nụ hôn.
“Cậu sẽ đồng ý ngay sau đây thôi.” TaeYeon nói trước khi kéo dài nụ hôn của mìn và đưa bàn tay của cô ấy vào trong vạt áo của Jessica.
“Dừng lại nào Kim TaeYeon. Chuyện này là vì cậu hay vì Summer?” Jessica dùng tay mình giữ lại bàn tay hư hỏng của TaeYeon và nói.
“Vì mình...vì cậu...vì Summer...và cả vì...em trai của Summer nữa...” TaeYeon nói ngập ngừng rồi bất ngở đẩy Jessica ngã xuống ghế và tiếp tục hôn cô ấy.
Đó là cách mà Kim TaeYeon lựa chọn để cầu hôn với Jessica. Không có một sự chuẩn bị lãng mạn nào. Không nhà hàng sang trọng, không phải những bông hoa hồng rực rỡ và thậm chí cũng chẳng có nhẫn. Tất cả những gì TaeYeon có thể trao tặng cho Jessica chính là con người cô ấy là cuộc đời của cô ấy mãi về sau. Đôi khi những điều ý nghĩa nhất lại được đem đến bởi những điều rất dỗi giản dị. Sự mộc mạc không có nghĩa là đơn điệu và thiếu quan tâm. Chân thành mới chính là điều mà mỗi người tìm kiếm ở nửa kia của mình và Jessica hiểu điều đó.
TaeYeon lặng lẽ ngồi bên cạnh Summer quan sát trong khi cậu bé Summer đang bò ra ghế và viết những thông tin cá nhân của mình vào quyển sổ liên lạc dành cho trại hè mà cậu sẽ tham dự. Cậu bé từ từ điền tên của mình, điền tên của mẹ cậu, rồi khựng lại trước thông tin cần phải điền về cha của mình. Summer mím môi của mình lại và bỏ trống phần đó. Cậu bé tiếp tục điền những thông tin còn lại. TaeYeon nuốt khan nước bọt, cảm thấy lồng ngực của mình như bị rất nhiều cú đấm giáng vào. Đôi mắt của cô ấy khẽ chớp chớp để ngăn những giọt nước mắt trực trào. TaeYeon thật sự cảm thấy đau lòng về điều này, cô nhắm mắt của mình lại và tưởng tượng hình ảnh cậu con trai bé bỏng buồn bã mỗi lần phải viết những điều tương tự như thế này.
“Summer còn chỗ cháu chưa điền mà. Tại sao lại gập cuốn sổ lại.” Summer khẽ ngẩng đầu lên nhìn TaeYeon vẻ khó hiểu.
“Chúng ta sẽ điền nốt vào đó.” TaeYeon lật cuốn sổ trở lại, cô cúi xuống nắm lấy bàn tay của Summer, kẹp chiếc bút chì nhỏ vào tay của cậu bé và bắt đầu chầm chậm viết từng nét, từng nét một vào ô trống đấy.
“Kim TaeYeon!” Cậu bé Summer tròn xoe đôi mắt và lẩm nhẩm đọc theo những gì được viết trên đó. Cây bút chì khẽ rớt khỏi tay cậu bé, Summer ngồi hẳn dây, đôi mắt trong veo ấy cứ ngẩn ra nhìn TaeYeon.
“Điều đó là thật chứ ạ?” Summer vẫn chăm chăm nhìn TaeYeon và hoi, đôi mắt ấy khẽ đỏ hoe. TaeYeon nhẹ nhàng gật đầu và cô kéo Summer vào lòng mình, đôi tay cô ôm lấy cậu bé thật chặt.
“Xin lỗi con Summer, đã để con phải chờ quá lâu rồi. Daddy là người xấu, là daddy không tốt với con.” TaeYeon cứ ghì chặt Summer trong tay cho đến lúc cậunhóc Summer bật khóc một cách nức nở. Cậu bé cứ khóc mãi, khóc mãi trong vòng tay TaeYeon mà chẳng chịu nín.
“Da..d..d..y!” Summer bất chợt cất lời điều này khiến TaeYeon không khỏi giật mình. Đây là lần đầu tiên trong đời cô được nghe tiếng gọi đó. Nó lạ lẫm nhưng lại làm trái tim cô như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Cảm giác trong lòng như trào dâng, TaeYeon cảm thấy mình có khát khao được nghe tiếng gọi đó thêm nhiều, nhiều, rất rất nhiều lần nữa.
“Summer con vừa nói gì. Có thể nói thêm lần nữa được không.” TaeYeon giữ lấy vai của cậu bé khuôn mặt nhạt nhòa, ánh măt trở nên van nài.
“Daddy...Daddy...Daddy...Daddy...Daddy.” Và lần này tiếng gọi đó đã làm vỡ òa tất cả. Nó cuốn phăng mọi ngăn cách, cuốn phăng những gì gọi là 7 năm rời xa. Thứ nước mắt lần này rơi xuống không còn dư vị mắt chát nhưng nó cũng không hề thanh mát như người ta vẫn gọi là những giọt nước mắt hạnh phúc. TaeYeon rõ ràng cảm thấy rõ rệt mùi vị của chiếc kẹo socola ngày nào nhưng lần này cô đã hiểu vì sao người ta lại cho rằng thứ kẹo đắng nhất lại mang một vị ngọt ngào đến mức khó tưởng tượng.
Một cậu bé gần 7 tuổi như Summer thật sự có thể hiểu những điều sâu xa trong quãng đường 7 năm đó không? Ai cũng nghĩ trẻ con là những đứa trẻ hồn nhiên nhất. Chúng vô tư dễ vui dễ buồn nhưng ai dám đảm bảo là trẻ con sẽ dễ quên? Có lẽ Kim TaeYeon đã là một câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi này. Trẻ con sinh ra với một tâm hồn trong sáng, nếu bạn yêu thương chúng tức khắc chúng cũng yêu thương bạn. Trẻ con không phải là người lớn, chúng không hề cẩn phải tìm hiểu về một hành động yêu thương của bạn dành cho chúng. Tình cảm của trẻ nhỏ rất thuần khiết và tinh khôi. Có cho có nhận rất xòng phẳng. Đừng hỏi vì sao Summer lại yêu TaeYeon và cũng đừng hỏi TaeYeon tại sao lại yêu Summer. Nếu bạn là một người con bạn sẽ hiểu Summer và nếu bạn trân trọng những yêu thương mà cha bạn dành cho bạn thì có lẽ bạn sẽ hiểu thêm một chút về Kim TaeYeon.
Jessica khẽ bước vào phòng của Summer, cô lấy thêm một tấm chăn mỏng đắp lên người của TaeYeon. Một người mẹ độc thân như Jessica khi nhìn hình ản cậu con trai cuộn tròn mình trong lòng của cha nó thì đó là khoảnh khắc mọi oán trách bản thân đã vơi đi rất nhiều. Jessica đã có 7 năm vừa làm cha vừa làm mẹ nhưng cô chưa bao giờ xóa bỏ sự tồn tại của TaeYeon đối với Summer. Bởi vì cô chưa từng muốn quên đi TaeYeon và cũng vì Jessica thực sự hằng đêm vẫn ao ước viễn cảnh trước mắt trở thành sự thật.
Một buổi chiều lộng gió ngoài bờ biển, bờ cát trắng mịn màng chạy dài thẳng tắp. Bên ngoài biển hiền hoa ru những đợt sóng dịu êm. Không khi lễ cưỡi rộn ràng bởi một ban nhạc địa phương, những giai điệu giân du dương trầm bỏng cùng với nhịp thổi của cơn gió. Không gian ngoài của khách sạn được phủ lên mình một màu trắng muốt. Có rất nhiều khách mời đã đến dự từ rất sớm, bên trong phòng chờ Jessica siết nhẹ bó hoa trong tay mình cảm giác hồi hộp đến lạ thường.
“Woa! Mommy...” Cậu nhóc Summer đẩy cửa bước vào với một cái miệng há to. Cậu bé không giấu vẻ kinh ngạc trước sắc đẹp của mẹ mình.
“Con gái, con thật sự trông rất tuyệt vời.” Ba của Jessica bước vào đứng sau Summer và nói.
“Cảm ơn mọi người nhưng thật sự con cảm thấy rất căng thẳng.” Jessica khẽ lau giọt mồ hôi trên trán và nói.
“Cứ bình tĩnh con gái. Hôm nay là ngày của con, Chúa sẽ ở trên cao dõi theo con và ngài sẽ ban phước lành cho tất cả. Con chỉ cần đứng ở đó nở một nụ cười hạnh phúc. Như vậy là đủ. Cũng sắp đến giờ rồi, ba sẽ đưa Summer ra ngoài để con chuẩn bị nốt.” Ba của Jessica nói và kéo Summer đi cùng ông.
“Ba.” Jessica khẽ lên tiếng gọi.
“Con yêu ba rất nhiều.” Jessica mỉm cười nói và ba của cô ấy cũng đáp lại bằng một vẻ mặt hiền từ tràn ngập niềm vui.
“Có cần ba gọi TaeYeon cho con không?” Ông nhìn Jessica và hỏi.
“Không cần ạ. Con sẽ gặp cậu ấy ngoài lễ đường.” Jessica nhẹ nhàng nói.
Jessica cố ngắm nhìn mình lại vài lần trước gương. Bỗng nhiên cô dừng lại khi nhìn thấy một chiếc kẹp trên tóc của mình bị lệch, Jessica từ từ tháo nó ra và cố gắng ghim nó lại đúng vị trí nhưng có vẻ điều này khá khó khăn với cô.
“Để em giúp unnie.” Một giọng nói vang lên khiến Jessica khẽ giật mình.
“Hana.” Jessica mở to mắt và nhìn cô gái trong bộ váy màu vàng nhạt bước lên và giúp cô ghim lại chiếc kẹp tóc.
“Nó ở đây đúng không ạ.” Hana quay người Jessica về phía gương và hỏi lại cô ấy.
“Tốt rồi, cảm ơn em.”
“Unnie thật sự rất xinh đẹp.”
“Unnie cứ tưởng em sẽ không tới dự lễ cưới.”
“Thực ra thì TaeYeon unnie đã không mời em, có lẽ TaeYeon unnie đã lo lắng cho em. Bởi vì sự lo lắng ấy mà em cũng cảm thấy có chút vui trong lòng thế nên mới quyết định không mời mà vẫn đến đây.” Hana mỉm cười nói.
“TaeYeon thật may mắn vì đã gặp một người bạn như em.”
“Nhưng em không hề may mắn khi gặp TaeYeon unnie.” Câu nói của Hana khiến nét cười trên môi của Jessica ngưng lại.
“Em chỉ đùa thôi. Đừng nghĩ quá nhiều, bài học này đối với em tuy hơn đắt nhưng sẽ rất có giá trị.”
“Unnie thật sự mong em gặp được một người tốt.”
“Tất nhiên rồi, em sẽ gặp một người thật tốt để chúng ta lần sau gặp mặt mọi người có thể vui vẻ ăn một bữa cơm cùng nhau. Không còn sự ái ngại nào nữa. Sica unnie hôm nay là ngày chị bước lên chuyến tàu hạnh phúc của đời mình và cũng là ngày em sẽ phải tiếp tục đi về trạm kế tiếp hạnh phúc của đời mình. 7 năm đó là do chúng ta lựa chọn. Kết quả tất nhiên không bao giờ làm vui lòng tất cả nhưng...nhưng em là hoàn toàn tâm phục khẩu phục chấp nhận nó. Vì vậy hai người đừng lo cho em nữa. Gặp lại unnie bên ngoài lễ đường.” Hana tươi cười nói, cô khẽ gật đầu chào Jessica và bước ra ngoài. Bầu trời ngày hôm nay rất trong, có lẽ sẽ không có mưa và Hana cũng không cần một cơn mưa để xóa đi điều gì cả. Với cô mọi ký ức trong những năm qua đều đáng giá từng giây từng phút.
Tiếng nhạc quen thuộc trong các buổi đám cưới vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. TaeYeon đứng bên trái của bục lễ cảm thấy tim mình bỗng nhiên đập rất nhanh đến nỗi cậu con trai Summer còn phải giơ ngón tay của mình lên để động viên cô. Đôi mắt của TaeYeon khẽ động đậy trước khi nó đơ ra vào cái giây phút ba của Jessica dẫn cô ấy vào lễ đường dưới sự tán dương của mọi người. Hai người họ nhìn nhau tha thiết, không gian ồn ào trước mắt bỗng trở nên tĩnh lặng, họ cùng nhau cất lên những tiếng nói trong lòng biểu đạt thông qua ánh mắt.
“Sica, cậu thật sự rất xinh đẹp. Ngày hôm nay cậu là người con gái đẹp nhất trên thế giới này. Mình đã bắt đầu cảm nhận được hương vị của hạnh phúc lan tỏa quanh đây.”
“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn mình, cậu sẽ làm mình không thể bước nổi nữa. TaeYeon à, có phải mình đang mơ không? Nếu đó là một giấc mơ thì mình sẽ không bao giờ tỉnh giấc nữa.”
“Ngốc à, đây đều là giấc mơ của chúng ta bao năm qua nhưng ngày hôm nay là sự thực. Cậu có biết mình đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi không. 15 năm rồi Sica, đừng bắt mình phải chờ đợi cậu thêm nữa. Mình sắp phát điên rồi cậu có thấy không. “
“Taengoo à...Taengoo à...Taengoo của mình, mình muốn gọi cậu mãi như thế. Chúng ta đã phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có được ngày hôm nay. Mình hứa với cậu dù sau này xảy ra bất cứ chuyện gì chúng ta sẽ không bao giờ buông tay nữa.”
“Sẽ không oán trách, sẽ không hối tiếc. 7 năm ấy mình sẽ khắc sâu trong lòng như một bài học Chúa muốn dạy cho mình về cách gìn giữ hạnh phúc. Mình yêu cậu, mình không cần phải hét lên với cả thế giới về điều đó đúng không. Bởi vì trên thế giới này tình yêu của Kim TaeYeon chỉ dành cho một người. Mình sẽ chỉ thì thầm điều đó với cậu mỗi ngày. Tình yêu này là của cậu chỉ một mình cậu mà thôi.”
“Và mình cũng yêu cậu Taengoo.” TaeYeon từ từ nắm lấy tay của Jessica từ tay của ba cô ấy. Ánh mắt của họ không hề rời nhau.
“Một cuộc sống hoàn toàn mới.” TaeYeon trao nhẫn cho Jessica và thì thầm.
“Một gia đình hạnh phúc.” Jessica cũng trao nhẫn cho TaeYeon và thì thầm.
“Mãi mãi bên nhau.” Cả hai mỉm cười và đồng thanh nói. TaeYeon khẽ khàng đặt lên môi của Jessica một nụ hôn trong tiếng hoan hô nồng nhiệt của mọi người.
Hai người họ một hành trình đuổi bắt tình yêu tưởng chừng dài như vô tận. Một tình yêu mà có lẽ nước mắt còn nhiều hơn những nụ cười. Những năm tháng dài đằng đằng tưởng như cuốn trôi đi tình yêu của họ nhưng không nó vẫn tồn tại một cách dai dẳng và mạnh mẽ. Đôi khi một con đường khó đi chưa chắc đã dẫn đến bờ vực, đôi khi nước mắt không chỉ là hiện thân cho nỗi buồn. Và hạnh phúc tất nhiên có thể nảy mầm từ nỗi đau. Chỉ là bạn có tin vào điều đó hay không mà thôi???
The End...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro