Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

70

Kim Thái Hanh không ngờ tới trước cửa lại là một nhà sư tử, nhất thời bất động.

Sư Diệc Quang không kiên nhẫn nói: "Sao lại chặn cửa? Cho chúng tôi vào nhanh."

Kim Thái Hanh vừa nghe Sư Diệc Quang nói, lập tức nở nụ cười giả tạo đặc trưng của mình, nheo mắt khinh thường nói: "Tôi có mời cậu sao? Tự mình tới cửa thế kia."

Sư Diệc Quang vẻ mặt như muốn nói: "Đồ không biết điều." Kim Thái Hanh muốn tranh luận với anh ta, nhưng khi nhìn thấy Đỗ Nhược Ngu ôm đứa trẻ và đi theo phía sau anh ta, cơn tức giận của anh dịu đi một chút, lúc này mới không để ý tới Sư Diệc Quang, anh mỉm cười với Đỗ Nhược Ngu nói: "Mời vào."

Sư Diệc Quang vênh váo bước vào, đứng trong đại sảnh nhìn quanh nhà Kim Thái Hanh, khịt mũi chế giễu nói: "Anh đã bán hết nhà trong tay rồi à? Không để lại một căn nhà mới cho mình."

Ý của anh ta là Kim Thái Hanh, một nhà phát triển bất động sản, thế mà lại quá keo kiệt khi sống trong một ngôi nhà cũ như vậy.

Kim Thái Hanh không để ý tới lời nói của anh ta, đột nhiên nhớ tới chuyện khác, dùng giọng cảnh cáo nói: "Chốc nữa đừng nói nhảm." Đặc biệt là ở trước mặt Điền Chính Quốc, không được nhắc tới bối cảnh gia thế gì cả.

Sư Diệc Quang không hiểu ý của Kim Thái Hanh, anh ta nói: " Dám làm không dám nhận?"

Đỗ Nhược Ngu ôm đứa bé trong lòng, tò mò nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Cảnh sát Điền đâu?"

Điền Chính Quốc lúc này bước ra ngoài và cũng sững sờ không kém khi nhìn thấy gia đình Sư Diệc Quang.

Đỗ Nhược Ngu thì bằng con mắt sắc bén nhìn thấy vết đỏ còn sót lại trên dái tai và ánh mắt ẩm ướt, anh cười nửa miệng nhìn Kim Thái Hanh, không vạch trần.

Chẳng trách Kim Thái Hanh lại không tình nguyện như vậy, hóa ra bọn họ đến không đúng lúc.

Điền Chính Quốc lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng chào đón khách: "Chào, thư ký Đỗ." Anh nhìn Sư Diệc Quang và mỉm cười thân thiện, "Đây hẳn là Sư tiên sinh, hoan ngênh. Mời vào."

Chỉ cần Sư Diệc Quang không đối diện với Kim Thái Hanh thì anh ta là một người bình thường, tuy không thích cười nhưng lại rất khách sáo với Điền Chính Quốc, nói: "Cảm ơn, quấy rầy rồi."

Sư tiên sinh này mặc một bộ vest chỉnh tề, thoạt nhìn đã biết là phần tử tinh anh của giới thượng lưu trong xã hội, động tác sắc bén và dứt khoát, cả người lạnh lùng và có chút xa cách, nhưng giọng điệu lại lịch sự hơn, chứng tỏ được giáo dục tốt.

Ngoại trừ lúc đối mặt Kim Thái Hanh.

Đỗ Nhược Ngu bổ sung thêm những gì chồng anh nói: "Chúng tôi nghe nói anh Kim bị thương nên đến thăm anh ấy." Anh cười nói: "Sư tổng chúng tôi và anh Kim là bạn tốt từ nhỏ, quan hệ rất tốt."

Vừa nói lời này, hai người bên cạnh liền quay đầu lại, đồng loạt khịt mũi.

Cậu mời mọi người ngồi ở phòng khách, đi rót trà đãi khách.

Anh biết một chút về Sư gia, Đỗ Nhược Ngu là thư ký của Sư Diệc Quang, còn Sư Diệc Quang là ông chủ của một công ty giải trí lớn, tình cờ lại là công ty của Bùi Lăng.

Trên thực tế, Kim Thái Hanh chưa bao giờ trực tiếp nói cho cậu biết Sư Diệc Quang là sư tử, Điền Chính Quốc cũng không phải kẻ ngốc, điều này có thể suy ra từ vài lần tiếp xúc.

Nhắc mới nhớ, Kim Thái Hanh hầu như không có bạn bè, nhưng anh luôn nói về sư tử, lần trước dẫn Chiêu Chiêu đi thăm em bé, mối quan hệ của họ quả thực tốt như Đỗ Nhược Ngu nói.

Chỉ là... Sư Diệc Quang trông rất giàu có, nhưng anh ta và Kim Thái Hanh lại lớn lên cùng nhau.

Điền Chính Quốc cụp mắt pha trà, nhìn lá trà đun sôi trong nước, ngón tay gõ nhẹ vào thành trà ba lần mới rót trà ra.

Sư Diệc Quang và Đỗ Nhược Ngu đã ngồi xuống ghế sofa, còn Kim Thái Hanh thì ngồi ở đầu phòng khách, sư tử và hổ cách xa nhau đến mức không nhìn thấy nhau.

..Họ thực sự có quan hệ tốt à?

Điền Chính Quốc bưng trà tới trước mặt bọn họ, Đỗ Nhược Ngu ôm con, cầm tách không tiện, cậu đặt tách trà lên bàn, Đỗ Nhược Ngu cười nói: "Cám ơn."

Điền Chính Quốc tò mò hỏi: "Tôi nhớ đứa bé này mới có mấy tháng tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy mà ra ngoài được sao?"

Đỗ Nhược Ngu cười nói: "Nó tên là Sư Ấu Dương, cậu có thể gọi nó là Dương Dương, là một con sư tử nhỏ. Sư tử con này hoạt bát hơn trẻ con bình thường, cần vận động nhiều, bế ra ngoài không sao. "

Anh cúi đầu, nói với đứa bé trong lòng: "Dương Dương, tới chào chú Điền đi."

Nói xong, Đỗ Nhược Ngu đặt đứa bé trước mặt cậu.

Điền Chính Quốc thụ sủng nhược kinh, cúi đầu nhìn thấy đứa bé mặc quần áo màu lam nhạt, dùng đôi mắt như quả nho đen nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt nhỏ nhắn như đậu hũ mềm mại, trắng hồng, làn da thật mịn màng.

Gần đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi thơm sữa của em bé.

Người yêu lông xù không thể từ chối bất cứ thứ gì dễ thương, cho dù đó là một con hổ con hình người, sương trắng bốc hơi trong đầu Điền Chính Quốc, trong đầu chỉ còn một từ, dễ thương.

Bởi vì luôn bị thu hút bởi sự dễ thương nên cậu quên hết mọi việc mình đã làm và không bao giờ nhớ lâu được. Cậu bé tên Dương Dương vừa nhìn thấy Điền Chính Quốc liền chớp chớp mắt, sau đó mím môi vẻ ủy khuất và bật khóc.

Điền Chính Quốc: "..." anh lại quên mất thể chất của mình.

Đứa bé đá bắp chân mập mạp, bất đắc dĩ khóc oa oa, Đỗ Nhược Ngu kinh ngạc nói: "Dương Dương bình thường không sợ người lạ mà, sao lại thế này?"

Cậu sờ chóp mũi, không dám thừa nhận mình là thủ phạm, xấu hổ tránh sang một bên.

Kim Thái Hanh hung ác trừng mắt Sư Diệc Quang, đến quấy rầy thế giới giữa hai người thì thôi đi, còn mang theo đứa bé để kích thích vợ mình, tên này này quả thực đúng là đang tìm phiền phức.

Đỗ Nhược Ngu dỗ dành con trai nói: "Dương Dương thích Chiêu Chiêu, nhìn thấy anh trai nhỏ Chiêu Chiêu thì sẽ không khóc." Anh ngẩng đầu nhìn chung quanh, "Nói đến Chiêu Chiêu đâu rồi? Đi học rồi sao?"

Kim Thái Hanh sau đó miễn cưỡng đi lên lầu gọi Kim Anh Chiêu xuống.

Chiêu Chiêu ở lầu hai đã sớm nghe được tiếng của mấy người lớn bên dưới, còn nghe thấy em bé đang khóc, nhưng ba ba đã dặn ngoan ngoãn ở trong thư phòng không cho xuống lầu, nhóc chỉ có thể cắn môi chịu đựng.

Nhóc muốn xuống nhìn sư tử con.

Kim Thái Hanh lên lầu kêu, Chiêu Chiêu lập tức giải trừ phong ấn, lộc cộc chạy xuống lâu, thấy Đỗ Nhược Ngu cùng Dương Dương, gần như nhảy dựng lên, trên mặt vui mừng ôm lấy chân Đỗ Nhược Ngu.

Như hít cỏ mèo.

Điền Chính Quốc: "???" Nhiệt tình như vậy?

Kim Thái Hanh đứng cạnh vợ, lấy tay che miệng, thấp giọng giải thích: "Thư ký Đỗ có thể chất mà động vật rất thích."

Điền Chính Quốc: "..."

Ngược lại với mình. So sánh ra, khi con của người khác nhìn thấy mình thì khóc lớn, khi con của mình nhìn thấy Thư ký Đỗ thì ôm đùi, Điền Chính Quốc cảm thấy rất chua.

Cậu đã phải tốn rất nhiều công sức mới khiến Chiêu Chiêu không sợ mình.

Điền Chính Quốc rõ ràng hóa thành chanh tinh, Kim Thái Hanh nhanh chóng mở miệng trách Sư Diệc Quang: "Cậu nói cậu đến gặp tôi, rồi cậu ngồi đây như một đại lão gia. Đến đây tay không đấy à?"

Sư Diệc Quang lạnh lùng nhìn anh, từ trong ngực lấy ra một phong bao màu đỏ, đặt lên bàn cà phê trước mặt, nói: "Đây là phí bồi dưỡng cho anh."

Kim Thái Hanh thế mà cũng không khách khí, hoàn toàn không chối từ.

Đỗ Nhược Ngu ôm đứa bé đặt trên ghế sô pha, dùng gối đỡ lưng đứa bé, Dương Dương nằm ngửa trên đệm mềm, mở đôi mắt đen láy nhìn Chiêu Chiêu, lập tức rút nước mắt, cười ngốc nghếch.

Chiêu Chiêu ngồi xuống bên cạnh đứa bé, làm ra vẻ người lớn, đưa ngón tay chọc vào khuôn mặt mềm mại của đứa bé giúp nó lau nước mắt, sau đó để đứa bé nắm tay mình chơi.

Dương Dương lập tức bật cười, hình như rất thích Chiêu Chiêu.

Đỗ Nhược Ngu để hai đứa trẻ tự chơi và nói với Kim Thái Hanh: "Chúng tôi đã xem video anh cứu người, quá lợi hại." Thư ký Đỗ chân thành bày tỏ sự ngưỡng mộ: "Chỉ là tay anh không sao chứ? Bác sĩ nói thế nào?"

Điền Chính Quốc nhanh chóng trả lời: "Bác sĩ nói chỉ là căng cơ thôi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn."

Sư Diệc Quang nghe thấy vậy thì ậm ừ nói: "Kiều khí, người đó chắc chỉ nặng 70 ký thôi. Chỉ cần chút sức lực này thôi đã gãy tay rồi. Thật vô dụng."

Tay ai bị gãy? Kim Thái Hanh nheo mắt, nhếch khóe môi nói: "Tôi đương nhiên không bằng người nào đó tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản. Nói đến sức mạnh, người nào đó hình như lúc nhỏ còn đánh không lại tôi nhỉ."

Sư Diệc Quang lạnh lùng liếc nhìn anh, như đang kể chuyện cười: "Tôi chỉ là lười di chuyển, không giống như anh ngày nào cũng đi bắt bướm."

Kim Thái Hanh cười lớn nói: "Tôi cũng không có nói là cậu, cậu xem dô làm gì? Đây là thừa nhận cậu đánh không lại tôi à."

"Tôi không thèm so tài với đồ con nít thích bắt bướm." Sư Diệc Quang tiếp tục nói: "Đến bây giờ vẫn chưa trưởng thành, kéo theo lại thêm bệnh tật"

Anh mặc dù bị thương ở cánh tay nhưng không có bệnh, Điền Chính Quốc không cho anh nâng vật nặng, những thứ khác đều giống như thường ngày. Anh luôn chú trọng đến việc ăn mặc, sạch sẽ, ngăn nắp, ngay cả khi có khách đến đột ngột vẫn ăn mặc chỉnh tề ra ngoài như chuẩn bị tham dự quốc yến ngay lập tức.

Nụ cười trên mặt Kim Thái Hanh càng trở nên ấm áp hơn: "Tôi đương nhiên không giống cậu, ngày nào cũng biến thành sư tử, nằm bất động trên mặt đất. Ngáp một cái sâu bọ cũng bay vào miệng."

Sắc mặt Sư Diệc Quang thay đổi, rõ ràng đang nhớ lại ký ức tồi tệ, tức giận nói: "Tôi không phải ngày nào cũng đứng yên, mà anh, đồ mắc bệnh ADHD, suốt ngày biến thành hổ trèo tường, trộm lạp xưởng phơi khô trong sân, còn bị hàng xóm tìm tới trước cửa nhà, bị bố đánh ba ngày ba đêm."( Rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD)

Anh ta suy nghĩ một chút rồi chỉ ra ngoài cửa sổ: "Đúng vậy, chính là căn nhà này, nếu không tin thì có thể hỏi hàng xóm xem người ta còn nhớ chuyện này không."

Hai người nói chuyện càng lúc càng hung hãn, gần giống như học sinh tiểu học cãi nhau vậy, Đỗ Nhược Ngu muốn ngăn cản nhưng không cản được, quay đầu lại nhìn Điền Chính Quốc, cậu đang hứng thú bừng bừng quan sát con hổ và sư tử, nghe được mùi ngon.

Đỗ Nhược Ngu: "..."

Không ngờ rằng một người nghiêm túc như cảnh sát Điền cũng thích nghe những lời cãi nhau của học sinh tiểu học.

Kim Thái Hanh và Sư Diệc Quang vạch trần những khuyết điểm của nhau từ mẫu giáo đến đại học, nhìn thấy sắc mặt Sư Diệc Quang ngày càng lạnh lùng, nụ cười của anh càng trở nên thân thiết hơn.

Kim Thái Hanh càng nghĩ càng tức giận, anh và Điền Chính Quốc cuối cùng cũng có cơ hội hôn nhau, nhưng lại bị Sư Tử Ngốc cắt ngang, người này nhất định là cố ý cắt ngang.

Cuối cùng hai người đồng thời đứng dậy, nhìn nhau chằm chằm, như thể giây tiếp theo sắp biến hình chiến đấu.

Điền Chính Quốc chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy trước đây, cậu mở to mắt nhìn hai người trong phòng khách.

Sư tử đấu hổ sao, khá thú vị.

Đỗ Nhược Ngu mở miệng muốn nói cái gì, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Chậc, cảnh sát Điền có vẻ rất vui.

Đột nhiên, tiếng "rừ rừ" mềm nhũn cắt ngang những người lớn đang suy nghĩ, bốn người lớn theo tiếng động nhìn sang, lúc này mới nhìn thấy Chiêu Chiêu và Dương Dương đã biến hình trên ghế sô pha trong khi người lớn đang tranh cãi.

Thế là hổ con mới trưởng thành nằm xuống dùng móng vuốt xoa bụng sư tử con, lông của sư tử con còn chưa mọc hết, đầu tròn, tai tròn, thân cũng tròn, giống như một con mèo sữa nhỏ nheo mắt, gặm móng vuốt của chính mình, phát ra âm thanh rừ rừ.

Con hổ lớn và con sư tử lớn đang cãi nhau, nhưng con hổ nhỏ và con sư tử nhỏ lại chơi đùa với nhau tương thân tương ái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro