Chương 5 : Trùng sinh
Một lát sau, Tuấn Chung Quốc mới trở lại bình thường từ trong dư âm, cửa phòng tắm phản chiếu ra bóng dáng và tiếng nước ào ào cho cậu biết Kim Tại Hưởng đang ở trong đó.
Lúc này Tuấn Chung Quốc mới cảm thấy dường như có chỗ nào đó không bình thường.
Rõ ràng Kim Tại Hưởng đã chết, tuy cậu chưa kịp thấy thi thể đã bị người khác vội vàng đưa ra nước ngoài, nhưng cậu biết Kim Tại Hưởng đã mất, nếu không, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình thoát khỏi lòng bàn tay anh. Vậy Kim Tại Hưởng kia là sao?
Mơ à?
Người dưới đau đớn và kɦoáı ƈảʍ tìиɦ ɖu͙ƈ cao trào chân thật như vậy, thậm chí hiện tại vẫn còn mùi vị tìиɦ ɖu͙ƈ do Kim Tại Hưởng hôn cậu mang tới.
Hơn nữa cậu nhớ rõ Kim Mục đã đâm cậu một dao, mà bây giờ, vị trí vết dao trơn bóng một mảnh, ngoài trừ một chuỗi vết hôn tím bầm.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tuấn Chung Quốc quay đầu đánh giá mọi thứ trong phòng, không bình thường, thiết bị lắp đặt trong phòng này vừa quen thuộc vừa xa lạ, đây cũng không phải phòng của cậu, cậu nhớ rõ đầu giường này phải có một chuỗi xiềng xích, là sau khi cậu chạy trốn bị Kim Tại Hưởng bắt lại đã tìm người gắn lên, cậu bị khóa trên giường gần một năm!
Mà bây giờ, trên tường không có gì cả!
Trong phòng ngoại trừ cái giường này coi như nguyên vẹn ra, những thứ khác lộn xộn thành một đống, đồ đạc vỡ đầy đất, gần như không có thứ nào còn nguyên, hiển nhiên là đã trải qua một trận ác chiến.
Vật trên đất khiến Tuấn Chung Quốc hơi mông muội. Đó là một cái mô hình máy bay, chính xác mà nói thì nó đã trở thành cái xác rồi.
Cậu nhớ mô hình này rất rõ, trước đây cậu xem ti vi, thuận miệng nói mô hình này đẹp, không tới vài ngày đã có người tặng đến nhà.
Đương nhiên là Kim Tại Hưởng lấy cho cậu, khi đó cậu vui vẻ vài ngày, nhân tiện cho Kim Tại Hưởng vài ngày được sắc mặt tốt. Cậu căn bản không phải người kiên nhẫn, mới vài ngày đã không còn hứng thú không biết đã ném nó ở góc nào.
Cậu có ấn tượng sâu sắc với thứ này là bởi vì sau đó cậu tình cờ biết cái mô hình này là do Kim Tại Hưởng dùng mấy triệu mua về từ một hội đấu giá ở Đức, cậu lục vài căn phòng tìm thứ này ra, dọn dẹp sạch sẽ, yêu quý treo trên tường phòng ngủ, yêu quý của cậu đương nhiên không phải dành cho tâm ý của Kim Tại Hưởng, mà là mấy triệu.
Chỉ là mô hình này nhiều năm trước đây đã bị Kim Tại Hưởng ném vỡ, hình như là bởi vì cậu muốn bỏ đi.
Một suy nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu Tuấn Chung Quốc, cậu có chút kích động, không để ý vết thương bị xé rách phía dưới, lục lọi trên đầu giường.
Kim Tại Hưởng từ phòng tắm bước ra chỉ thấy Tuấn Chung Quốc chổng mông tìm gì đó trên tủ đầu giường, nhíu mày lại.
"Em đang tìm gì vậy?"
"Điện thoại di động! Điện thoại di động của em đâu?" Tuấn Chung Quốc vội vàng muốn kiểm chứng suy nghĩ của mình, không thấy gương mặt trầm xuống của Kim Tại Hưởng, vẻ mặt vội vã nhìn Kim Tại Hưởng, "Quên đi, anh nói cho em biết bây giờ là lúc nào rồi?"
Khuôn mặt Kim Tại Hưởng hoàn toàn trầm xuống, không trả lời, trầm mặc đi về phía cậu.
Tuấn Chung Quốc vẫn chưa biết sống chết nói: "Bây giờ là lúc nào? Anh nói cho em biết đi!"
"Em vẫn muốn rời khỏi anh!" Kim Tại Hưởng đè Tuấn Chung Quốc lên giường, chặt chẽ nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tuấn Chung Quốc không rõ ý tứ của anh, cậu chỉ muốn biết hiện tại là lúc nào, năm nào, sao lại muốn rời khỏi anh chứ? Cậu không nghĩ đến chuyện rời khỏi anh, cũng không nghĩ đến cuộc sống không có anh!
"Em chỉ muốn biết bây giờ là năm nào tháng nào! Tại Hưởng, anh nắm đau em!" Tuấn Chung Quốc vùng vẫy nắm cổ tay anh, bất mãn dùng chân đá Kim Tại Hưởng.
Kim Tại Hưởng dùng chân khóa chân cậu lại, một tay đè hai tay Tuấn Chung Quốc trên đỉnh đầu, một tay dùng sức nắm cằm cậu, ánh mắt nguy hiểm nhìn cậu, "Em yên tâm, em bị anh đè trên giường ba ngày, chuyến bay đã sớm bay rồi! Chung Quốc, chỉ cần anh còn sống một ngày, em đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi! Nếu có lần sau nữa, anh sẽ khóa em trong phòng này, cả đời! Chung Quốc, đừng nghi ngờ lời của anh, anh nói được thì làm được!"
Tuấn Chung Quốc đảo mắt trong lòng một cái, cậu không nghi ngờ lời nói của anh chút nào!
"Bá đạo!" Đôi mắt to trên gương mặt búp bê của Tuấn Chung Quốc trừng Kim Tại Hưởng một cái, miệng nhỏ bé bất mãn hơi chu, ngược lại càng giống như con nít đang cáu kỉnh.
Kim Tại Hưởng nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt chính là như vậy, thuần khiết đặc biệt trên người Tuấn Chung Quốc khiến mình và mấy người bạn đến quán bar họp mặt liếc mắt cái liền chú ý tới cậu, nhìn thấy cậu bị người khác khi dễ rõ ràng vô cùng sợ lại cứng cổ giống như một con gà trống nhỏ kiêu ngạo, không nhịn được cười khẽ, không nhịn được ra tay giúp cậu, không nhịn được trêu đùa cậu, sau đó, Tuấn Chung Quốc liền giống như bây giờ, mắt to sáng ngời nhìn anh chằm chằm, môi nho nhỏ đầy đặn, lập tức khiến đáy lòng anh mềm nhũn một cái.
Kim Tại Hưởng nở nụ cười, cúi đầu dán lên môi Tuấn Chung Quốc nhẹ nhàng cọ cọ, "Không phải bá đạo, là điên rồi. Bảo bối, đừng nghĩ đến việc rời khỏi anh, nếu không, anh cũng không biết anh sẽ làm ra chuyện gì." Dừng một chút, nói thêm: "Em muốn đi học, mấy trường học trong thành phố Z tùy em chọn, nhưng không được ra nước ngoài."
Tuấn Chung Quốc bất mãn hừ một tiếng, mở miệng cắn cắn môi dưới của anh, dùng sức cắn một cái rồi lại lè lưỡi liếm, cậu muốn, cậu thật sự đã trả lời bảy năm trước rồi!
"Tay em đau!" Tuấn Chung Quốc oan ức bất mãn trừng mắt nhìn Kim Tại Hưởng.
Lòng Kim Tại Hưởng mềm nhũn, buông tay cầm lấy tay cậu ra, đau lòng hôn nhẹ lên cổ tay bị anh nắm đến đỏ ra.
"Bảo bối, chỉ cần em không bỏ đi, em muốn cái gì anh cũng đồng ý với em." Kim Tại Hưởng mềm giọng xuống nói, đưa ra thỏa hiệp lớn nhất.
Vẻ mặt Tuấn Chung Quốc hoài nghi nhìn anh, "Vậy em muốn trọ ở trường!"
Mặt Kim Tại Hưởng lại trầm xuống, nguy hiểm nhìn cậu, cắn răng phun ra hai chữ: "Không được!"
Tuấn Chung Quốc đã sớm biết là vậy, cũng không thất vọng, bĩu môi, liếc anh một cái, "Tên lừa gạt!" đẩy anh ra trở mình, đưa lưng về phía anh, ở nơi Kim Tại Hưởng không nhìn thấy cười cong mắt, thật sự trùng sinh!
Kim Tại Hưởng thở dài, nằm xuống bên cạnh lật người cậu lại kéo vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cậu, "Chung Quốc, anh yêu em, em đừng bỏ rơi anh."
Nếu là Chung Quốc lúc trước, nhất định sẽ châm chọc nói móc: Yêu? Tôi chỉ là món đồ chơi của anh thôi!? Kẻ điên!
Mà bây giờ, Tuấn Chung Quốc lại nằm trong lòng Kim Tại Hưởng đỏ mắt, đúng vậy, Kim Tại Hưởng từng nói yêu cậu, nhưng cậu không tin, từng lần một dùng ngôn ngữ ác liệt đâm anh bị thương, đến sau này Kim Tại Hưởng cũng không nói nữa, nụ cười trên mặt cũng không còn.
May mắn, may mắn, trời cao lại cho cậu một cơ hội!
Kìm nén nghẹn ngào trong cổ họng, Tuấn Chung Quốc véo lưng Kim Tại Hưởng một cái, giả bộ hung tợn nói: "Khốn nạn, anh ném vỡ máy bay mô hình của em! Anh đền cho em đi!"
Kim Tại Hưởng vì sự khác thường của Tuấn Chung Quốc mà nghi hoặc, Tuấn Chung Quốc vậy mà lại không giống như mèo bị giẫm vào đuôi xù lông mắng anh? Trong lòng vui vẻ, ý của Tuấn Chung Quốc có phải là...
Kim Tại Hưởng đẩy Tuấn Chung Quốc chôn mặt trong lòng anh ra, vẻ mặt mong đợi nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tuấn Chung Quốc, cẩn thận từng li từng tí mở miệng thăm dò: "Bảo bối, em có đồng ý không rời khỏi anh không?"
Tuấn Chung Quốc chống đối anh mười năm rồi, cũng từ chối anh mười năm, lần này nếu cậu đồng ý thì không phải sẽ vả vào mặt bôm bốp sao? Kiêu ngạo nho nhỏ trong lòng khiến Tuấn Chung Quốc mất tự nhiên không mở miệng nổi, lỗ tai cũng bắt đầu phiếm hồng, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Kim Tại Hưởng lại có chút mềm lòng. Đời này trừ người trước mặt ra cậu không muốn gì cả, chút lòng tự trọng ấy thì có gì quan trọng? Hơn nữa, cậu nghĩ, nếu Kim Tại Hưởng dám cười nhạo cậu, cậu sẽ đá anh xuống giường!
Tuấn Chung Quốc giống như đà điểu ôm hông Kim Tại Hưởng chui vào trong ngực anh, cho đến khi không nhìn thấy mặt anh nữa mới giả bộ hung ác hừ một tiếng, "Đầu tiên anh phải đền máy bay cho em thì em mới suy nghĩ có nên đồng ý với anh hay không!"
Kim Tại Hưởng nở nụ cười, ngực phập phồng dữ dội, Tuấn Chung Quốc rất xấu hổ không muốn ngẩng đầu.
Kim Tại Hưởng biết cậu có chút kiêu ngạo, như vậy đã là cực hạn của cậu, cũng không ép cậu. Mặc dù không biết vì sao Tuấn Chung Quốc đột nhiên đồng ý với anh, nhưng anh rất vui vẻ, mấy năm nay, lần đầu tiên anh vui vẻ như vậy. Anh không muốn hỏi Tuấn Chung Quốc nguyên nhân, chỉ cần Tuấn Chung Quốc bằng lòng không rời khỏi anh, bọn họ có nhiều thời gian.
"Không được cười nữa!" Tuấn Chung Quốc xấu hổ đạp anh một cái.
Kim Tại Hưởng cười ôm người sát lại, hai chân quấn quýt lấy chân Tuấn Chung Quốc ở giữa, không ngừng hôn đỉnh đầu cậu, "Chung Quốc, bảo bối!"
Tuấn Chung Quốc kìm nén đến đỏ bừng cả mặt, lòi ra từ ngực anh, trừng mắt nhìn Kim Tại Hưởng, "Em mặc kệ, em muốn cái máy bay mô hình này, anh phải tự mình dán lại tốt, không được tìm người giúp!"
Được! Anh dán!" Cúi đầu hôn môi Tuấn Chung Quốc.
Tuấn Chung Quốc trừng anh, nhưng không đẩy anh ra. Ý cười trong mắt Kim Tại Hưởng càng sâu, cạy môi cậu ra, đầu lưỡi xông vào.
Hôm nay trải qua nhiều chuyện, mí mắt Tuấn Chung Quốc cũng không nhịn được nữa, nửa người ghé lên người Kim Tại Hưởng, khuôn mặt dán vào ngực Kim Tại Hưởng, mơ mơ màng màng hừ một tiếng, "Tại Hưởng... Đau thắt lưng..."
Kim Tại Hưởng cúi đầu hôn hôn lên đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng vỗ về, "Ngoan, anh xoa xoa sẽ không đau nữa, ngủ đi." Một tay nắm cả lưng Tuấn Chung Quốc, một tay đặt ngang eo cậu, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
Tuấn Chung Quốc thoải mái hừ một tiếng, giống như con mèo nhỏ lười biếng bình thường, ghé vào ngực Kim Tại Hưởng, hô hấp dần dần bắt đầu kéo dài.
Kim Tại Hưởng nhìn gò má cậu, khóe môi cong lên, rạng rỡ dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro