
22
Điền Chính Quốc đã hỏi cô chủ cửa hàng rất lâu về công dụng và cách sử dụng của thứ đó.
Con mèo mướp nằm bên cạnh hai người, càng nghe càng sợ hãi, như thể họ đang kể một câu chuyện kinh dị.
Tại sao cảnh sát lại muốn loại vật đó, dùng để đánh hổ sao?
Mèo mướp sợ hãi phát điên, mông hổ không thể chạm vào đâu đó!
Điền Chính Quốc chắc chắn muốn món hàng đó, nhưng số lượng anh cần quá lớn, cô chủ cũng không có nhiều, cô cho số điện thoại của nhà cung cấp, cậu nghiêm túc cảm ơn cô.
Điền Chính Quốc nhận được thông tin cần thiết, cảm ơn cô chủ cửa hàng một lần nữa rồi rời khỏi quán cà phê mèo.
Mèo mướp lúc này đang phải đấu tranh tâm lý gay gắt, có nên báo cho lão hổ biết vợ anh ta sắp gây chuyện không?
Cô chủ cửa hàng nhìn thấy con mèo mướp đang ngơ ngác ở cửa liền bước tới bế nó lên, cười khúc khích nói: "Em đói không? Hôm nay chị mở hộp đồ ăn mới cho em."
Mèo nhỏ lập tức lâm vào ôn nhu hương, không còn biết đêm nay là năm nào, lão hổ gì đó, lập tức vứt ra sau đầu.
Xin đại Kim tự cầu phúc.
Điền Chính Quốc từ quán cà phê mèo trở về, liên hệ với nhà cung cấp, sau đó đến Taobao cẩn thận lựa chọn thứ mình cần.
Vì số lượng cần quá lớn, lại không tiện gửi về nhà nên cậu phải chuyển phát nhanh toàn bộ đến đơn vị, sau đó tìm thời gian rảnh sau giờ làm để lôi những thứ mình đã gửi đem giấu dưới cái bàn.
Cảm thấy mình giống như một tên trộm, Điền Chính Quốc tự chửi rủa mình, mình vẫn là cảnh sát mà.
Hiếm khi cậu lại thấp thỏm như vậy, không biết quyết định của mình có đúng hay không.
Tính cách của cậu chính là thích tích cực, nếu không thử sẽ luôn nhớ thương cho nên dứt khoát thử một lần, thất bại thì coi như chưa có gì phát sinh, mà lỡ thành công......
Điền Chính Quốc không dám nghĩ.
Cậu trở về nhà và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cả hai cha con đều không nhận thấy điều gì kỳ lạ, cậu nên làm gì thì làm đó.
Điền Chính Quốc cùng đồng nghiệp đổi ca, tìm một ngày nghỉ thích hợp, sáng sớm đi ra ngoài như thường lệ. Kim Thái Hanh nghĩ rằng cậu đang làm việc bình thường nên làm bữa sáng cho cậu.
Có lẽ thực đơn đã thực sự thay đổi, bữa sáng của Kim Thái Hanh không còn mì và trứng rán nữa, hôm nay là cháo thịt nạc và bột chiên, sữa đậu nành vẫn có, Kim Thái Hanh lần nào cũng mua đậu nành và dùng máy làm sữa đậu nành để tự làm.
Điền Chính Quốc nhìn cháo đang bốc khói, trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy.
Có thể thấy trong bữa sáng Kim Thái Hanh đã suy nghĩ rất nhiều để nấu chín bít tết nhưng cậu lại nghi ngờ anh.
Nhưng Điền Chính Quốc cũng không thể vượt qua được rào cản gọi là ý thức công lý, nếu không thực hiện nó cậu sẽ khó ăn khó ngủ. Điền Chính Quốc thậm chí còn nghĩ rằng nếu kế hoạch của thực sự thành công, cậu sẽ đi cùng Kim Thái Hanh để nộp phạt.
Có lẽ là do mình suy nghĩ nhiều.
Cậu ăn mà nội tâm giãy giụa, mặt ngoài vẫn gió êm sóng lặng, Kim Thái Hanh ở bên cạnh nhìn mình ăn, nói: "Gần đây thời tiết rất đẹp đó, chúng ta tìm một ngày ra ngoài đi dạo không."
Kim Thái Hanh luôn hối hận lần trước Điền Chính Quốc chủ động hẹn hò nhưng anh không đi nên khi có cơ hội mới hẹn lại.
Cậu có tâm sự, chiếu lệ nói: "Được, đợi có thời gian đi."
Kim Thái Hanh muốn hỏi xem khi nào cậu có thời gian, nhưng Điền Chính Quốc phải đi làm, nên buổi tối rồi nói chuyện sau.
Điền Chính Quốc bước ra khỏi nhà mà không đến đơn vị, cậu đi lòng vòng suốt một tiếng đồng hồ, lang thang không mục đích để giết thời gian, gần xong quay lại đi về phía công ty bất động sản gần nhà.
Đầu tiên, cậu phải kiểm tra.
Cơ quan lúc chín giờ mới mở cửa, khoảng mười giờ mới bắt đầu bận rộn, cậu đi tới cửa, bên ngoài có một thanh niên mặc vest đen chào đón. Nhận ra Điền Chính Quốc nên thân thiện hỏi: "Xin hỏi anh muốn mua nhà hay thuê nhà?"
Điền Chính Quốc xuyên qua cửa kính nhìn vào trong, cũng không vội đi vào, ngược lại hỏi thanh niên: "Ở đây có nhân viên họ Kim không?"
Nhìn thấy mình không phải tới mua nhà, người thanh niên sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Ở đây chúng tôi có mấy người họ Kim, anh đặc biệt tìm ai?"
Cậu báo tên: "Kim Thái Hanh."
Người trẻ tuổi nghĩ nghĩ, nói: "Không quen lắm, tôi cũng chưa từng nghe nói đến."
Sắc mặt cậu tối sầm, Kim Thái Hanh quả nhiên là đang lừa mình.
Đúng lúc này một người đàn ông từ trong cửa hàng bước ra, nhìn trang phục và thương hiệu của anh ta giống như một người cấp quản lý, thấy hai người bên ngoài không đi vào, anh ta chủ động bước ra hỏi: Cảnh sát Điền? Tại sao cậu lại ở đây?
Điền Chính Quốc nhận ra người giám đốc này, cậu đã giới thiệu Kim Thái Hanh cho anh ta, cậu hỏi: "Tôi đến gặp Kim Thái Hanh. Anh ấy có ở đây không?"
Đầu óc người giám đốc quay cuồng rất nhanh, lập tức mỉm cười nói: "Hiện tại cậu ấy không có ở đây, cậu ấy đang dẫn khách đi xem nhà."
Điền Chính Quốc liếc nhìn thanh niên bên cạnh, trên mặt thanh niên vẫn còn dấu chấm hỏi, Kim Thái Hanh là ai? Chúng ta có người này ở đây sao?
Người trẻ tuổi không biết là Kim Thái Hanh xuất quỷ nhập thần, cơ bản không xuất hiện được mấy lần, mỗi lần xuất hiện đều là để đóng góp tài nguyên nhà ở hoặc là để giới thiệu cho khách hàng, bình thường ngày nào cũng không báo cáo đúng giờ, cho nên việc cậu ta chưa từng gặp anh ta trước đây là điều bình thường.
Giám đốc cũng không biết Kim Thái Hanh đến tột cùng là thần thánh phương nào, lúc đầu còn tưởng anh ta là kẻ khoe khoang, khi trực tiếp mang theo tài sản và hiệu suất đến công ty họ, giám đốc bị dọa ngây người.
Đức Phật phân phát của cải phương nào tới đây.
Giám đốc cũng không còn dám quản lý việc chấm công của Kim Thái Hanh nữa, anh ấy có thể đến bất cứ lúc nào anh ta muốn, miễn là được trả tiền hàng tháng.
Đồng thời, giám đốc cũng biết sâu sắc rằng nếu cửa hàng của họ muốn có kết quả hàng tháng thì phải hợp tác với Kim Thái Hanh, nên khi Điền Chính Quốc đến kiểm tra, anh ta lập tức bao che cho Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc nói: "Người thanh niên này vừa nói ở đây không có người tên là Kim Thái Hanh."
Giám đốc nhìn chàng trai trẻ với vẻ trách móc nói: "Kim Thái Hanh mới đến, chưa quen biết mọi người trong cửa hàng, còn phải đưa đón con cái nên chỉ có thể tranh thủ thời gian. Ngày nào cậu ấy cũng làm việc chăm chỉ và đi khắp nơi ngay khi đến làm để quảng bá nên thời gian ngồi trong cửa hàng không nhiều."
Giám đốc không hỗ là người đứng đầu trong lĩnh vực bán hàng, có thể nói chết thành sống, lý do mà anh ta đưa ra cho Kim Thái Hanh rất có lý. Cậu tin lời anh ta nói, nhưng lại cảm thấy có chút áy náy, Kim Thái Hanh vừa phải vừa làm việc vừa chăm sóc con cái, có phải cậu đã quá khắt khe rồi không?
"Cậu ấy rất nỗ lực nên thu hút được rất nhiều khách hàng, hiện tại đi xem nhà chắc chưa về ngay được đâu." Giám đốc nói như vậy, ý tứ là nói mau quay về đi.
Nhưng Điền Chính Quốc nói: "Tôi chờ anh ấy, tôi có thể vào cửa hàng không?"
Giám đốc hít thở không thông, Kim Thái Hanh hôm nay căn bản không có tới, nhưng Điền Chính Quốc là cảnh sát, anh ta cũng không thể đuổi đi được.
Giám đốc kêu khổ trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Được chứ, cậu vào đi."
Cậu đi vào phía sau cửa hàng, ngồi trong phòng khách, giám đốc bước ra ngoài, vừa bảo nhân viên rót nước, vừa chen vào toilet, lén lút gọi Kim Thái Hanh: "Này? Cậu ở đâu? Mau đến đây, người yêu cậu tới kiểm tra kìa!"
Khi Kim Thái Hanh nhận được cuộc gọi, anh đang họp video trên tầng ba nhà mình.
Anh kết nối với ban lãnh đạo cấp cao của công ty và nghe báo cáo của CEO về công việc triển khai với vẻ mặt lạnh tanh. Những năm gần đây anh cố tình hạ thấp sự hiện diện của mình trong công ty và tuyên bố rút lui khỏi tiền tuyến để nuôi con, khiến nhiều người trong công ty dần trở nên xa lạ với anh.
Nhưng anh vẫn tham dự mọi cuộc họp hội đồng quản trị thường kỳ và ngay cả khi không có thời gian vẫn sẽ gọi điện video.
Suy cho cùng, anh nắm giữ cổ phần nhiều nhất và có quyền quyết định sự sống chết của công ty.
Các quản lý cấp cao đang thảo luận về một dự án, và lời cuối cùng được trao cho Kim Thái Hanh, yêu cầu anh nói vài lời về đề xuất này.
Kim Thái Hanh vừa bật micro lên, giọng điệu rất bình tĩnh, lời nói không nhanh cũng không chậm, hoàn toàn khác với lúc mỉm cười nhẹ nhàng trước mặt cậu, anh bắt đầu nói chuyện. Người trong phòng hội nghị trụ sở chính đang nghe anh nói, khi Kim Thái Hanh đang nghiêm túc phân tích xu hướng thị trường, điện thoại di động của anh đột nhiên reo lên.
Kim Thái Hanh cau mày nói: "Xin lỗi."
Anh cúi đầu nhấc điện thoại, đang định bấm thì chợt phát hiện người gọi thực ra là giám đốc của cơ quan, anh có linh cảm không tốt liền nhấc máy trước mặt mọi người trong cuộc họp.
Kim Thái Hanh vừa nghe đầu bên kia điện thoại nói, sắc mặt lập tức thay đổi, đứng dậy lao ra khỏi phòng, ba bước thành hai xuống cầu thang lấy xe.
Sự việc chỉ diễn ra trong vài giây, thậm chí anh còn chưa kịp tắt video, rời khỏi phòng họp đầy người đang nhìn nhau.
Kim Thái Hanh lái xe đến cơ quan, nửa đường dừng lại đón trợ lý Kiều lên xe. Người trợ lý ôm một túi quần áo, nói với anh: "Tôi vừa tìm được một bộ, không biết có vừa không."
Bây giờ anh không thể khống chế được nhiều như vậy, Kim Thái Hanh và trợ lý Kiều đổi chỗ cho nhau, trợ lý lái xe còn anh ở ghế sau thay quần áo.
Kim Thái Hanh ngay từ đầu đã không muốn làm việc tốt ở công ty, thậm chí còn không có đồng phục của họ, anh nhanh chóng nhờ trợ lý Kiều lấy cho mình một bộ và mặc vào ngay bây giờ.
Bộ đồ của nhân viên môi giới bất động sản màu đen, vừa vặn ở eo, hơn nữa bộ đồ này hơi nhỏ nên có cảm giác hơi chật trên người.
Trợ lý Kiều nhìn qua kính chiếu hậu thấy ông chủ bộ dạng như vậy, không có cảm giác giống một người bán nhà mà giống như Ngưu Lang...
Tất nhiên là anh không dám bày tỏ suy nghĩ của mình.
Trợ lý Kiều vừa lái xe vừa nói: "Ông chủ, nếu anh bỏ lại những quản lý và tổng giám đốc đó, họ nhất định sẽ nổ tung chảo đó."
Kim Thái Hanh khó chịu chỉnh lại cà vạt, sốt ruột nói: "Dù sao cũng chỉ là hình thức thôi, tôi chỉ muốn thu tiền thuê nhà. Bọn họ luôn nghi ngờ tôi có ý đồ xấu còn muốn kéo tôi xuống, mặc kệ."
Trợ lý Kiều tự nghĩ, được rồi, dù sao đám hổ lớn nhỏ trong phòng họp cũng không quan trọng bằng vợ.
Cùng lúc đó, giám đốc đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với cậu.
Điền Chính Quốc rất kỳ quái, hỏi anh ta: "Anh không cần đi làm sao? Tôi có thể đợi ở đây một mình."
Giám đốc cười lớn: "Thị trường bất động sản gần đây đang suy thoái, chúng tôi cũng không bận lắm. Xã hội ổn định thì cũng nhàn như cảnh sát các cậu thôi".
Điền Chính Quốc: "..." Cảm giác như bị ám chỉ gì đó.
Trên thực tế cơ quan ở gần nhà Lão Kim, Kim Thái Hanh và trợ lý Kiều nhanh chóng đến, Kim Thái Hanh nắm lấy vạt áo vest của anh xuống xe, sải bước về phía cơ quan.
Vừa bước ra khỏi bãi đậu xe, anh đã đụng phải Điền Chính Quốc.
Kim Thái Hanh giả vờ kinh ngạc hỏi: "Sao em lại tới đây?"
Điền Chính Quốc ở phòng nghỉ quấy rầy người khác còn bị giám đốc ám chỉ nên dứt khoát chạy ra đây, kết quả vừa lúc gặp được người cầm tìm.
Kim Thái Hanh mặc một bộ vest đen, bờ vai rộng và vòng eo hẹp, tôn lên những đường cong cơ bắp một cách hoàn hảo, hoàn toàn khác với những gì anh thường mặc ở nhà, khiến Điền Chính Quốc ngơ ngẩn.
Cậu sửng sốt một lát, điều đầu tiên cậu nói chính là: "Anh mặc bộ đồ này trông rất đẹp."
Điền Chính Quốc nói thẳng, Kim Thái Hanh mím môi cười: "Về nhà tôi mỗi ngày đều thay, em thích thì buổi tối có thể mặc cho em xem."
"Woof..." Cái đó... Mặc dù bầu không khí rất tốt nhưng tôi muốn quấy rầy một chút.
Điền Chính Quốc xoay đầu, kinh ngạc hỏi: "Sao lại có con chó ở đây?"
Một chú chó husky ngây thơ ngồi xổm bên cạnh Kim Thái Hanh với đôi mắt tròn xoe.
Kim Thái Hanh: "..." Tại sao cậu lại biến thành chó!
Trợ lý Kiều có vẻ bất mãn nhìn ông chủ, không biết tại sao nhưng vừa nhìn thấy cảnh sát Điền anh ta đã tự động biến hình.
Ô ô ô, phản xạ có điều kiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro