Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

pn1

Gần đây Điền Chính Quốc rất hay buồn ngủ.

Ban đầu anh còn nghi ngờ, là bởi vì làm tình quá mệt mỏi trong kỳ mẫn cảm của Kim Thái Hanh, tinh lực của mình còn chưa khôi phục, nhưng mà một tháng sau Điền Chính Quốc mở hội nghị thì buồn ngủ trực tiếp gục trước máy tính, anh không thể không coi trọng thân thể mình khác thường.

Lại sợ Kim Thái Hanh lo nên thừa dịp hắn còn đang đi công tác ở phía Nam tự mình đến bệnh viện, nhưng khi anh lấy được kết quả kiểm tra thì trực tiếp bị kinh hãi tại chỗ.

Báo cáo cho thấy anh đang mang thai.

Năm năm trước Điền Chính Quốc từng có một lần, bởi vì làm tình cường độ cao mà có mức độ tổn thương nhất định, thời gian khôi phục thụ thai sẽ trở nên khó khăn, anh biết lấy độ phù hợp của mình và Kim Thái Hanh thì nhất định sẽ có con, lại không nghĩ tới duyên phận đến nhanh như vậy.

Mà bên kia, Kim Thái Hanh ăn ý tốc chiến tốc thắng kết thúc chuyến đi công tác, một đêm về đến nhà, khi hắn nghe được tin tức này thì phản ứng đầu tiên là bị dọa ngây ngẩn cả người.

Hắn nháy mắt nghi ngờ, nghĩ rằng tai của mình có vấn đề: "Sao, sao ạ?"

Điền Chính Quốc nhìn bộ dáng kinh ngạc của hắn, có chút lo lắng hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Anh mang thai... Có phải bây giờ em không muốn có con không..."

Nước mắt đã báo trước một bước tâm trạng Kim Thái Hanh, hắn sợ tới mức vội vàng phủ nhận, xúc động ôm gấp gáp rồi lại phanh xe, trở nên hoảng hốt mà cẩn thận: "Không không! Anh đang nói thật đúng không? Em muốn, em thực sự muốn! Quá tuyệt rồi! Em sẽ là một người ba! Ôi ôi ôi..."

Cảm xúc hắn hoàn toàn lâm vào một mớ hỗn độn, kích động, hối hận, kinh ngạc, cảm thán toàn bộ xoắn cùng một chỗ, làm cho hưng phấn của hắn thoạt nhìn có chút điên khùng, ôm Điền Chính Quốc hung hăng hôn hai cái, lại kích động buông người ra rồi thật cẩn thận ôm lấy, nước mắt vỡ đê lập tức trào ra.

Điền Chính Quốc đoán được chắc hắn sẽ vui vẻ nhưng không nghĩ tới hắn lại vui đến vậy, hiện tại đổi lại là anh vừa cười vừa giật mình nhìn bộ dáng phấn khích quá mức này của Kim Thái Hanh, giơ tay lau nước mắt cho hắn, kinh ngạc nói: "Thì ra em thích trẻ con như vậy."

Kim Thái Hanh vội vàng dùng tay áo lau mặt: "Chỉ cần là con của chúng ta thì em đều thích! Thật tuyệt mà!" Hắn lại hôn Điền Chính Quốc một cái, đột nhiên giống như nhớ tới gì đó, lập tức nghiêm túc, "Anh thấy thế nào, thân thể có chỗ nào không thoải mái không? Anh có muốn nôn không? Anh có muốn ăn gì không? Có buồn ngủ không?"

Điền Chính Quốc bị một trận hỏi điên cuồng oanh tạc đến có chút choáng váng, nhìn bộ dáng thật cẩn thận lại không thể chờ đợi được của Kim Thái Hanh, bất đắc dĩ nói: "Đều không, chỉ có chút buồn ngủ, những phản ứng khác cũng không có."

Kim Thái Hanh thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy chỗ nào không ổn: "Làm sao anh biết mình mang thai vậy anh?" Hắn nhìn đồng hồ, "Bây giờ hơi muộn chút, em đưa anh đến bệnh viện để kiểm tra nhé? Anh có thể ra ngoài không?"

Điền Chính Quốc thấy vẻ mặt khẩn trương của hắn, không dám nói cho Kim Thái Hanh biết mình đã đến bệnh viện, vì thế vội vàng dừng lại: "Không sao, anh vừa mới mở họp video xong ngủ gật cho nên mới đến hiệu thuốc gần đây mua một cây que thử thai, kết quả không nghĩ tới dính thật. Anh ổn, em đừng lo."

Kim Thái Hanh tin là thật, cẩn thận nói: "May mà tối nay em về sớm, anh có muốn ăn gì không? Ngày mai em nghỉ, vẫn nên dẫn anh đến bệnh viện một chuyến, xem có gì chú ý trong chế độ ăn uống ngủ nghỉ không, à đúng rồi, phải bảo chú Lê sắp xếp một dì tới đây chuyên nấu bữa ăn dinh dưỡng cho anh, sau này quét dọn vệ sinh cái gì anh cũng không cần tự làm đâu..."

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ nghe hắn lải nhải như pháo liên thanh, trong lòng tràn đầy vui mừng cảm động, ngày hôm sau kiểm tra rất thuận lợi, tất cả các chỉ số liên quan của anh đều bình thường, tin tức này cũng khiến tim hắn treo cả đêm rơi xuống đất, cuộc sống mang thai của anh cũng bắt đầu từ đó.

Bởi vì trong ba tháng Điền Chính Quốc rất buồn ngủ nên thai có chút bất ổn, Kim Thái Hanh thương lượng cùng anh xong bảo anh tạm thời từ chối tất cả công việc của hiệp hội, chuyên tâm ở nhà dưỡng thai. Rất nhanh, thời gian nhoáng một cái đã đến tháng thứ năm, bụng Điền Chính Quốc đã bắt đầu hiện ra, cơ bắp mỏng manh hiện ra một hình dạng tròn trịa, thỉnh thoảng còn có dấu hiệu thai động.

Mà vị trí thai của Omega nam giới tương đối sát phía sau, cho dù đủ tháng bụng cũng sẽ không to đến mức lồi lên, eo của anh vẫn mảnh khảnh, dáng người vẫn mỏng manh như trước, chỉ nhìn từ bên cạnh mới có thể thấy bụng phập phồng rõ ràng, dùng lời Kim Thái Hanh mà nói chính là oắt con đáng ghét trong bụng ăn toàn bộ dinh dưỡng của Điền Chính Quốc, làm cho anh vất vả khổ sở hơn một bữa cơm một ngày cũng không thêm được chút thịt nào.

Nhưng dù nói như vậy, khuôn mặt Điền Chính Quốc vẫn mượt mà hơn trước rất nhiều, thịt trên đùi và mông đều nhiều hơn, làn da trắng như tuyết lộ ra màu đỏ khỏe mạnh, thần thái cũng dần dần có khí chất dịu dàng độc đáo của Omega trong thời kỳ mang thai.

Nói chung, chính là Điền Chính Quốc càng ngày càng làm cho hắn nghĩ đến mấy thứ kỳ quái, mà Kim Thái Hanh rất may mắn mình vừa trải qua kỳ mẫn cảm không bao lâu, nếu may mắn thì lần tới không chừng có thể sau lúc đứa nhỏ sinh ra, nhưng cùng lúc đó, đời sống tình dục của hắn cũng bởi vậy mà xuống dốc không phanh, chỉ có thể dựa vào chính mình giải quyết qua loa, tuy thai kỳ của Điền Chính Quốc đã rất ổn định nhưng hắn vẫn như cũ không nỡ làm mệt mỏi đối phương một chút nào.

Nhưng mà theo tháng tăng lên, bởi vì hormone biến hóa kích thích mà Điền Chính Quốc lại bắt đầu so với hắn còn khát vọng làm tình hơn, quả thật đối với quan hệ tình dục nguyên thủy xúc động đạt tới đỉnh cao của cuộc đời anh. Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc khó nhịn lại sợ làm thương anh, chỉ có thể ngẫu nhiên dùng ngón tay hầu hạ anh giải quyết, sau đó chính mình mặt đỏ tai hồng chạy đến toilet quay tay.

Cho đến một ngày, Kim Thái Hanh kết thúc công việc xoay mòng mòng nhiều ngày liên tục, ôm Điền Chính Quốc an ổn ngủ một giấc, đang ngủ ngon lại bị từng đợt khoái cảm từ hạ thân đã lâu không gặp xoa tỉnh. Mắt buồn ngủ nhìn người trong ngực, thấy anh tràn đầy xuân tình trông mong nhìn mình thì đột nhiên tỉnh táo lại.

Điền Chính Quốc đang tủi thân khẽ bĩu môi, thấy hắn hoàn toàn mở mắt ra, mới hừ một tiếng: "Chồng à, muốn."

Kim Thái Hanh lăn yết hầu có chút khát nước, cảm thấy mình cũng đã nhẫn nại đến cực hạn, hắn vừa định chạy trốn từ trong chăn thì lại nghe được giọng anh đã mang theo nức nở: "Bác sĩ nói không có việc gì mà, đủ tháng không có gì phải lo, đã sáu tháng rồi, em à, mau làm anh đi."

Đáy mắt Điền Chính Quốc cuồn cuộn nước mắt trong suốt, làm ướt một chút lông mi, khóe mắt khẽ rũ xuống, đáng thương nhìn hắn, vô tội đến cực điểm nhưng cũng hấp dẫn đến cực điểm.

Kim Thái Hanh bối rối nháy mắt mấy cái, nhịn dục vọng muốn bóc lột anh nuốt sống xuống, rốt cuộc đỏ mắt thỏa hiệp gật gật đầu, yết hầu phập phồng lại lăn một lần: "Vậy em sẽ nhẹ một chút, anh không thoải mái nhất định phải nói ra, được không ạ?"

Điền Chính Quốc nín khóc cười, mím môi chớp chớp mắt, lấy lòng côn thịt hắn: "Mau vào đi."

Sau khi bụng to rồi đi ngủ sẽ không mặc quần lót, siết chặt làm anh ghét, anh xoay người trong chăn, đưa lưng về phía Kim Thái Hanh, trực tiếp sờ soạng cây gậy thịt kia nhét vào tiểu huyệt ướt sũng của mình, hừ hừ đẩy mông ra sau, hắn bị bộ dáng gấp gáp không nhịn được của anh chọc đến dở khóc dở cười, một tay vuốt ve che bụng anh, một tay nắm dương vật nhắm ngay cửa huyệt chậm rãi cắm vào trong.

Hành lang bên trong đã ướt đến rối tinh rối mù, dâm thủy chảy ra một ít treo trên mông thịt của Điền Chính Quốc, có vẻ so với kỳ phát tình còn chảy mãnh liệt hơn, tiểu huyệt bởi vì thai nhi chèn ép nên càng thêm chật chội nhiệt độ cao, bị côn thịt tăng lên thật lớn chậm rãi phá vỡ, rất nhanh cắm vào đến cùng.

Khoái cảm đã lâu không gặp trong nháy mắt tràn ngập đỉnh đầu, làm cho hai người liên tiếp phát ra tiếng than thở thỏa mãn, cả người Điền Chính Quốc trong ngoài đều dị thường mẫn cảm, chỉ cả cây cắm vào như thế đã khiến thân dưới của anh trong nháy mắt bắn ra.

Kim Thái Hanh cắn môi trắng bệch, ngăn chặn xúc động muốn thao mãnh liệt, chín cạn một sâu chậm rãi làm anh, Điền Chính Quốc bị đâm như mất hồn, thanh tuyến rên rỉ kéo cực dài, theo phập phồng rơi vào trong tai Kim Thái Hanh cực kỳ êm tai quyến rũ, gọi tính khí của hắn càng lúc càng lớn, cửa huyệt bị chống đỡ thành một cái động nhỏ tròn trịa.

Anh kêu, còn không quên đứt quãng yêu cầu: "Chồng à... Nhanh hơn nữa, nhanh lên... Nhanh lên..."

Kim Thái Hanh cảm giác lý trí của mình bị ăn mòn từng chút, thật vất vả mới tìm được thanh minh, khí tức bất ổn trầm giọng nói: "Không được... Không thể làm thương anh..."

Điền Chính Quốc tiếp tục ríu rít làm nũng, hắn không có biện pháp, vẫn thoáng tăng nhanh tốc độ một chút, nhưng mà hắn không dám quá mức, lại muốn thỏa mãn anh thêm vài phần nên tay từ trên bụng anh trượt lên, xoa nắn trước ngực.

Ngực cũng có xu hướng dần dần to ra, không còn là bộ dáng bằng phẳng rắn chắc như trước mà là mềm mại phồng lên một chút, cảm giác vô cùng thoải mái. Vốn Kim Thái Hanh định tăng thêm vài phần khoái cảm từ phía trên cho anh, kết quả vừa mới xoa hai cái đã bị tiếng kêu của Điền Chính Quốc đột nhiên thay đổi.

Anh "A" một tiếng, sau đó là hít vào từng hơi từng hơi, giống như là bị làm đau, Kim Thái Hanh vội vàng rút người ra xốc chăn lên nhìn anh, thấy Điền Chính Quốc đau đến cau mày, khóe mắt cũng treo lệ.

"Có chuyện gì thế? Anh bị thương ở đâu?" Kim Thái Hanh sợ tới mức thiếu chút nữa mềm nhũn, trên lưng mạnh mẽ toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn hoảng hốt kích động nhìn thấy Điền Chính Quốc từ đầu đến cuối, nhưng không phát hiện ra cái gì khác thường.

Anh kêu vài cái, lúc này mới giữ chặt Kim Thái Hanh, mang theo nức nở nói: "Đau ngực... Ngực đau quá..."

Lúc này hắn mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, thấy Điền Chính Quốc khổ sở thành như vậy còn níu kéo, nhưng mỗi lần anh kiểm tra hắn đều chưa từng lơ là, cũng thường xuyên không có việc gì hỏi bác sĩ vài thứ, triệu chứng này, hắn vẫn có chút hiểu biết.

Vì thế Kim Thái Hanh vội vàng hôn anh, nhẹ giọng an ủi: "Anh không cần sợ, có thể nguyên nhân do sữa, anh nhịn xuống, em giúp anh thử xem."

Điền Chính Quốc nghe chữ "sữa" thì nhất thời xấu hổ đến mức mặt như bị thiêu đốt, trước mắt anh rất cần giảm đau, đành phải thuận theo đáp một tiếng.

Nhận được lời, Kim Thái Hanh lập tức lần nữa phủ tay lên, lần này hắn xoa rất nhẹ, giống như là đang thử cái gì đó.

Điền Chính Quốc đau đến thở hổn hển, đúng lúc này quả nhiên Kim Thái Hanh sờ được cục nhỏ cứng rắn trong ngực anh.

Hắn đau lòng tiếp tục hôn an ủi, đợi hơi thở của anh thoáng ổn định một chút mới mở miệng nói: "Em hút cho anh một chút nhé, thông ra mới không đau nữa, bảo bối nhịn được không?"

Trong mắt Điền Chính Quốc ngậm một giọt nước mắt nhỏ giọng đáp, vừa xấu hổ vừa sợ, điềm đạm đáng yêu, Kim Thái Hanh thấy bộ dáng này, đành phải ngậm môi anh hôn trong chốc lát, hôn đến khi Điền Chính Quốc thoải mái hừ hừ mới di chuyển xuống mút núm vú của anh.

Lồng ngực Điền Chính Quốc trắng đến chói mắt, vốn đầu nhũ phấn hồng đã tăng thành màu đỏ thẫm, một hạt cứng rắn vây quanh vòng ngực hồng nhuận, nhìn qua rất mê người. Kim Thái Hanh gắt gao ngậm chặt, đầu lưỡi đâm chọc đầu sữa, vừa hút vừa đâm làm anh căng thẳng hô to.

Hắn nhẫn tâm đè bả vai Điền Chính Quốc lại, lực mút vẫn không giảm, thân trên anh bỗng nhiên run lên, mặt Kim Thái Hanh bị đụng đến toàn bộ lún vào lại nảy ra.

Một tia chất lỏng tràn đầy hương sữa tràn vào trong miệng Kim Thái Hanh, khi hắn nâng mặt lên, sữa phun hết ra từ đầu ti dính trên lông mi và chóp mũi của hắn, hắn sợ tới mức giật mình một chút, giơ tay lên lau mặt, không nhịn được lần nữa nắm lấy nơi mềm mại xoa xoa, một đường màu trắng tinh tế từ lỗ sữa đỏ tươi bắn ra, lõm lại tụ thành một đống nhỏ ở chỗ lồng ngực Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh nuốt hương vị ngọt ngào trong miệng xuống, không chút suy nghĩ cúi người liếm những giọt sữa kia sạch sẽ, hắn như mở ra một cánh cửa thế giới mới, mùi sữa thơm ngát làm toàn bộ vị giác của hắn trong nháy mắt nổ tung.

Ý niệm điên cuồng trong đầu mọc um tùm, nếu không phải sau này Điền Chính Quốc còn phải đút cho con thì thật sự hắn rất muốn vĩnh viễn độc chiếm hương vị này, hút mỗi một giọt vào miệng mình.

Ngực bị hút xong càng thêm mềm mại, giống như lại căng lên một chút, Kim Thái Hanh liếm xong ngẩng đầu lên, khóe miệng bất giác nổi một tia cười xấu xa: "Bảo bối, anh phun sữa rồi."

Điền Chính Quốc đã xấu hổ đến mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng không biết nên đặt ở đâu, nhưng hoạt động của anh bị hạn chế, hoàn toàn bị Kim Thái Hanh kiềm vào trong ngực, còn bận tâm đến đứa nhỏ trong bụng nên không thể không xấu hổ tránh tầm mắt trả lời hắn: "Biết rồi..."

Hắn cực kỳ yêu bộ dáng này của anh, cúi đầu hôn vài cái, dụ dỗ nói: "Hiện tại còn đau không anh? Bên kia có muốn không?"

Điền Chính Quốc xấu hổ vung nắm đấm mềm nhũn đấm hắn: "Em hỏng quá rồi..."

Kim Thái Hanh nắm lấy tay anh hôn: "Anh nói đi, còn muốn hút sữa nữa không?"

Một bên ngực Điền Chính Quốc đã thoải mái giãn ra, bên kia vẫn còn đang căng cứng đau đớn, ngoài miệng anh do dự nhưng thân trên đã hơi ưỡn ngực, nhỏ giọng thúc giục: "Vậy em mau lên."

Kim Thái Hanh mím môi, lập tức cúi đầu ngậm một núm vú khác, nhẹ nhàng quen thuộc bắt đầu mút, nghẹn không lâu sau, quả nhiên lỗ sữa lại bắt đầu phọt ra, lần này hắn không buông miệng mà là tinh tế nhấm nháp hương vị sữa, chất lỏng mỏng manh lúc đầu bắn ra rất nhanh trở nên nồng đậm, hương thơm sữa bốn phía quả thật nhanh chóng làm cho hắn phát điên.

Cho đến khi cái gì cũng không hút ra được thì hắn mới lưu luyến không rời buông miệng ra, ngẩng đầu nhìn phản ứng của Điền Chính Quốc, sự xấu hổ của anh đã lui hơn phân nửa, ngược lại nhìn chằm chằm bộ dáng như hít ke say sưa của hắn, hơi bĩu môi hỏi: "Uống đủ chưa?"

Kim Thái Hanh cười hì hì trả lời: "Không đủ được đâu anh." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng, giống như thương lượng với con ở bên trong, "Trước khi con ra ngoài thì ba uống trước được không?"

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng cho hắn một cái đao mắt, lại quay đầu thẹn thùng, ngoài ý muốn Kim Thái Hanh cảm nhận được thai động, sau đó thật cẩn thận chống người lên nhìn người yêu trong ngực, cười nói: "Anh thấy chưa, con cũng đáp ứng rồi."

Điền Chính Quốc không tranh cãi với hắn nữa, lúc quay mặt lại khôi phục bộ dáng nũng nịu ban đầu, sau khi sữa chảy ra Kim Thái Hanh hút cực kỳ sảng khoái, trong tiểu huyệt lại bắt đầu nhịn không được ngứa ngáy, anh hơi hơi vặn người một chút: "Vừa rồi còn chưa làm xong, anh không hài lòng em không được dừng lại."

Kim Thái Hanh vội vàng hôn anh, đáp: "Tuân mệnh, thưa Bảo Bối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro