pn2
Kim Thái Hanh dẫn Điền Chính Quốc lần nữa tới đảo Nam Hải chúc mừng Giáng sinh, thuận tiện hồi tưởng lại trải nghiệm năm đó khi tình cờ gặp nhau ở khu nghỉ dưỡng. Ban ngày hắn lôi kéo dạy anh lướt sóng, ban đêm hai người dùng xong đồ ăn liền trở về phòng, Kim Thái Hanh cố ý hẹn trước phòng 105 có hồ bơi năm đó, trước tiên sắp xếp bảo người đổi phòng thành chủ đề Giáng sinh, một góc phòng ngủ còn bày một cây thông Noel đủ màu sắc, mặt trên treo đầy phụ kiện sáng bóng, dưới tàng cây còn bày một đống hộp quà lớn nhỏ. Điền Chính Quốc vui vẻ nhìn quanh toàn bộ căn phòng chủ đề Giáng sinh ấm áp lãng mạn, niềm vui tràn ngập trong lời nói.
Kim Thái Hanh hài lòng nhìn phản ứng của anh, kéo tay anh đi tới dưới tàng cây Giáng Sinh, hưng phấn muốn anh mở quà: "Anh mau mở ra xem có thích hay không."
Điền Chính Quốc nhìn từng hộp quà được đóng gói tinh xảo, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở một hộp quà màu đen, hộp dùng dải ruy băng màu đỏ buộc lại, nhìn qua không giống với bao bì màu sắc ấm áp xung quanh, rất đặc biệt.
"Đây là cái gì?" Điền Chính Quốc tò mò ôm lấy cái hộp, vẫn chưa để ý đến ánh mắt hưng phấn dần dần của Kim Thái Hanh bên cạnh, anh kéo dải ruy băng mở nắp ra, lấy đồ bên trong lấy ra, tươi cười nhất thời ngưng đọng trên mặt.
Trong tay anh là một chiếc váy ngắn giáng sinh màu đỏ nhung, trong hộp còn có một cái mũ Giáng sinh, cả một đôi vớ màu trắng tinh khiết.
Điền Chính Quốc khiếp sợ nhìn hắn, dở khóc dở cười hỏi: "Đây là quà lớn em tặng anh hả?"
Kim Thái Hanh mím môi trộm vui vẻ, lại không dám vui vẻ quá trắng trợn, vội vàng ôm anh dỗ dành: "Vợ à, mặc cho em xem một lần, coi như là quà Giáng sinh tặng cho em có được không?"
Điền Chính Quốc trừng mắt một cái, nhưng mà hành động vẫn thuận theo thỉnh cầu của hắn, dù sao cũng là Giáng sinh, Kim Thái Hanh lại phí công chuẩn bị các loại kinh ngạc, anh không muốn mất hứng ở thời điểm này.
Nhưng thật sự anh không có biện pháp mặc quần áo gần như không che được gì trước mặt hắn, chỉ ngẫm lại cũng phải xấu hổ tìm một khe hở chui vào, vì thế Điền Chính Quốc liên tục đẩy Kim Thái Hanh ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, sau đó nhanh chóng cởi sạch áo thun với quần đùi.
Điền Chính Quốc nâng váy lên, cánh tay xuyên qua dây đeo vai tinh tế, kéo khóa bên cạnh, cả chiếc váy được khâu tỉ mỉ, làn váy có nếp gấp hơi bồng bềnh, có chút không che được mông.
Anh vừa âm thầm mắng người ngoài cửa vừa đeo tất màu trắng vào, vải trơn bóng từ mắt cá chân mảnh khảnh chậm rãi bọc bắp chân lại, dây tất buộc chặt vào chân, làm nổi bật đường cong đôi chân vốn đã thon dài kia càng thêm lưu loát mê người.
Thần sắc anh phức tạp nhìn chằm chằm chân mình mang tất, đội mũ Giáng sinh lên đầu, nhưng mà dưới cùng hộp quà còn cất giấu một thứ -- Là một cái quần chữ T ren trắng.
Điền Chính Quốc oán hận cởi quần lót ra, mặc chiếc quần chữ T kia vào, bộ dáng dứt khoát như phải ra chiến trường. Phía trước quần chữ T chỉ có một mảnh vải nhỏ siết chặt hạ thân, trước sau xuân quang đại lộ, gần như cái gì cũng không che được.
Ánh mắt anh trầm xuống, dục vọng thắng bại đột nhiên tăng vọt, cổ họng hơi kéo lên, gọi một tiếng với Kim Thái Hanh còn ngoan ngoãn chờ ở ngoài cửa: "Anh xong rồi!"
Cửa phòng gần như trong nháy mắt bị mở ra, Điền Chính Quốc quay người lại, hơi xoay làn váy, anh vắt một chân nghiêng đầu, đôi mắt to chợt lóe, vẻ mặt ngây thơ vô tội hỏi: "Chồng à, đẹp không em?"
Thị giác Kim Thái Hanh vốn đã bị trùng kích tại chỗ, trải qua trêu chọc như vậy thì não bộ hắn nóng lên, thế mà lại chảy máu mũi.
Một luồng chất lỏng đỏ tươi trực tiếp chảy ra từ lỗ mũi hắn, Kim Thái Hanh cảm thấy trên môi có chút ngứa, giơ tay cọ một cái, nhất thời lau ra một mảng lớn màu đỏ.
Điền Chính Quốc chỉ định kích thích hắn, kết quả không ngờ hắn phản ứng kịch liệt như thế, vội vàng rút khăn giấy nhào tới chặn lỗ mũi cho hắn, vừa khẩn trương vừa đau lòng oán giận: "Em xem bản thân em đi, đúng là tự mình tạo nghiệp tự mình chịu... Có đau không? Không sao chứ..."
Hai người kéo nhau vào toilet, vặn khăn giấy thành một cây gậy nhỏ đâm vào lỗ mũi rốt cuộc chặn được máu, trên áo thun Kim Thái Hanh đều dính vết máu, hắn dứt khoát kéo cổ áo từ đầu xuống, cởi toàn bộ ra.
Hắn ném áo thun, khiêng Điền Chính Quốc hai bước đi vào phòng ngủ đặt anh ngã xuống giường, sau đó nhếch miệng cười xấu xa, trong nụ cười còn có vài phần tà răm: "Vợ à, dựa vào anh cả rồi, anh phải bồi thường cho em."
Hắn không đợi đối phương trả lời đã nắm lấy cổ chân anh tách hai chân dài ra, cảm giác của tất trắng cực kỳ trơn trượt, làn váy lật lên, toàn bộ hạ thân lộ ra không sót chút nào ở trước mắt Kim Thái Hanh, ánh mắt hắn sáng quắc lướt qua đôi chân bị tất thắt chặt, cuối cùng rơi vào cây thịt phấn nộn được quần ren trắng bao bọc, vải vóc màu trắng đã bị nước dâm làm ướt, cửa huyệt bị cọ đến hơi ửng hồng.
Đầu Kim Thái Hanh nóng lên, máu mũi thiếu chút nữa lại trào ra, một lỗ mũi của hắn còn buồn cười nhét một cục giấy, dọc theo lỗ thủng một vòng đỏ thẫm, dù là như vậy nhưng từ trong ánh mắt không chút nhượng bộ của hắn thì anh đã dự đoán được kết cục của mình.
Dù sao cũng sẽ bị làm ngất xỉu, Điền Chính Quốc nghĩ, ngoan độc rút một chân đạp vào ngực hắn, vớ bóng loáng lợi hại, chân kia giống như một con cá bôi dầu trượt ra khỏi lòng bàn tay Kim Thái Hanh, hắn tùy ý để đối phương đá mấy phát, sau đó lại vững vàng nắm con mồi trong tay.
Vị trí ngón chân cuối cùng giẫm lên đang dừng ở phía trên xương quai xanh bên phải Kim Thái Hanh, nơi đó có một hình xăm tình nhân màu đen, ấn ký còn rất mới mẻ, bên cạnh hình còn có chút hơi phiếm hồng, đó là do nửa tháng trước hắn kéo Điền Chính Quốc đi xăm.
Hình là tên viết tắt biểu tượng cho họ, với rượu vang và hoa hồng.
"Vợ à, anh đạp đủ chưa? Đạp xong thì đến em được rồi."
Kim Thái Hanh nắm lấy chân anh hôn, hít sâu vài ngụm hương thơm phenomenon sau khi hai người giao hòa, sau đó ức hiếp người đè xuống.
Nụ hôn ướt đẫm điên cuồng chỉ là màn dạo đầu hắn chuẩn bị, hắn vừa sờ vừa hôn, dấu ấn nước miếng bơi khắp toàn thân Điền Chính Quốc, cuối cùng vùi đầu vào làn váy của anh dùng ngón tay vén quần chữ T sang một bên, nắm thân cây phấn nộn của anh ngậm vào trong miệng.
Nhưng mà hắn chỉ ngậm vài cái là nhả, Điền Chính Quốc còn chưa thấy tận hứng thì hạ thân đã đột nhiên thoát ly khoang miệng tiếp xúc trong không khí bắn đạn. Anh hừ hừ nhấc chân giẫm lên bả vai hắn, lại bị cả người Kim Thái Hanh ôm lấy xoay người, trực tiếp ngồi lên người hắn đang nằm.
Kim Thái Hanh lấy hạ thân đã cứng rắn cọ cửa huyệt của Điền Chính Quốc qua một miếng ren mỏng manh kia, cười dụ dỗ nói: "Vợ à ngày lễ lớn, anh cũng nên chăm sóc em."
Điền Chính Quốc bị hắn cọ đến phập phồng hai cái, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm hắn, ngoài miệng lại thuận theo đáp: "Được."
Ba một tiếng, anh kéo tất mang từ trên đùi xuống, chậm rãi buộc lên cổ Kim Thái Hanh, lại nhẹ nhàng kéo một đoạn dư thừa ra, giống như cầm dây xích chó kéo hắn hơi nâng nửa người trên lên, cười mắt như một con hồ ly tu luyện thành tinh: "Cún con ngoan, kêu hai tiếng nào, kêu dễ nghe là được thưởng."
Kim Thái Hanh gắt gao nhìn chằm chằm bộ dáng vợ yêu, như đột nhiên bị ấn công tắc nào đó, ngoài ý muốn dâng lên một phần khoái cảm khác biệt, hắn ma xui quỷ khiến học chó con gâu gâu kêu hai tiếng, kêu giống như đúc, chọc cho Điền Chính Quốc vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, không khỏi giật dây kéo hắn đến gần hơn một chút, cúi người vỗ vỗ mặt hắn: "Ngoan quá."
Điền Chính Quốc buông tay, cả người Kim Thái Hanh thoát lực, lập tức nằm trở lại giường mềm mại, anh cúi người xuống hôn hắn, nhẹ nhàng cùng miệng lưỡi hắn quấn quanh, sau đó liếm cắn yết hầu hắn, theo cổ một đường hôn đến lồng ngực.
Cái lưỡi nhỏ linh hoạt không ngừng gẩy hạt đậu nho nhỏ của Kim Thái Hanh, hắn rất ít khi nếm được loại tư vị này, thoải mái kêu lên tiếng lạnh lẽo, ưỡn ngực nghênh đón khoái cảm ướt sũng kia, Nụ hôn nhẹ nhàng của Điền Chính Quốc lại tiếp tục hướng xuống phía dưới, liếm cắn cơ bụng rắn chắc của hắn, hơi đau đớn từng chút từng chút khiến Kim Thái Hanh thật sướng.
Lúc hắn còn chưa nếm đủ thì khoái cảm càng lớn mạnh mẽ nắm chặt hắn, Điền Chính Quốc thả côn thịt đã cứng hồi lâu ra, chậm rãi lay động cúi đầu ngậm vào miệng, đầu lưỡi xoay chuyển mút đến phát ra tiếng chậc chậc, Kim Thái Hanh thiếu chút nữa bắn vào miệng anh, lúc quan trọng kéo đối phương lên, đứng thẳng người ôm anh vào trong ngực, thấp giọng nói: "Vợ em giỏi quá, đến phiên em thưởng cho anh."
Hai bàn tay to sờ lên cái mông trắng sáng, mở mông ra dùng ngón trỏ vén quần chữ T sang một bên, nhắm ngay cửa huyệt nhẹ nhàng đâm thẳng vào đáy, Điền Chính Quốc sảng khoái trực tiếp kêu thành tiếng, rên rỉ một tiếng cao hơn một tiếng, trong lúc làm khô kịch liệt bị mạnh mẽ đưa lên cao trào.
Kim Thái Hanh si ngốc nhìn Điền Chính Quốc mặc váy Giáng sinh đỏ rực trên người hắn kêu lên, dây trên vai khó khăn treo ở cánh tay, hình xăm trên xương quai xanh vai phải lắc lư ở trước mắt, vải vóc tầm thấp căn bản không che khuất được quang cảnh phía trong, đầu nhũ hồng nhuận lộ ra bên ngoài, Kim Thái Hanh tiến về phía trước là có thể ngậm vào trong miệng mút nửa ngày, làn váy theo động tác của hai người lay động, quần ren chữ T cọ lên phân thân của anh, phía sau thì ma sát ở chỗ hai người giao hợp, lại vì rút ra tăng thêm một tia khoái cảm khác biệt.
Đến khi Điền Chính Quốc bắn một lần thì lúc này Kim Thái Hanh mới lần nữa đặt người trong ngực xuống giường, trực tiếp xé nát quần T bị chà đạp ướt sũng, chui vào đáy váy liếm nước chảy ra từ huyệt, sau đó lật qua lật lại người đến sắp ngất xỉu, chỉ biết thần trí không rõ mà kêu kêu thở dốc.
Cuối cùng, trên người Điền Chính Quốc bị xé đến không một mảnh, chỉ có tất dài sót trên đùi còn nguyên vẹn không tổn hao gì, dây tất một bên buộc trên cổ hắn, trong tình sự kịch liệt điểm xuyết khiêu dâm quỷ dị. Kim Thái Hanh tùy ý vuốt ve hai đôi chân dài mềm mại như không xương, không ngừng truyền cảm xúc tê dại cách lớp vải đến não bộ hai người: "Vợ kẹp em thật sướng, vợ thật nhiều nước, vợ kêu thật dễ nghe..."
Điền Chính Quốc không thể không chống đỡ được một chút thanh minh từ khoái cảm hít thở không thông, đưa tay sờ qua đoạn vớ kia kéo một cái, vừa thở hổn hển vừa mê ly nhìn hắn nói: "Chồng, chồng làm anh cũng sướng... Gậy thịt của chồng thật lớn... Thật cứng... Ah, ah! ......"
Kim Thái Hanh bị anh nói đến trong nháy mắt mất hồn, dương vật tăng lên trực tiếp bắn, một giọt tinh dịch nóng bỏng cũng không rơi ra bắn vào trong cơ thể Điền Chính Quốc làm thân thể anh căng thẳng chậm chạp trong cao trào không cách nào rơi xuống, cả người co rút hai cái, trực tiếp ngất đi.
Kim Thái Hanh chôn ở trong cơ thể anh điên cuồng hôn, lại hôn anh từ mê đến tỉnh, Điền Chính Quốc hoàn toàn mở rộng tiếp nhận tình yêu của hắn, lúc tách cánh môi nhẹ nhàng cười nói: "Chồng yêu Giáng sinh vui vẻ nhé."
Kim Thái Hanh cũng cười cười, lấy tay đẩy sợi tóc ướt sũng của anh ra, dịu dàng đưa tới lời chúc chân thành nhất: "Bảo bối, chúc anh Giáng sinh vui vẻ, vĩnh viễn vui vẻ."
end.
https://truyenfull.com/thay-a-thuoc-uc-che-cua-thay-het-roi.36655/ link gốc đây nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro