Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Sau cơn dục vọng mãnh liệt, đầu óc Điền Chính Quốc choáng váng, tứ chi bủn rủn vô lực, thậm chí cả sức cử động tay cũng không có, hai mắt thất thần nhìn trần nhà, thân thể dang thành hình chữ đại, mệt mỏi nằm trên giường.

Kim Thái Hanh cẩn thận lui khỏi người cậu, lau sơ chất bẩn trên thân thể hai người rồi bế Điền Chính Quốc vào phòng tắm.

Vào phòng tắm, Kim Thái Hanh vốn định để cậu đứng trên sàn nhà, nhưng hai chân lại mềm nhũn không đứng được, hắn không thể làm gì khác hơn là nửa ôm để cậu tựa vào người mình.

Kim Thái Hanh vặn vòi nước, lấy tay thử độ ấm rồi mới giúp cậu tắm rửa.

Điền Chính Quốc cũng rất mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền tựa đầu trên vai, an tĩnh vùi mặt vào ngực hắn.

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn làm Kim Thái Hanh tắm rửa cho cậu rất thuận lợi, tinh dịch dính trên người nhanh chóng bị rửa trôi, chỉ còn lại tinh dịch trong hậu huyệt cần lấy ra.

Mặc dù lúc ân ái Kim Thái Hanh muốn Điền Chính Quốc tiếp nhận toàn bộ mình, bắn tất cả tinh dịch vào hậu huyệt cậu, nhưng hắn cũng biết nếu không rửa sạch, Điền Chính Quốc sẽ đổ bệnh. Kim Thái Hanh gỡ vòi sen xuống, chuẩn bị dùng nước ấm pha loãng tinh dịch rồi dùng tay dẫn ra ngoài.

“Đau…” Nhưng khi ngón tay vừa đụng tới miệng động, Điền Chính Quốc vẫn luôn yên lặng đột nhiên hừ một tiếng.

Kim Thái Hanh hơi dừng lại nhưng không biết cậu đau chỗ nào, ngón tay lại tiếp tục thăm dò vào trong, Điền Chính Quốc lập tức la đau.

“Nhịn một chút, sẽ ổn thôi.” Hiện tại Kim Thái Hanh biết phía sau của cậu rất đau, suy đoán có lẽ lúc nãy ân ái mình đâm chọc quá nhanh quá mạnh, lực lại lớn mới làm miệng hậu huyệt sưng lên. Trong lòng hắn vô cùng áy náy, quay đầu hôn một cái lên gương mặt đẫm nước kia, môi dán sát tai khẽ khàng trấn an.

Có lẽ Kim Thái Hanh trấn an có tác dụng, lần thứ hai ngón tay đụng tới miệng động thì Điền Chính Quốc vẫn chưa la đau. Hắn cắn răng đâm ngón tay vào, chậm rãi cẩn thận móc ra tinh dịch còn sót bên trong.

Sau khi tắm rửa xong, hắn ôm cậu về giường. Điền Chính Quốc vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ, Kim Thái Hanh đắp chăn cho cậu, lại cuốn lên một chút lộ ra cặp mông trắng trắng mềm mềm, cúi đầu kiểm tra hậu huyệt sưng đỏ của cậu.

“Xin lỗi.” Trong lòng Kim Thái Hanh tê rần, hạ nụ hôn xuống bờ mông trắng hồng. Chẳng qua Điền Chính Quốc đã ngủ như chết, hoàn toàn không cảm nhận được ôn nhu hiếm thấy của Kim Thái Hanh.

Hắn đắp chăn ngay ngắn cho cậu, sau đó cũng lên giường chui vào chăn.

Có lẽ cảm nhận được nhiệt độ của hắn, Điền Chính Quốc bất giác lại gần nơi ấm áp kia, tự động rúc vào lòng Kim Thái Hanh. Cậu giật giật thân thể, đầu dán lên ngực hắn, cọ cọ hai cái, sau khi tự tìm vị trí thoải mái nhất lại chìm vào giấc ngủ sâu.

“Chính Quốc...Tiểu Quốc…” Thấy hành động cậu không khác gì trẻ con, Kim Thái Hanh nghĩ bây giờ cậu cũng chỉ mới 18, tính tuổi còn nhỏ hơn mình một giáp, do dự một hồi bèn thay đổi cách gọi. Sau khi gọi mấy lần, trên khuôn mặt liệt quanh năm của Kim Thái Hanh lại lóe lên ý cười nhợt nhạt, tuy rằng có hơi quái dị nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ ôn nhu cùng cưng chiều trên mặt hắn.

“Tiểu Quốc, ngủ ngon.” Kim Thái Hanh nói nhỏ, vươn tay vòng quanh eo, ôm chặt cậu vào ngực mình, sau đó cũng nhắm mắt an giấc.

...

“Ưm…” Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng mở mắt ra, dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn trần nhà, sửng sốt một chút.

Cậu xoay đầu vòng vòng, nhìn đông nhìn tây, hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh khiến cậu chưa hoàn hồn.

“A!” Điền Chính Quốc đột nhiên nhớ ra hôm qua mình đã kết hôn rồi, nơi này là nhà của Kim Thái Hanh. Cậu đột ngột ngồi dậy, một tiếng thét vang lên.

“Sao vậy?” Kim Thái Hanh đẩy cửa phòng ngủ đi vào.

“Không… Không có gì.” Điền Chính Quốc nhìn gương mặt liệt của hắn, nhanh chóng lắc đầu.

Kim Thái Hanh không nói nữa, mắt cứ nhìn chằm chằm cậu.

“Em… Em…” Điền Chính Quốc nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn thấy vì mình đột nhiên ngồi dậy, chăn đã tuột xuống eo, Kim Thái Hanh đang nhìn hai nụ anh đào trên ngực cậu. Điền Chính Quốc lập tức nhớ tới tối hôm qua mình bị Kim Thái Hanh hút đầu ti, mặt chợt đỏ, hoảng hoảng hốt hốt kéo chăn lên che ngực.

“Rửa mặt xong thì xuống nhà ăn dùng bữa.” Hắn dời mắt, dặn dò một câu.

“Dạ.”

Kim Thái Hanh lập tức xoay người ra ngoài. Điền Chính Quốc nhìn bóng lưng hắn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại vì chuyện mình phải mặc cái gì mà ưu sầu. Quần áo hôm qua mình mặc đến đây không biết bị Kim Thái Hanh để đâu rồi. Điền Chính Quốc mặt ủ mày chau lấy hết dũng khí tính mở miệng hỏi hắn thì lại thấy đầu giường đã đặt gọn gàng một bộ quần áo ở nhà và quần lót mới tinh, bởi vì quá hoảng loạn mà cậu không chú ý tới. Điền Chính Quốc vì sự cẩn thận tỉ mỉ của hắn mà không khỏi giật mình.

“Có… Có chuyện gì sao?!” Nhưng ngay khi cậu vừa vén chăn lên, đang định mặc quần lót thì Kim Thái Hanh đang bước ra cửa đột nhiên vòng trở lại. Điền Chính Quốc vô cùng hoảng sợ, trợn tròn mắt lúng túng nhìn hắn, lắp bắp hỏi thử, ngay cả chăn cũng quên đắp, dương vật bé bé màu hồng phấn hơi rũ xuống giữa hai chân hoàn toàn bại lộ trước mắt Kim Thái Hanh.

“Phía sau còn đau không?!” Hắn vừa nói vừa bước đến trước giường, nhìn chằm chằm thứ giữa hai chân cậu.

“Không… Không đau.” Điền Chính Quốc cố lắc đầu, bởi vì chỉ lo khẩn trương nên không chú ý ánh mắt kia.

“Để tôi nhìn thử.” Kim Thái Hanh cố gắng dời mắt lên mặt Điền Chính Quốc, nếu không sẽ mất khống chế nhào qua.

“Không cần…” Cậu định lắc đầu, nhưng nhìn đến ánh mắt kiên trì của Kim Thái Hanh thì lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn quay lưng lại rồi nâng mông lên.

“Vẫn hơi sưng, tối qua… Xin lỗi.” Kim Thái Hanh thấy miệng động vẫn chưa tiêu sưng, hơi do dự, lại mở miệng nói xin lỗi một lần nữa. Tối hôm qua sau khi Điền Chính Quốc ngủ, lời ‘xin lỗi’ của hắn tự nhiên thốt ra, nhưng bây giờ trước mặt cậu, hắn lại không mở miệng được.

“Không… Không sao. Không đau… Thật sự không đau.” Điền Chính Quốc liên tục lắc đầu phủ nhận, nhưng hắn không nói cậu cũng không dám xoay người lại, vẫn luôn chổng mông để hắn xem phía sau mình.

“Tôi ra ngoài chờ em.” Thế nhưng không chờ Điền Chính Quốc nói xong, hắn lại đột nhiên nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.

Cậu cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo.

“Phù…” Sau khi Kim Thái Hanh ra ngoài, dựa lưng vào tường thở dài một hơi, cúi đầu nhìn thứ hơi nổi nên giữa háng, chờ cỗ dục vọng kia lui xuống mới đi về phía nhà bếp.

“Thơm quá!” Rửa mặt xong, Điền Chính Quốc mới vừa đến phòng khách đã bị một mùi hương hấp dẫn, không nhịn được hít sâu một hơi.

“Qua dùng bữa.” Kim Thái Hanh bưng thức ăn từ nhà bếp ra ngoài, gọi cậu còn đang đứng trong phòng khách.

“Cám ơn.” Điền Chính Quốc đến bên bàn ăn, khóe miệng cong cong mỉm cười xán lạn với hắn.

Kim Thái Hanh ngây người nhìn Điền Chính Quốc, ký ức nhiều năm trước kích thích con tim rung động chính là nụ cười kia, bất đồng duy nhất là khi đó Điền Chính Quốc mỉm cười với người khác, nhưng bây giờ cậu đang mỉm cười với mình.

“Anh sao vậy? Trên mặt em dính gì sao?” Kim Thái Hanh luôn nhìn chằm chằm khiến cậu khó hiểu, giơ tay sờ mặt mình.

“Không có.” Hắn lắc đầu thu mắt, kéo ghế ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng.

“Oa! Thật phong phú! Những thứ này… Đều là anh làm?!” Điền Chính Quốc cũng ngồi xuống theo, cúi đầu nhìn thấy một bàn ăn sáng siêu phong phú, sandwich, bánh trứng, cháo gạo nếp… Các món đủ kiểu Trung Tây bầy đày bàn ăn, cậu lập tức cảm thán một câu, sau đó đưa mắt ngờ vực nhìn về phía hắn. Theo quan niệm của cậu, điều kiện gia đình của Kim Thái Hanh cực tốt, hẳn là một thiếu gia được hầu hạ từ bé đến lớn, hơn nữa công việc bây giờ cũng bận, cho nên hoàn toàn không giống người sẽ tự tay nấu ăn.

“Ừ, trước kia du học nước ngoài có học được một chút.” Hắn chớp mắt, đồng thời thuận miệng giải thích.

“Xin… Xin lỗi, em không biết nấu ăn.” Cậu ngượng ngùng đỏ mặt.

“Không sao, tôi nấu em ăn.” Câu trả lời dĩ nhiên.

“Hanh…” Trong lòng Điền Chính Quốc ấm áp, gọi tên Kim Thái Hanh cũng rất dịu dàng. Mặc dù lúc hắn nói rất bình thản, mặt than không chút cảm xúc, nhưng cậu lại bị cảm động, đột nhiên nhớ lại tối hôm qua lúc ân ái, hắn rất dịu dàng với mình. Trong cuộc hôn nhân đột ngột này, đối mặt với một người đàn ông xa lạ, tâm lý của cậu vốn rất bất an, nhưng bây giờ cảm nhận được sự đối tốt với mình, Điền Chính Quốc cũng dần dần an tâm.

“Có chuyện gì vậy?” Kim Thái Hanh đang cúi đầu ăn cháo, không rõ vì sao cậu lại gọi mình, ngẩng đầu hỏi đầy khó hiểu.

“Không… Không có gì.” Điền Chính Quốc hơi lúng túng lắc đầu, nhanh chóng cúi đầu vờ ăn để che giấu tâm tình rung động. Sự cảm động đổi lấy một câu hỏi nhạt nhẽo, trong lòng cậu không khỏi có chút oán giận. Kim Thái Hanh đẹp trai như vậy, nhưng tại sao lại là một tên mặt than, nói chuyện cũng rất ngắn gọn, giọng nói còn vô cùng bình thản, hoàn toàn không nhìn ra tí cảm xúc nào, nhưng… Đồ ăn hắn nấu thật sự quá ngon!

Lúc nãy chỉ lo nói chuyện, đến giờ cậu mới cúi đầu ăn một miếng cháo, trong miệng ngập tràn mùi thơm thức ăn, có lẽ vì hắn bỏ đường, trong cháo còn mang theo vị ngọt, gạo nếp cũng mềm mềm vào miệng là tan. Điền Chính Quốc lại ăn thêm vài muỗng, chép miệng cảm nhận hương vị khi nãy, vui vẻ đến mức vành mắt cong cong thành vầng trăng non. Cậu lại cầm bánh trứng cắn một cái, vừa mỏng vừa thơm, cậu ngấu nghiến hai ba cái đã giải quyết xong cái bánh.

Điền Chính Quốc không ngừng ăn, ngay cả đầu cũng không ngẩng một cái. Bình thường cậu cũng không ăn quá nhiều, chỉ là tối qua bắn ba lần đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, cậu đã sớm đói bụng đến mức ngực dán sau lưng, hơn nữa Kim Thái Hanh cũng nấu ăn rất ngon, cậu mặc kệ lễ nghi hay tướng ăn gì đó, cũng không buồn quan tâm đối diện còn có hắn, cúi đầu ăn ngấu nghiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro