Chương 66: Đi du lịch
Cách một ngày, Kim Thái Hanh liền đem Điền Chính Quốc ra ngoài du lịch, tuy là mùa đông nhưng vẫn định đi đến bờ biển dạo một vòng.
Kim Thái Hanh đổi chiếc Jeep lớn, mua một rương đồ ăn vặt mang theo cho Tiểu Quốc, buổi tối xuất phát, lái chừng mười mấy tiếng thì tới.
Điền Chính Quốc hưng trí bừng bừng xoay mấy vòng quanh xe Jeep. Buổi tối trên đường cũng không có mấy xe, Kim Thái Hanh nhìn em ấy một bộ dáng tha thiết mong chờ liền để em ấy lái một lát. Có điều...
Sau khi lên xe... khởi động ngẩn ngơ hết 5 phút...
Điền Chính Quốc thất bại nhìn Kim Thái Hanh, càng là bộ dáng đáng thương giương mắt nhìn. Cậu có bằng lái, hơn nữa đã ủ trong túi rất lâu, nhưng cậu từ lúc bắt đầu học luật đến lúc lấy được giấy phép lái xe cũng chỉ hơn một tháng một chút, có thể nói đặc biệt thần tốc, vậy nên đào tạo viên cả các bước phối hợp chân ga và bộ ly hợp để khởi động đều không dạy, bỏ qua học số tự động. Có thể tưởng tượng, lúc này mò vào xe một lần khởi động một lần tắt máy...
Bộ ly hợp: hay còn gọi là cần đạp clutch trong xe ô tô có hộp số.
Kim Thái Hanh nâng trán, vẫn nên đổi lại anh lái xe, nếu không không biết khi nào mới đến nơi.
Điền Chính Quốc phải nói rất buồn bực, nhưng Kim Thái Hanh nói, chờ đến nơi tìm bãi đất trống cho cậu tập lại.
Chỗ hai người đi là một thành phố nhỏ ven biển, vốn đã rất vắng. Trước mắt chỉ còn mấy ngày thì tới tết âm lịch, lại đang mùa đông, người du lịch đến thành phố gần biển lại càng ít, vô cùng yên tĩnh.
Đã nhìn quen Bắc Kinh chen chúc cùng ồn ào, đột nhiên tới một nơi vắng vẻ, cảm giác thật sự rất tốt. Đường lớn trên dưới 8 làn xe, lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, hầu như không có người xếp hàng phía sau, đủ yêu cầu phù hợp Tiểu Quốc tập xe.
Đầu tiên tới khách sạn đặt phòng, thả hành lý nghỉ ngơi một chút mới chạy ra ngoài chơi. Giữa trưa hơn 1 giờ, hai người lái xe men theo đường lớn mấy vòng tùy tiện dừng lại ăn ít cơm, tìm được một phố thịt nướng, vừa lúc thích hợp với mùa đông giá lạnh, đương nhiên không thể thiếu một phần hải sản nướng.
Xế chiều đi ngắm cảnh, hai người định lượn lờ ở công viên thực vật hoang dã chỗ bờ biển, bên trong còn có một bãi biển rộng, cát rất mịn.
Người trên đường cũng ít, tốc độ hạn chế 40, vừa lúc để Tiểu Quốc tập xe.
Điền Chính Quốc tập khởi động mấy chục lần, mỗi lần đều tắt máy, khiến Kim Thái Hanh thực bất đắc dĩ, dứt khoát nói trở về chúng ta đổi xe số tự động, không cần phải phối hợp chân ga và bộ ly hợp. Điền Chính Quốc làm biểu tình mắt hai mí, cậu tốt xấu gì thi chính là bằng lái số tay, đây là khinh bỉ trắng trợn.
Cuối cùng có thể khởi động lên mà không tắt máy, tuy chỉnh tới sửa lui là không tránh khỏi. Có điều lúc bắt đầu lái càng khinh hãi, căng thẳng đến cậu quên cả sang số, không quên sang số thì lại quên nhấn ga, nhấn chân ga lại quáng tay lái, không quáng tay lái cậu lại quên sang số...
Lăn qua lăn lại đến hơn 4 giờ chiều, cuối cùng đã lái khá vững. Đường ven biển không tính rộng lắm, cũng còn trên dưới 4 làn xe, tốc độ hạn chế 40, Điền Chính Quốc để số 3, không cần lo lắng gì, tốc độ tương đối ổn định, có điểm giống như xe du lịch. Mặc dù thỉnh thoảng gặp đèn đỏ phải đợi nhưng phía sau không có xe, Điền Chính Quốc chút áp lực tâm lý cũng không có, có thể từ từ khởi động, không phải gấp.
Kim Thái Hanh cười nói, "Khởi động như em, đèn đỏ này chắc chỉ có mình em có thể đi qua."
"..." =口=
Tốc độ lái xe vào trong công viên hạn chế 20, chỗ này rất rộng, vòng một vòng mới nhìn thấy bờ biển.
"Chúng ta cũng lái xe đi xuống đi." Điền Chính Quốc vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có rất nhiều người đem xe cũng chạy vào trong bãi biển, có loại cảm giác vừa mở cửa xe đã có thể chạm tới biển.
Kim Thái Hanh gật đầu, tự xuống đường vòng qua vị trí lái, từ trên sườn dốc lái xuống, tìm nơi đậu xe.
Điền Chính Quốc nhảy xuống dưới, đập vào mặt là luồng gió có vị mặn của biển. Giằng co với xe hơn 2 tiếng, toàn thân trên dưới nơi nào cũng khó chịu, eo mỏi lưng đau, cổ rút gân, chân cũng cứng, quả thật đã sắp kiệt sức. Xuống đi một chút thoải mái nói không nên lời, không nhịn được thở phào một cái.
"Bọn họ đang làm gì thế nhỉ?" Quay đầu thì thấy ba bốn người qua lại xoay quanh một chiếc xe.
"Xe lún vào cát." Kim Thái Hanh nhíu mày.
Điền Chính Quốc rất không phúc hậu thiếu chút nữa bật cười, quả nhiên, bánh trước của chiếc xe đáng thương đã sắp lún vào trong cát, trên mặt cát phía sau có vệt xe rất sâu. May mắn bọn họ không có lái xe lên trước nữa...
"Chúng ta đi nhặt đá đi."
Nối gót bãi cát mịn, đá màu rất nhiều, tròn vo, vô cùng đáng yêu, ngẫu nhiên còn có ít vỏ sò vỡ, nếu muốn tìm một vỏ hoàn chỉnh cũng không dễ dàng. Gần đó có mấy người cầm xô và xẻng nhặt đá, bỏ đầy một xô.
Kéo Kim Thái Hanh ngồi xổm xuống, nhặt mấy viên đá, "Đẹp không?"
Kim Thái Hanh gật đầu, Điền Chính Quốc chạy về trong xe lấy cái giỏ nhỏ đựng đồ ăn, mang đồ bên trong chuyển qua rương dự trữ phía sau, thả đá vào, sau đó chạy về tiếp tục nhặt.
Trên đá đều dính rất nhiều cát, nhặt một nắm, rồi đẩy giỏ đến trong nước, chờ sóng đánh lên 'ào' một tiếng sẽ nhiệt tình cọ rửa cả giỏ lẫn đá, vừa vặn khung có rất nhiều lỗ rỗng, cát từ đó trượt ra.
Có điều nhiệm vụ thả giỏ này khá gian khổ!
"Tiểu Quốc nhanh trở vào, cẩn thận ướt quần." Kim Thái Hanh đứng phía sau, nhìn một làn sóng tới, vội gọi. Mùa đông quần áo ướt chắc chắn không dễ chịu.
"Đến đây đến đây!" Điền Chính Quốc ngồi xổm duỗi thẳng tay đẩy giỏ lên trước, vội vàng đứng lên chạy trở vào, thiếu chút nữa bị sóng biển phía sau đuổi theo.
"Đừng nghịch nữa, tay lạnh thế này rồi." Kim Thái Hanh nhìn cậu thất tha thất thiểu, vươn tay đỡ, "Về xe thay áo khoác đi, tay áo ướt hết rồi."
"Ô, đợi em lấy đồ về." Điền Chính Quốc vô cùng ngoan ngoãn đáp lại, nhưng sau khi lấy giỏ về tiếp tục ngồi xuống bên cạnh tìm đá.
Kim Thái Hanh đành phải trở lại xe, lấy áo khoác cho em ấy, đi qua choàng lên người, cùng em ấy ngồi xuống đào đá.
Điền Chính Quốc ngồi đến chân tê mới đứng lên, cầm giỏ nhìn thành quả của mình, được hơn 30 viên, tuy đều rất nhỏ nhưng hợp lại tuyết đối có trọng lượng, khá nặng.
"Hửm?" Điền Chính Quốc cảm thấy tay bị người kéo, ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, "Anh tìm được viên nào đẹp sao?"
"Có a, nhìn xem cái này thế nào? Chắc chắn là đẹp nhất." Kim Thái Hanh cười cười, cầm gì đó vươn tay đến trước mặt cậu, thả thứ trong tay vào lòng bàn tay cậu.
Thứ trong lòng bàn tay rất nhẹ, Điền Chính Quốc còn tưởng là một viên đá rất nhỏ, cúi đầu nhìn liền ngẩn người, quả nhiên rất đẹp, chỉ có điều rõ ràng không phải đá —— hai cái nhẫn sáng long lanh.
Nhẫn rất đơn giản, không màu mè, tao nhã, màu trắng bạc, bị nắng chiều mạ một tầng cam đỏ, mặt trên có mấy viên kim cương không to không nhỏ sáng long lanh.
"Thích không?" Kim Thái Hanh cầm một chiếc lên, từ trong túi lấy ra một sợi dây chuyền bạc xuyên qua, "Anh đeo cho em."
Điền Chính Quốc cảm nhận được xúc cảm kim loại, trên cổ lành lạnh, nhịn không được rùng mình một cái, đưa tay ngăn lại, "Sao không đeo vào tay em a."
Kim Thái Hanh cười cười, "Em còn đang đi học, đeo trên tay không tốt. Chờ em tốt nghiệp, chúng ta ra nước ngoài đi lấy giấy chứng nhận."
Điền Chính Quốc đeo nhẫn cho Kim Thái Hanh, "Không đi, ra nước ngoài đi lấy một tá giấy kết hôn, trong nước cũng không công nhận, phí sức vậy làm gì."
Kim Thái Hanh vươn tay nắm lấy tay cậu, xách giỏ kéo trở lại xe, "Đó là một ý kiến hay, anh còn đang nghĩ đi đâu mới tốt, dứt khoát lấy một tá."
Điền Chính Quốc hết chỗ nói, giành trước lên ghế phó lái, thoải mái cuộn trong ghế thở dài, "Em không lái, anh tới đi, mệt chết được."
"Mệt thì ngủ một lát, buổi tối còn có hoạt động."
"Hửm? Buổi tối đi đâu?"
Kim Thái Hanh nghiêng đầu cười cười, "Không đi đâu, đương nhiên là ở khách sạn ngốc." Nói xong cúi đầu hôn hôn lỗ tai cậu, "Lúc này không người quấy rầy."
"..."
Điền Chính Quốc đem mặt rụt rụt vào trong cổ áo, cảm giác bị một câu nói của anh ấy làm phát sốt, "Lái xe cẩn thận, em ngủ."
Kim Thái Hanh cười cười xoa xoa đầu em ấy, lập tức khởi động xe, mục tiêu là... khách sạn.
Hai người về khách sạn, vừa lúc giờ cơm tối, nhưng buổi trưa ăn quá nhiều, cũng không muốn ra ngoài kiếm ăn, Kim Thái Hanh nói ở trong khách sạn gọi vài món.
Điền Chính Quốc hưng phấn một phen... lần đầu tiên xa xỉ gọi món bảo người ta đưa đến phòng ăn.
Kim Thái Hanh gọi điện, để Điền Chính Quốc tự chọn, cậu cũng không biết giá, liền tùy tiện gọi hai món, hai chén cơm, cuối cùng là một canh hải sản.
Gọi xong Kim Thái Hanh lại nhận lại điện thoại, "416 đơn ký, lát nữa đến đưa cơm tôi ký."
Đợi khi cúp điện thoại, chỉ thấy Điền Chính Quốc mắt chớp a chớp nhìn anh, "Đơn ký là cái gì?"
Đơn ký là 1 loại hóa đơn trả sau có chữ ký người mua, thường dùng giữa những cá nhân, đơn vị có liên hệ với nhau, sau này cầm tờ đơn có chữ ký đó đến ngân hàng hoặc phòng kế toán lấy tiền.
Kim Thái Hanh bị em ấy nhìn chăm chú đến có một giây muốn hôn lên, nhếch miệng cười cười, rất bình tĩnh nói, "Em hôn anh một cái, anh sẽ nói em biết."
"..."
"Vậy anh hôn em một cái, cũng miễn cưỡng nói cho em biết."
Điền Chính Quốc còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đột nhiên hoa lên, bị người nâng gáy, nghĩ muốn xoay ra sau lại vừa vặn để Kim Thái Hanh hôn.
Kim Thái Hanh một tay đé đầu cậu, một tay khác đặt lên hông Điền Chính Quốc, cách một tầng đồ bộ, nặng nhẹ vuốt ve.
"A..."
Điền Chính Quốc bị anh ấy sờ đến run run, cảm thấy cái tay ấy không an phận, từ từ vén góc áo cậu, lủi vào, lòng bàn tay ấm áp phủ lên làn da, càng khiến Điền Chính Quốc nén không được run lên.
Có thứ gì đó lành lạnh dán bên hông, Điền Chính Quốc giật mình, lập tức nhớ đến đó là nhẫn đeo trên tay Kim Thái Hanh, cùng một cặp với chiếc đeo trên cổ mình, nghĩ đến đây, cậu cũng nhịn không được mà nóng lên.
Kim Thái Hanh cảm giác được đối phương đáp lại, một cái nghiêng mình đem người ấn tới trên giường.
"Mau.. mau đứng lên, có người tới đưa cơm."
"Còn chưa tới mà."
Điền Chính Quốc bị lời của anh làm cho dở khóc dở cười, quả thật còn chưa tới mà, nhưng lập tức sẽ có người tới đưa cơm a...
"Buổi tối..."
Lời cậu còn chưa nói hết, chỉ thấy đối phương vô cùng nghiêm túc lắc đầu.
Nút áo bị người từng cái từng cái cởi, cắn cắn răng, "Vậy ăn cơm xong."
Đáng tiếc thầy Hạ vẫn lắc đầu, cởi hết nút, cúi đầu hôn hôn xương quai xanh của cậu, cảm giác tê tê khiến cậu thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Điền Chính Quốc lại cắn răng, "Đợi người ta đưa cơm đã!"
"Là em nói." Lúc này Kim Thái Hanh nghe xong vừa lòng gật đầu, "Vừa lúc em không quá đói, đợi tối đói rồi ăn."
Anh vừa nói xong thì có người tới gõ cửa, Điền Chính Quốc sợ tới mức kéo chăn chui vào, cả người đều chôn trong chăn, biến thành một ngọn đồi nhỏ.
Kim Thái Hanh tâm tình vô cùng tốt mở cửa, để người đẩy xe đồ ăn vào, sau đó ký đơn, còn đưa một tờ hồng làm tiền boa.
Điền Chính Quốc nghe tiếng đóng cửa, thở ra một hơi, vừa định vén chăn đã bị người đào lên.
Như đã nói đợi đưa cơm xong, Điền Chính Quốc oai phong lẫm liệt bắt lấy cái tay vén chăn của Kim Thái Hanh, khi vẻ mặt đối phương còn đang hơi kinh ngạc, vừa đẩy vừa nhấn, đem người 'quật ngã' trên giường.
Rất có khí thế nơi cao nhìn xuống, Điền Chính Quốc tháo mắt kính Kim Thái Hanh, bỏ lên tủ đầu giường bên cạnh, "Em tới."
Nếu như xem nhẹ quần áo không chỉnh tề lộ ngực hở bụng cùng bàn tay hơi run mà nói, bộ dáng Điền Chính Quốc có thể nói rất có khí thế...
Kim Thái Hanh cười cười, cũng không phản kháng, hai tay trải ra, một bộ dáng mặc vua ngắt hái.
Cúi đầu hôn Kim Thái Hanh, đây là hôn môi thuần khiết nhất mà Kim Thái Hanh từng gặp qua, chính xác là hai cánh môi chạm chạm môi mình, cả dừng lại cũng không có, tuy đã tháo mắt kính nhưng không khó thấy được người đang hôn người khác, ngược lại mặt đỏ đến muốn nhỏ máu.
Hôn xong, lại không thấy em ấy có phản ứng gì tiến thêm bước nữa. Điền Chính Quốc cau mày, trầm tư suy nghĩ một lát, đột nhiên nhảy xuống giường, chạy vào WC.
Kim Thái Hanh không biết em ấy làm cái quỷ gì, vừa muốn đứng lên xem, lại thấy Điền Chính Quốc đã trở lại, nhảy đến trên giường, hai tay khép lại như đang nâng vật gì.
Một tay chống người lên, cái này không nhìn không sao, vừa thấy Kim Thái Hanh cũng run sợ, chất lỏng trong lòng bàn tay Điền Chính Quốc hồng hồng, hơi sệt, rõ ràng chính là sữa tắm.
"Cái này để làm gì?"
Điền Chính Quốc bị hỏi, mắt chớp nửa ngày, cắn cắn môi mới cứng giọng, "Không phải phải... phải bôi trơn sao, em em em... em sợ anh đau..."
"..."
Kim Thái Hanh lần đầu tiên không biết nói gì cho phải, xem ra uy tín của mình thật sự để quét rác, cái người oai phong lẫm liệt mặt đỏ bừng trước mắt này, dám sợ mình đau, hóa ra thuốc bôi trơn là muốn mình dùng!
Lại còn dùng sữa tắm nữa, chẳng phải bằng với súc ruột sao, phải dùng cái này thì gì cũng không cần làm, trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh là đủ rồi...
"A!"
Điền Chính Quốc vừa nói xong đã bị người bế ngang lên.
Kim Thái Hanh nhìn bộ dáng em ấy, thật sự nhịn không được, bế người đến đá văng cửa phòng tắm, thả người vào bồn tắm.
Trong bồn không có nước, trong phòng tắm cũng không giống phòng ngủ mở điều hòa, Điền Chính Quốc lạnh mà khẽ run, Kim Thái Hanh vội vàng chỉnh nước đến mức ấm nhất.
"Đừng mở nước, ướt quần áo."
"Cởi." Kim Thái Hanh không đeo kiếng, đuôi mắt nhỏ dài thoáng kéo lên, bộ dáng cười có chút dịu dàng, nhiều hơn là uy tín không được phép nghi ngờ...
Đưa tay giúp hai ba cái lột sạch áo cùng quần, người trong bồn lập tức trở nên trần trụi.
Kim Thái Hanh cúi người xuống, một tay chống ở thành bồn, tay kia quệt sữa tắm trong tay Điền Chính Quốc, chấm chấm lên cổ em ấy, xúc giác trơn truột, từ cổ một đường trượt xuống dưới, theo ngực đến bụng, vẽ hai vòng, sau đó lại đi ngược lên.
Điền Chính Quốc bị anh ấy thoa liên tục run lên, muốn đẩy tay anh ấy ra, lại bị người hôn lên.
Nụ hôn ngang tàng nhưng không mất đi dịu dàng, khiến cậu có loại cảm giác hít thở không thông, bàn tay lưu luyến tới lui trên người chưa hề rời đi, ngược lại càng thêm càn rỡ.
"Ưm a!"
Điểm trước ngực bị người vuốt ve nhiều lần, ngón tay dính sữa tắm, linh hoạt đến khiến người ức chế không được mà nóng lên.
"A a."
Kim Thái Hanh nhìn thấy em ấy động tình, lúc này mới chậm rãi đứng thẳng lưng lên, tắt nước ấm, sau đó cởi quần áo của mình, bước vào bồn tắm.
Một bồn tắm, hai người cũng không phải vóc dáng nhỏ nhắn, nhất thời hơi chật chội, nhưng chân đặt sát nhau, không khí vừa vặn tốt.
Kim Thái Hanh bắt lấy chân trần của đối phương, kéo mở ra để hai chân em ấy gác lên trên thành bồn, động tác này khiến Điền Chính Quốc nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt.
Nhìn thấy Kim Thái Hanh tuy không mặc quần áo không đeo mắt kiếng nhưng vẫn duy trì bình tĩnh ngày thường, trong lòng vô cùng bất bình, hai chân gác trên thành bồn không tiện cử động, hai tay vươn ra đem người kéo qua, áu ú một ngụm cắn lên cổ Kim Thái Hanh.
Thật ra cũng không nhẫn tâm xuống miệng, chỉ là phô trương thanh thế lấy răng mài mài, ngẩng đầu nhìn thấy dấu đỏ nhỏ, Điền Chính Quốc nhất thời áy náy, cúi đầu xuống lè lưỡi liếm liếm.
Kim Thái Hanh một tiếng hút khí, bị em ấy vừa cắn vừa liếm như vậy, khiến có chút hít thở không ổn định, ôm lấy người không an phận, vươn tay lần vào trong nước, ngón trỏ không nặng không nhẹ chần chừ ở cửa huyệt.
Cả người Điền Chính Quốc đều cứng ngắc lại, hai chân gác lên bồn có chút run lên, "Em... em tới!"
Kim Thái Hanh cười, đột nhiên đẩy một cái, đem ngón trỏ đưa vào, "Em muốn tự khuếch trương?"
"A!" Tay Điền Chính Quốc theo phản xạ có điều kiện nắm chặt bồn tắm, "Em nói em tới... cái kia..."
"Cái gì cái kia?" Kim Thái Hanh nói, khóe miệng mang theo nụ cười, còn chớp mắt mấy cái, ngón tay thăm dò vào xoay tròn ấn xoa làm khuyếch trương.
Mãi đến lúc làm xong khuyếch trương, Kim Thái Hanh còn đang giả ngu cái gì cái kia, tức đến Điền Chính Quốc thẳng mài răng.
Nhốt người trong ngực, cảm nhận rõ ràng đối phương động tình cùng vô lực, giữ thắt lưng Điền Chính Quốc, "Có thể hơi khó chịu."
Điền Chính Quốc đầu chống lên vai anh ấy, thứ nóng bỏng của đối phương ở tại cửa huyệt mình, từng chút từng chút ma sát, khiến hơi thở cậu cũng không ổn định, "Nói nhảm nhiều như vậy, anh nhanh... A ha!"
Điền Chính Quốc thật sự hối hận khi nói nhanh, tuy khuếch trương rất đầy đủ, hơn nữa còn có nước bôi trơn, đau thì không có, có chút không thích ứng, nhưng điều này cũng không có nghĩa có thể không kiêng nể gì a.
Cậu chỉ cảm thấy đầu mình phát sốt, khó nhịn rên rỉ, giống như bị ho muốn nhịn cũng nhịn không được, bị Kim Thái Hanh lăn qua lăn lại một lần, lại để anh ấy lật qua, quỳ trong bồn tắm, một tay che miệng, rên rỉ, càng gãi lòng Kim Thái Hanh ngứa ngáy.
Đợi Kim Thái Hanh rửa sạch người vớt lên, Điền Chính Quốc sớm đã không còn sức, mềm oặt mặc anh ấy dời qua dời lại, ăn hai miệng cơm thì buồn ngủ. Mệt lử khiến cậu quên mất... đơn ký... là cái gì.
Hôm sau lúc đi ngang qua đại sảnh thì nghe thấy phục vụ viên trước quầy tiếp điện thoại, hình như có người phản ánh cái gì.
"Tiên sinh thật ngại quá, thế này, chúng tôi đổi một phòng cho ngài, ngài thấy thế có được không."
Cô gái trước quầy nói xin lỗi nửa ngày, cúp điện thoại, lẩm bẩm, "416? 416 nào có trẻ con a, làm gì mà ban đêm có tiếng khóc, cũng không nuôi mèo a..."
Điền Chính Quốc bước nhanh ra khách sạn, mới dám nhỏ giọng nói, "Đều tại anh, để người ta nghe thấy!"
Kim Thái Hanh không để bụng, cười thay em ấy khép lại áo khoác, "Vì Tiểu Quốc quá nhiệt tình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro