Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mua sắm

Chiếc xe thư ký mang tới là một chiếc SUV mới nhất, động cơ tốt giảm xóc mạnh, dáng người cao lớn lái rất thoải mái, người ngồi cũng thoải mái. Lúc trước hắn cũng không biết Điền Chính Quốc biết lái xe, thấy bộ dáng nghiêm túc lái xe nhẹ nhàng quen thuộc của anh thì nhất thời cảm thấy rất mới mẻ.

"Em chỉ thấy anh đi xe đạp, anh thi bằng khi nào vậy?" Hắn vẫn không nhịn được hỏi.

Điền Chính Quốc tự nhiên cầm vô lăng: "Lúc học đại học xong. Hơn nữa, xe số tự động cũng không khác xe điện đụng lắm đâu."

Kim Thái Hanh bị chọc đến cười vài tiếng: "Vậy vẫn là kém một chút." Hắn đột nhiên dâng lên một ý tưởng, "À, nếu không hôm nào chúng ta đi lái Go-Kart đi! Anh đã bao giờ chơi chưa? Em đã nạp thẻ vào địa điểm ở quận phía bắc của thành phố, em đã vượt qua các trận đấu xếp hạng. Với cả, anh đã thử motor chưa? Nếu chưa, em có thể dạy anh..."

Điền Chính Quốc cười nghe Kim Thái Hanh bật chế độ máy hát, thao thao bất tuyệt nhiệt tình giới thiệu các loại sở thích cho mình, đi siêu thị vào lúc cuối tuần cố gắng không phân tâm trong dòng xe khổng lồ còn ứng phó với hắn. Họ đi tới một siêu thị tổng hợp lớn nhất gần đó, bên cạnh còn có một con phố đi bộ thương mại rất dài, hơn hai mươi phút lái xe rất nhanh đã bị trò chuyện nhiệt liệt tiêu hao sạch sẽ.

Anh lái xe đi quanh ba vòng mới tìm được chỗ đậu xe, anh xách xe lăn điện từ cốp ra, lại nghiên cứu với Kim Thái Hanh một lát, hai người mày mò một lát liền nghiên cứu rõ sản phẩm công nghệ cao này.

Trên tay vịn xe lăn có một bảng điều khiển, hắn động ngón tay là có thể điều khiển xe lăn linh hoạt nhanh chóng đi tới, hắn đã bị hành động bất tiện vây khốn mấy ngày, giờ phút này như là phát hiện đại lục mới bắt đầu chơi đùa, ngồi xe lăn vòng quanh Điền Chính Quốc.

Anh bị hắn quay đến hoa mắt, vội vàng lấy giỏ hàng vào siêu thị, Kim Thái Hanh cũng ngồi xe lăn nhỏ của hắn nhanh chóng đuổi theo.

Ngồi xe lăn cũng có chút không tốt, chính là Kim Thái Hanh cảm thấy mình giống như là một đứa trẻ được người lớn dắt, còn phải ngửa đầu nhìn Điền Chính Quốc, lấy đồ trên kệ phải để anh giúp. Nhưng sau một khắc hắn lại bắt đầu thưởng thức khuôn mặt ưu việt của Điền Chính Quốc, cho dù từ góc độ xấu như vậy cũng đủ để nhìn ra mỹ mạo của anh.

Dù dọc theo đường đi nhiều người nhưng đại bộ phận mọi người nhìn thấy Kim Thái Hanh ngồi xe lăn thì đều sẽ theo bản năng né tránh, hắn ngoài ý muốn hưởng thụ một chiếc xe lăn mở đường vui vẻ, lúc nhìn thấy khu ăn vặt thì ấn nút tiến lên vọt tới.

Nhưng mà không cẩn thận thiếu chút nữa hắn đụng phải một đứa trẻ đồng dạng chạy như bay tới, vóc người đứa bé còn chưa bằng Kim Thái Hanh ngồi xe, cũng chỉ năm sáu tuổi, may mà Điền Chính Quốc nhanh tay lẹ mắt lôi kéo nó né tránh.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh nói một câu, lại quay đầu ngồi xổm xuống an ủi đứa nhỏ sợ hãi kia, vốn thằng bé bị dọa đến muốn khóc, vừa thấy anh an ủi thì ánh mắt cũng sáng bừng, mở hai cánh tay nhỏ bé muốn ôm.

Điền Chính Quốc ôm đứa bé vào trong ngực vỗ vỗ lưng, lại không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, lúc này mới đứng dậy trở về bên cạnh hắn, vốn thằng bé định đuổi theo nói chuyện, nhưng một giây sau thoáng nhìn Kim Thái Hanh ngồi trên xe lăn đang làm mặt quỷ với nó, sợ tới mức cả người ngẩn ra, quay đầu chạy đi tìm mẹ.

Điền Chính Quốc thấy thế vỗ vỗ bả vai hắn: "Em còn không biết xấu hổ hù dọa nó, không phải nói em đi chậm một chút à, lại đụng phải chân thì làm sao hả?"

Kim Thái Hanh vô tội ngẩng đầu lên: "Nó tuổi nhỏ như vậy đã gan to bằng trời rồi, em không hù dọa nó về sau càng lấn tới thì sao?"

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng véo hắn một cái: "Anh thấy em còn giống trẻ trâu hơn, không được đi nhanh hơn anh."

Kim Thái Hanh ai dà rụt bả vai giả vờ đau: "Biết rồi biết rồi, em không chạy nữa."

Hắn cảm thấy mỹ mãn chọn một đống đồ ăn vặt, ngón tay này chỉ ngón tay kia chỉ, để Điền Chính Quốc lấy cho hắn không ít đồ, hai người lại mua một đống nguyên liệu nấu ăn, còn có chút đồ dùng hàng ngày, Kim Thái Hanh thừa dịp anh không để ý ném mấy hộp bao cao su với dầu bôi trơn vào, lúc thanh toán mới bị anh phát hiện.

Điền Chính Quốc không nói gì nhìn thoáng qua hắn, Kim Thái Hanh cười đùa giỡn giả vờ ngây thơ, thoải mái bỏ hộp hộp bình bình kia vào túi mua sắm.

Ra khỏi siêu thị thì trời đã gần tối đen hoàn toàn, họ đi dạo ở phố đi bộ bên cạnh ăn chút quầy hàng ven đường, lúc này mới kết thúc hoạt động mua sắm hơn nửa buổi chiều.

Lên xe, Kim Thái Hanh ngồi vào ghế phụ, trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy, hắn vừa nghĩ tới ánh mắt dịu dàng của Điền Chính Quốc nhìn đứa trẻ kia liền không hiểu sao cảm thấy khó chịu.

Thừa dịp anh thắt dây an toàn, Kim Thái Hanh khởi động dịch vụ thoại: "Dẫn đường đến 222 đường số 8."

Dẫn đường tự động mở ra, Điền Chính Quốc nghi ngờ nhìn hắn, Kim Thái Hanh cười tủm tỉm giải đáp: "Chúng ta đi xem phim."

Anh khó hiểu hỏi: "Không phải ở đây có rạp chiếu phim sao?"

Hắn thần thần bí bí trả lời: "Đi là anh biết."

Quả nhiên, Điền Chính Quốc lái xe đến mới biết, chỗ này là một rạp chiếu phim xe hơi.

Xe cộ trong bãi không nhiều lắm, trên màn hình lớn đang chiếu một bộ phim cũ ở nước ngoài, anh lái xe vào một góc tầm nhìn không bị che khuất, sau đó cởi dây an toàn, muốn đi lấy chút đồ ăn trong cốp xe.

Nhưng mà không đợi Điền Chính Quốc mở cửa xe thì Kim Thái Hanh đã nhanh tay lẹ mắt ôm bả vai anh, thăm dò nửa người trên hôn qua.

Hôn một lát Điền Chính Quốc mới đẩy hắn ra, trong ánh mắt lộ mê ly: "Sao em lại vội vàng như vậy."

Hắn dùng chóp mũi cọ anh, làm nũng nói: "Hôm nay anh vì người đàn ông khác mà nổi giận với em, anh phải bồi thường cho em."

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ cười ra tiếng: "Giấm của một đứa bé mà em cũng uống hả?"

Kim Thái Hanh tiến lại gần hôn anh: "Em mặc kệ, anh chỉ có thể nhéo mặt em, chỉ có thể nấu cơm cho em, chỉ có thể đối tốt với một mình em."

Điền Chính Quốc đành phải dỗ dành hắn, giơ tay nhéo nhéo mặt hắn: "Được, biết rồi. Chỉ tốt với một mình em."

Kim Thái Hanh lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười, ôm người gần hơn một chút, gần như muốn chìm vào lồng ngực anh, trong giọng nói có thêm một phần từ tính: "Muốn rất nhiều rất nhiều, rất sâu cũng muốn."

Màn hình chống nhìn trộm cửa sổ xe che khuất phong cảnh bên trong, toàn bộ thân xe bị ám sắc trong góc che khuất, cũng không thể bị người ta phát hiện có tiết tấu lắc lư nhẹ. hắn chỉnh ghế lái phụ lùi hết cỡ về phía sau, nghênh đón nụ hôn nồng nhiệt của người ngồi trên người hắn.

Kim Thái Hanh kiên nhẫn cởi từng nút áo sơ mi của Điền Chính Quốc ra, dùng đầu lưỡi miêu tả ngực trước của đối phương, lưu lại một mảng dấu vết răng bọt, ngoan cố nắm lấy bộ ngực mềm mại của anh trêu chọc nói: "Hình như chỗ này của anh bị em hút to hơn nè."

Anh vừa xấu hổ vừa tức giận đấm bả vai hắn, đổi lại càng thêm dùng sức hôn, Kim Thái Hanh lấy tay nâng hai cánh mông trắng đầy thịt xoa xoa, tách bắp đùi đã ướt đẫm đâm vào.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu rên một tiếng, cực độ thoải mái với sảng khoái, miếng dán ngăn cách của anh đã sớm bị Kim Thái Hanh xé xuống, hương hoa hồng nồng đậm bị không gian nho nhỏ này áp bức đến đặc biệt rõ ràng.

Tính khí cực lớn chậm rãi đâm cả cây vào, hai tay hắn nâng mông Điền Chính Quốc lên, rút dương vật chỉ còn lại quy đầu khó khăn mắc kẹt ở huyệt khẩu, sau đó lần thứ hai chậm rãi thu lực để cho tiểu huyệt cả cây ăn vào, mỗi lần đều lướt qua điểm sảng khoái nhô lên kia. Anh bị hắn mài đến xương cốt muốn mềm nhũn, khoái cảm tinh tế rậm rạp cào gãi toàn thân làm cho người ta thoải mái lại trống rỗng, anh vội vàng dán vào bên tai hắn thúc giục: "Nhanh lên."

Kim Thái Hanh vẫn mài anh như vậy, nghiêng mặt liếm liếm vành tai anh: "Anh nói cái gì?"

Mặt Điền Chính Quốc bốc cháy, có chút thở phì phò nhỏ giọng lầm bầm: "Anh bảo em di chuyển một chút..."

Kim Thái Hanh nghịch ngợm cười cười với anh, lại hướng về phía mặt anh mổ một cái: "Được bảo bối."

Vừa nói xong hắn liền trực tiếp buông tay, ưỡn thắt lưng hướng lên trên, Điền Chính Quốc bị đẩy đến thét chói tai một tiếng, tiếp theo đã bị đối phương ấn thắt lưng bắt đầu làm việc cực lực. Hai chân dài trắng nõn bóng loáng của hắn kẹt ở bên cạnh Kim Thái Hanh, theo thân thể phập phồng nhẹ nhàng rung lên.

Tiếng nước rất nhanh vang vọng, thân thể Điền Chính Quốc đã đỏ hồng, thân hình trắng nõn phủ lên tầng mồ hôi dày đặc, dưới ánh đèn ấm áp trong xe nổi lên màu đỏ ái muội, anh ngửa đầu thở dốc theo tiết tấu rên rỉ, đẹp như hiện thân của Thần Tình Yêu trong tranh sơn dầu Hy Lạp cổ đại.

Kim Thái Hanh cũng theo Điền Chính Quốc buông họng thở dốc, nắm đầu gối của anh uốn cong hai chân lại, để cho anh nằm ngửa trên ghế phụ, phát động tàn nhẫn không ngừng vọt vào thân thể anh.

Điền Chính Quốc bị tập kích này đánh cho không thể chống đỡ, la hét đứt quãng từ cổ họng chen ra lại bị đụng tan, toàn thân mềm nhũn thành từng đợt sóng nước, run rẩy tiến lên cao trào. Kim Thái Hanh vẫn tiếp tục va chạm không ngừng trong cơ thể anh, lại giật hơn mười cái mới ở trong sự mềm ướt siết chặt tiết ra.

Hắn ngã xuống trước ngực Điền Chính Quốc thở hổn hển, mũi bị pheromone hoa hồng trong xe lấp kín kẽ, không chừa một chút đường sống, mà mùi rượu xen hoa cũng tản mát ra, lúc này đây, hắn ngửi rất rõ ràng.

Theo lý thuyết, chỉ sau khi Omega được đánh dấu hoàn toàn thì pheromone mới pha trộn hương vị pheromone Alpha đánh dấu mình, và sẽ tạo ra một số bài trừ tình dục với Alpha khác, va chạm pheromone giữa Alpha sẽ chỉ kích thích ham muốn tấn công lẫn nhau, khả năng hợp nhất gần như bằng không. Nhưng Kim Thái Hanh phát hiện, hắn đặc biệt tiếp nhận mùi rượu hoa kia, phảng phất giống như tuyến thể mình sinh ra đã hòa hợp, ngược lại Điền Chính Quốc, phản ứng mẫn cảm của anh sau năm năm chỉ tăng không giảm, cả người như trực tiếp rơi vào vòng tay mình xây dựng, không hề chống cự.

Kim Thái Hanh tỉnh lại từ trong cao trào, ánh mắt rất nhanh rơi xuống dấu răng trên xương quai xanh, hắn lại nhớ đến năm năm trước sau kỳ mẫn cảm của mình đối phương rời đi không hề có dấu hiệu cùng với mẫu thân ngậm miệng không nói, có một loại trực giác đáng sợ và suy đoán chậm rãi hình thành trong đầu hắn.

Ngay khi hắn im lặng suy nghĩ thì Điền Chính Quốc lười biếng mở mắt ra, vuốt mặt hắn lẩm bẩm nói: "Buồn ngủ quá, không lái xe được."

Kim Thái Hanh lập tức ôm anh vào trong ngực, lấy một cái chăn mềm mại từ ghế sau, lại bật điều hòa trong xe: "Mệt thì anh ngủ đi, ngủ dậy rồi chúng ta đi."

Điền Chính Quốc dịu dàng ngoan ngoãn nằm sấp trên người hắn kêu một tiếng, rất nhanh hô hấp đều đặn, xem ra đúng là mệt mỏi. Kim Thái Hanh nhẹ nhàng hôn lên trán anh, cũng ôm anh khép hai mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro