
72
Giọng điệu của Điền Chính Quốc như bà vợ ghét bỏ chồng mình không biết kiếm tiền.
Nói như thể thua kém Sư Diệc Quang, Kim Thái Hanh thở dài trong lòng, trán giật giật, cười nói: "Mặc dù tôi ngồi xổm ở nhà, nhưng tôi bám cha già hay ăn cơm mềm."
Anh cố gắng hết sức để khôi phục lại hình ảnh của mình trong tâm trí cậu: "Ví dụ như tôi có thể xem xét cổ phiếu, quỹ, v.v." Cho dù là một anh chàng nội trợ, anh vẫn là một anh chàng nội trợ có thể kiếm tiền!
Điền Chính Quốc nhìn anh, chợt cười nói: "Tôi không có nói anh xấu, nhìn anh bị dọa kìa." Cậu nhếch khóe miệng, "Tôi biết nhà anh có tiền, còn phải chăm sóc con cái. Làm sao có thể so sánh với hoàn cảnh của người khác chứ."
Kim Thái Hanh cẩn thận hỏi: "Nếu tôi giàu như sư tử, em có vui không?" Anh chỉ vào căn nhà phía sau, "Ví dụ như chúng ta có thể sống trong một căn nhà lớn hơn và mới hơn."
Điền Chính Quốc tưởng rằng vừa rồi lòng tự trọng của anh bị tổn thương nên nói: "Không ổn chút nào." Ánh mắt dịu dàng và sáng ngời nhìn Kim Thái Hanh: "Như vậy tôi sẽ cách anh quá xa, thế này vừa đúng."
Sư Diệc Quang và Đỗ Nhược Ngu là cấp trên và cấp dưới, họ phải vượt qua rất nhiều trở ngại để đến được với nhau, nhưng cậu không có lý tưởng cao cả như vậy để vươn tới những vì sao trên bầu trời mà chỉ muốn sống một cuộc sống nhỏ bé của riêng mình và gia đình.
Và theo cậu, gia đình họ không hề nghèo chút nào.
Chỉ là sư tử quá giàu có, chủ tịch một công ty niêm yết, là người từ thế giới khác đối với Điền Chính Quốc, thế mà lại là bạn của Kim Thái Hanh, điều mà cậu không ngờ tới.
May mà Sư Diệc Quang không có làm giá, Điền Chính Quốc cho rằng mối quan hệ giữa sư tử và hổ là cả hai đều có thể biến thành động vật.
Cậu nhìn anh chăm chú và nói đùa: "Anh giàu quá thì lo lắng anh bỏ trốn. Anh như thế này là đang làm rất tốt bổn phận của mình."
Kim Thái Hanh nhất thời có cảm xúc lẫn lộn, không biết nên vui hay thất vọng, muốn tiếp tục nói ra sự thật, nhưng hiện tại lại không thể nói ra.
A Quốc của anh quá dễ hài lòng.
Điền Chính Quốc thấy ánh mắt anh lập lòe, bộ dạng muốn nói lại thôi thì tiếp tục trêu chọc: "Dù sao hôm nay Sư tiên sinh và Thư ký Đỗ đều có mặt ở đây là tốt rồi, ít nhất bọn họ cũng cho tôi biết rất nhiều chuyện thời thơ ấu của anh."
Cậu nhướng mày hỏi: "Lúc nhỏ anh thật sự thích bắt bướm sao?" Điền Chính Quốc cười thoải mái, "Quả nhiên cha nào con nấy, giống Chiêu Chiêu."
Anh không đáp lại lời nói đùa của cậu, nghiêng người về phía trước, ép vào cửa, nhìn thật sâu.
Bọn họ còn ở trước cửa chưa vào nhà, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy bên ngoài trời trăng sáng, đêm tối dày đặc, dưới khung cảnh như vậy, Kim Thái Hanh nói.: "Chúng ta có nên tiếp tục những gì chúng ta đang làm trước đó không?"
Điền Chính Quốc giả vờ ngu ngốc: "Chuyện gì?"
Anh dùng tay ôm cậu vào trong lòng, nói: "Là chuyện buổi chiều bị gián đoạn đó."
Cậu cười đẩy anh ra: "Chiêu Chiêu đang ở trong nhà, tôi phải dọn dẹp nhà cửa." Vừa nói vừa xắn tay áo lên, tựa như chuẩn bị đi làm.
Kim Thái Hanh thở dài, cười khổ, nấu bít tết có lẽ là món ăn khó làm nhất trên đời.
Đang muốn đi theo vào nhà, Điền Chính Quốc đột nhiên xoay người lại, Kim Thái Hanh còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác được trên môi mình có hơi ấm.
Điền Chính Quốc chủ động hôn anh.
Nhưng Kim Thái Hanh còn chưa kịp cảm nhận được sự mềm mại, Điền Chính Quốc đã bước ra, mỉm cười nhìn anh, trên mặt thoáng ửng đỏ.
"Buổi chiều đã bù đắp." Điền Chính Quốc nói, trong mắt có chút xấu hổ, xoay người tiếp tục đi vào nhà.
Liệu anh có thể hài lòng với kiểu hôn chuồn chuồn lướt nước như thế này không? Nếu bỏ lỡ cơ hội này, liệu anh có còn là đàn ông sao?
Kim Thái Hanh duỗi tay tay tóm lấy Điền Chính Quốc, chịu đựng cơn đau ở cánh tay kéo cậu đến trước mặt, ép vào cửa, cúi người hôn lần nữa.
Ánh trăng trên bầu trời chiếu vào trong mắt Điền Chính Quốc, cậu nhắm mắt lại trong hơi thở nóng bỏng của đối phương, tắt đi ánh trăng đẹp đẽ.
Phim của Tiểu Sài đã được quay tiếp, Bùi Lăng gửi tin nhắn nói mọi việc vẫn ổn, tin rằng sẽ sớm được đóng máy suôn sẻ, sau đó có thể tiến hành hậu kỳ chờ phát hành.
Bạch Dụ đã hoàn toàn trở lại vị trí của mình, anh ta vẫn như cũ, không có gì khác biệt.
Cậu hỏi anh ta có quen không, Bạch Dụ khó khăn trả lời: "Tôi cũng không rõ, tâm lý của tôi có chút kỳ quái, nhưng ít nhất có thể khống chế được bản thân để đi làm."
Điền Chính Quốc hỏi lại anh ta xem anh ta đã cân nhắc đề xuất của Hùng Hùng chuyển đến bộ phận của cảnh sát Hùng chưa.
Dù sao Bạch Dụ có thể biến thành động vật, anh ta hẳn là thích hợp với hoàn cảnh đó hơn.
Bạch Dụ nghe vậy, vội vàng ngăn cản: "Đừng đi, chúng ta không đi. Cứ ở đây làm việc cho tốt, đừng nghĩ đến việc điều chức."
Cậu tò mò hỏi: "Bên cảnh sát Hùng rốt cuộc là thế nào? Anh ở cùng anh ta hai ngày, sao lại thay đổi nhiều như vậy?"
Bạch Dụ nhìn Điền Chính Quốc, buồn bã nói: "Đừng nhìn Tiểu Hùng Hùng, nhỏ bé nhưng bản lĩnh rất lớn." Anh ta lắc đầu, "Không muốn nói, không muốn nói, cho nó theo gió biến mất đi."."
"May mà tôi không đồng ý tiếp tục cùng anh ta xem mắt." Bạch Dụ lẩm bẩm nói.
Cậu nhìn chằm chằm anh ta, con chó vừa thấy Hùng Hùng vẫy tay đã đi theo là ai?
Điền Chính Quốc phát hiện ra rằng không chỉ mèo ngạo kiều mà cả chó cũng miệng chê nhưng thân thể lại thành thật.
"Vậy anh tiếp tục làm người bình thường sao?" Điền Chính Quốc hỏi.
Bạch Dụ gật đầu nói: "Điều chỉnh tâm lý, giữ nguyên như cũ." Anh ta nhìn cậu, "Tôi rất khâm phục cậu cưới được hổ."
Cậu cười: "Anh ấy cũng giống như anh, một người bình thường."
Bạch Dụ thở dài: "Tôi còn sợ về nhà cha mẹ sẽ biến thân, tôi nghĩ cha mẹ già rồi cũng khó mà đổi mới thế giới quan."
Đúng nhỉ, Bạch Dụ có gen Alaska, cha mẹ anh ấy không lẽ cũng có sao?
Bạch Dụ nói: "Tôi đã đi khám bác sĩ chuyên khoa. Bác sĩ nói tình trạng của tôi khá đặc biệt, khả năng xảy ra đột biến này là một phần vạn, nếu tôi trúng cũng sẽ không ảnh hưởng đến cha mẹ tôi."
Anh ta thở dài: "Nhưng tôi vẫn phải chuẩn bị nhiều hơn." Anh ta gãi đầu, háo hức nhìn cậu: "Tiểu Điền, tôi lại có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ."
Điền Chính Quốc nói: "Nói đi, chẳng là còn muốn xem ắmt?"
Bạch Dụ vội vàng nói: "Không, là thế này. Vốn là tôi tiết kiệm tiền, muốn kết hôn... Nhưng bây giờ thế cục đã thay đổi, tôi còn chưa hoàn toàn tiếp nhận mặt khác của mình, tôi sẽ không có khả năng kết hôn ngay, dùng tiền đó đầu tư cũng được, nhưng tôi không biết..."
"Hiểu rồi, anh muốn mua nhà." Điền Chính Quốc vỗ tay, nói ra ý định của anh ta: "Anh muốn tìm Kim Thái Hanh."
Bạch Dụ ngượng ngùng nói: "Tôi định đi xem căn hộ nhỏ, nhờ chồng cậu giúp."
Lần này Điền Chính Quốc liền đồng ý: "Không thành vấn đề, cứ hỏi hổ nhỏ bán nhà đi, chúng ta có thể đến đó xem trong giờ nghỉ trưa."
Xuân phong đắc ý vó ngựa tật, mặc dù cánh tay Kim Thái Hanh còn có hơi đau, nhưng tâm tình cũng rất tốt, đang ngồi trong phòng làm việc của công ty đại lý, bắt chéo chân đọc tin tức trong ngành.
Anh đã chú ý đến những gì Sư Diệc Quang đề cập, đột nhiên có một người ngoài cuộc, tất cả mọi người trong khu thương mại thành phố đều đề phòng, người đó tạm thời không thể gây ra rắc rối gì.
Kim Thái Hanh xem tin tức, nhưng suy nghĩ của anh lại trôi về những đêm cuối tuần.
Môi Điền Chính Quốc mềm mại ấm áp, dư vị vô tận, khiến người ta càng muốn ăn thêm.
Kim Thái Hanh dùng ngón tay che nửa dưới khuôn mặt, trốn ra sau cười.
Hơn nữa Điền Chính Quốc còn chủ động hôn anh, tiến bộ rất nhanh.
Kim Thái Hanh đang trốn trong phòng làm việc vui vẻ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Mời vào."
Giám đốc bước vào với vẻ mặt buồn bã và thất vọng.
"Có chuyện gì vậy?" Kim Thái Hanh hỏi. Giám đốc sáng sớm đã đi họp ở trụ sở chính, sao lại quay về khuôn mặt đưa đám thế này?
Giám đốc ngẩng đầu nhìn văn phòng, đây là căn phòng mà ông đã âm thầm đồng ý giao cho Kim Thái Hanh, là vị trí tốt nhất cho cơ quan nhỏ của họ, anh hoàn toàn coi đây là không gian riêng tư, không ai có thể vào.
Anh ta hít một hơi thật sâu, chuẩn bị lời nói rồi nói: "Hôm nay tôi đến trụ sở họp. Trụ sở chính nói với chúng tôi rằng trụ sở chính đã được mua lại, chúng tôi sắp thay đổi ông chủ."
Kim Thái Hanh sửng sốt, sau đó nghiêm túc nhìn giám đốc.
Công ty trung gian này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhơ trong ngành bất động sản nhưng lại bị mua lại nhanh đến vậy? Vừa rồi anh đang xem tin tức, không hề có cảnh báo gì, cấp dưới cũng không báo tin tức cho anh.
Kim Thái Hanh không bao giờ ngờ rằng tin tức về việc mua lại này đáng lẽ phải được biết từ cuộc họp thường kỳ của ban lãnh đạo cấp cao, nhưng bây giờ anh lại nghe được từ giám đốc nhỏ lẻ.
"Sau khi thay đổi ông chủ, trụ sở chính sẽ tiến hành đánh giá nghiêm ngặt đối với từng cửa hàng. Những nhân viên không đủ tiêu chuẩn sẽ bị loại bỏ, bao gồm cả giám đốc của từng cửa hàng." Giám đốc lo lắng về những chuyện khác, "Vậy là tôi không thể bao che giúp anh được nữa."
Kim Thái Hanh không hiểu logic trong đó: "Nội dung đánh giá không phải là hiệu suất sao? Tôi giúp anh biểu tốt anh nên vui vẻ mới đúng, tại sao lại đuổi tôi?"
Giám đốc thở dài nói: "Hiệu suất nhất định phải được kiểm tra, tài khoản của chúng ta căn bản không thể chịu được sự giám sát, trước kia chỉ là vượt qua thôi. Nhưng trong cuộc họp hôm nay tôi phát hiện ra hướng gió không ổn, sẽ có điều giám thị tới. Cửa hàng nào cũng đều bị kiểm tra, tôi phải nhanh chóng chỉnh đốn cửa hàng."
Kim Thái Hanh nghe được lời nói của anh ta có gì đó không ổn liền hỏi: "Anh rốt cuộc muốn tôi thế nào? Cứ nói thẳng đi, không sao cả."
Giám đốc biết Kim Thái Hanh là người mà anh ta không thể xúc phạm, nhưng anh ta thực sự muốn giữ công việc của mình, vì vậy anh ta nói: "Ừm, điều tôi nghĩ là, hoặc là cậu hợp tác với chúng tôi và làm công việc giống như những nhân viên khác mỗi ngày,, hoặc là..." tim anh ta đập thình thịch, anh ta nói: "Hoặc là, cậu tìm cửa hàng khác đi."
Giám đốc này bình thường cũng không tệ lắm, Kim Thái Hanh ở trong cửa hàng lâu như vậy cũng khá thoải mái, có thể thấy lần này anh đã khiến giám đốc lo lắng, nên mới nói gì đó đuổi người đi, kiên nhẫn hỏi: " Cụ thể làm như thế nào mới gọi là hợp tác với anh?"
Giám đốc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mỗi sáng quẹt thẻ chấm công, sau đó đến các khu dân cư khác nhau tìm nhà và dẫn khách hàng đi xem nhà".
Anh ta ân cần nói thêm: "Có thể mua ô tô điện nên không cần phải đi bộ ra khu dân cư".
Kim Thái Hanh trong lòng trợn tròn mắt, đi ngang qua giám đốc không nói một lời, mở cửa bước ra ngoài.
Đùa à, để anh ta mặc vest cơ quan, sáng sớm đứng bên đường hô khẩu hiệu rồi tập thể dục buổi sáng? Còn định đi xe đạp điện và để khách hàng ngồi phía sau cùng nhau xem nhà?
Kiếp sau còn không thể.
Kim Thái Hanh tức giận đóng sầm cửa đi ra khỏi cơ quan, còn chưa kịp nghĩ cách giải quyết chuyện này thì từ xa đã nhìn thấy Điền Chính Quốc dẫn Bạch Dụ đi về hướng này.
Anh sửng sốt, lập tức quay người lại và bước nhanh về cơ quan, hướng về văn phòng.
Giám đốc tưởng anh sẽ không quay lại nên đã bắt đầu dọn dẹp bàn, nhìn thấy Kim Thái Hanh quay lại, anh ta sửng sốt: "Cậu chưa đi à?"
Kim Thái Hanh chào hỏi: "Mau lên, phu nhân của tôi lại tới kiểm tra, bao che nhanh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro