Chương 52: Ở chung
Điền Chính Quốc đau thiếu chút nước mắt nước mũi chảy ra.
"Không sao chứ?" Kim Thái Hanh vội vàng chống hai tay ngồi dậy, sợ đè đau em ấy.
"Không, không sao." Điền Chính Quốc che trán, vừa nãy còn đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên bị đập một cái, tỉnh táo là chắc chắn, nhưng vẫn có chút mơ hồ.
Trong phòng không bật đèn, khoảng cách giữa hai người khá gần, Điền Chính Quốc rõ ràng cảm thấy trên người nóng hầm hập, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt Kim Thái Hanh, rất sáng, khiến ngực cậu không hiểu tại sao đập thật nhanh.
Giường nhẹ vang một tiếng, Điền Chính Quốc cảm thấy chỗ lõm bên người nâng lên, người bên cạnh rời đi, đèn trong phòng lập tức sáng.
"Đau sao? Cần bôi thuốc không?"
Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy trên trán hơi nóng, chắc là đỏ, nhưng không nghiêm trọng lắm, lắc đầu. Lần đầu tiên thấy Kim Thái Hanh không đeo kiếng, không biết có phải ảo giác không, dường như mang cho người ta chút cảm giác dịu dàng, không lạnh nhạt như trước.
"Không sao thì ngủ tiếp đi." Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc có chút mơ hồ, lắc đầu.
Điền Chính Quốc thật sự chưa tỉnh hết mộng, tuy mở to mắt, nhưng so với buồn ngủ thì không khác bao nhiêu, nghe Kim Thái Hanh nói, phản ứng mấy giây liền nằm xuống nhắm mắt lại.
Nhiệt độ phòng ngủ trái với thư phòng thấp hơn rất nhiều, còn rất tự giác tiến vào trong chăn, co co rút rút. Vươn tay đụng trúng cái gì đó lành lạnh. Điền Chính Quốc hí mắt nhìn nhìn, là cặp kính không gọng, nếu không sao Thầy Kim không đeo kính. Nghĩ như vậy, thuận tay nắm chặt trong hai tay, ngủ.
Kim Thái Hanh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhìn Điền Chính Quốc mở cặp mắt to nhìn kính của anh hồi lâu, cuối cùng lại nắm ngủ luôn...
Nghĩ nghĩ, đóng cửa tắt đèn, Kim Thái Hanh trở lại thư phòng.
Điền Chính Quốc buồn ngủ vô cùng, làm thiệt nhiều mộng, đột nhiên nhớ tới 10 giờ phải về nhà, lập tức tỉnh. Ngồi dậy xung quanh rất tối, không thấy rõ gì. Nhưng khẳng định không phải thư phòng ban nãy, không biết mình làm sao chạy đến giường lớn.
Vừa định bò xuống giường đi xem mấy giờ rồi, tay liền đụng trúng một thứ nóng hầm hập. Điền Chính Quốc hoảng sợ, nhanh chóng nới lỏng tay, lúc này mới nhìn thấy bên cạnh còn có người nằm nghiêng.
Kim Thái Hanh không bị cậu làm tỉnh giấc, Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, cứ như vừa làm chuyện xấu gì. Nhớ đến lúc nãy dường như bị Kim Thái Hanh bế đến phòng ngủ, còn bị đập trán.
Ánh mắt thích ứng bóng tối, đồng hồ trên tường chỉ 4 giờ hơn. Điền Chính Quốc ngồi không dám động đậy, sợ đánh thức người bên cạnh. Tay sờ sờ tim, thịch thịch thịch đập vô cùng nhanh, gần như muốn đánh thủng màng nhĩ. Không biết có phải do vừa rồi sợ quá mức không, đã nửa ngày vẫn không bình phục.
Lúc Kim Thái Hanh ngủ hơi cau mày, góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt so với bình thường khiến người gần gũi hơn. Điền Chính Quốc ngây người hơn nửa ngày, đột nhiên nghĩ đến Yêu em 59 giây. Hai người đều một bộ mặt băng sơn, trầm mặc ít nói, cũng đều cường thế vô cùng.
Lần trước lúc nói chuyện phiếm với Yêu em 59 giây, nghe giọng điệu thì anh ta cũng ở trong trường đại học của mình, nhưng cuối cùng không nói thêm gì, Điền Chính Quốc bị ý nghĩ vừa bốc lên làm hoảng sợ, không phải học trưởng không phải học đệ, sẽ không phải thật sự là thầy giáo chứ?
Suy nghĩ miên man nửa ngày, trạng thái buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Điền Chính Quốc gãi gãi đầu, không biết di động mình ở đâu, trong nhà có gọi điện tới không. Nhưng tám phần là không có, nếu không Kim Thái Hanh cũng sẽ gọi cậu một tiếng.
Cứ thế cuối cùng xuôi theo lại nhẹ nhàng nằm xuống, 4 giờ hơn, quấy rầy giấc ngủ của Kim Thái Hanh dường như không phúc hậu lắm. Nhưng lăn qua lăn lại như thế nửa ngày, cậu vẫn không ngủ được, mở to mắt nhìn trần nhà.
Trong phòng quá im lặng, cả tiếng đồng hồ cũng không có, ngẫu nhiên tiếng hít thở của Kim Thái Hanh bên cạnh dường như rất rõ ràng, khiến Điền Chính Quốc có chút không tự nhiên. Nhưng không tự nhiên thế nào cậu cũng không nói được, khó ngủ, hoặc nói có chút hưng phấn...
Đợi Điền Chính Quốc ngủ lại đoán chừng trời đã sắp sáng. Lúc ý thức mơ hồ người nào đó mới phát hiện một chuyện càng 囧! Cậu chưa có tắm, cũng không thay quần áo, trực tiếp ngủ trên giường người ta...
Sáng 7 giờ hơn, khi Kim Thái Hanh thức dậy Điền Chính Quốc đang ngủ say. Quấn chăn rút bên trong, đoán chừng trong tay còn nắm mắt kính anh.
Cũng không đánh thức em ấy, ra ngoài rửa mặt. Đêm qua bận đến khuya, Nam Tuấn lại gọi điện thoại thăm hỏi nửa ngày, mới chuyển đến vấn đề chính. Nói ông cụ bên nhà có ý muốn anh về ăn tết. Còn bảo anh nhanh chóng gặp mặt Tiểu Quốc, tết trực tiếp mang về nhà, xong việc.
Kim Thái Hanh nghĩ đến Tiểu Quốc đang say ngủ trong phòng bên cạnh, chỉ cười cười, nói hai chữ, "Đã gặp."
Bên kia Nam Tuấn liền vỡ tổ, tiếng la hét rất nhanh kéo đến, không nhìn ra Kim Thái Hanh nhanh tay vậy. Cái gì bộ dáng thế nào a, tính cách được không, bla bla bla một đống.
Kim Thái Hanh nghĩ nghĩ, "Rất nghe lời, rất biết điều, bộ dáng rất đáng yêu."
Nam Tuấn ha ha cười nửa ngày, nói anh đại anh hết thuốc chữa. Anh dám nói không có tình cảm với người ta, không thích? Trước kia hỏi đánh giá của anh với người khác, tới giờ đều là một câu, 'Ừm...'
'Ừm' xong sẽ không nói tiếp, anh đại người ta căn bản không mở mắt nhìn qua, đừng nói đến suy nghĩ đánh giá...
Kim Thái Hanh không cùng cậu ta tranh luận, hỏi mua chính trang phải đi đâu.
Thật ra hỏi Nam Tuấn cũng khó. Cậu hầu như không ra ngoài mua quần áo, đều trực tiếp đặt may, hơn nữa cũng do thư ký thu xếp, nhiều nhất động động mồm mép. Cuối cùng nghẹn xuất ra hai chữ... "Tây Đan"... Mấy cô gái trong công ty không phải rảnh rỗi đều hẹn đi Tây Đan mua quần áo... sao...
Tây Đan là khu mua sắm lớn ở Bắc Kinh.
Kim Thái Hanh rửa mặt xong, nhìn nhìn trong tủ lạnh, không có nguyên liệu. Tiểu Quốc bên kia lại ngủ rất say, không biết khi nào tỉnh. Đơn giản chạy một phen ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Lúc trở lại đã sắp 8 giờ, xếp hàng chờ nửa ngày. Mở cửa liền nhìn thấy Điền Chính Quốc ngây ngốc ngồi trên giường, quả nhiên trong tay còn nắm mắt kính anh...
"... Thầy Kim!"
Điền Chính Quốc vèo từ trên giường bước xuống, lúc này thật sự buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, xấu hổ quá sức, lại ở đây cả đêm.
"Đã mua bữa sáng." Kim Thái Hanh nhấc một túi to trong tay lên, "Nhanh đi rửa mặt, đã chuẩn bị cho cậu, tới WC có thể thấy."
"A, vâng." Điền Chính Quốc sờ sờ mũi, ngửi thấy mùi tàu hủ nước đường và bánh chiên, thật sự có chút đói, trong bụng một trận sôi sùng sục. Nhanh chóng chạy vào WC, quả nhiên, ca bàn chải khăn mặt đã chuẩn bị tốt.
Lúc đi ra trên bàn bữa sáng đã dọn ngay ngắn. Điền Chính Quốc nhìn, trong lòng đột nhiên không rõ cảm xúc. Cậu đã không nhớ được bao lâu trước kia có người có lòng đi mua đồ ăn sáng cho cậu.
"Ăn xong tôi lái xe đưa cậu về." Kim Thái Hanh đưa đũa cho cậu, "Còn có, mắt kính của tôi."
Điền Chính Quốc vốn đang cay cay hốc mắt, nghe được hai chữ 'mắt kính' lập tức cả mặt đỏ thẫm, thế nào mà đi ôm mắt kính người ta ngủ cả đêm... Vội vàng đưa trả lại thầy.
Lại nói Điền Chính Quốc buổi sáng ăn quá nhiều, lúc ngồi trên xe sắp nôn ra. Âm thầm phỉ nhổ bản thân mất mặt, nhưng Thầy Kim mua cũng nhiều lắm, không ăn lãng phí.
Cái gì mà lái xe đưa cậu về, thật sự rất xa xỉ... Hai nơi căn bản cách nhau một con phố thôi, có lẽ đi bộ cũng không dùng hết 10 phút. Kim Thái Hanh xuống gara tầng hầm lấy xe đi lên cơ bản cũng 10 phút, khởi động chạy ra không tới 2 phút đã nhìn thấy một hàng tòa nhà 6 tầng...
"Tiểu Quốc."
Điền Chính Quốc vừa muốn xuống xe, tay run lên, bị Kim Thái Hanh đột nhiên một câu 'Tiểu Quốc' làm hoảng sợ.
"Cậu có phải muốn mua quần áo?"
Điền Chính Quốc càng run rẩy, vốn lúc Kim Thái Hanh gọi cậu Tiểu Quốc có chút có tật giật mình, nghĩ đến TLBB. Nhưng cậu vốn họ Vũ, gọi Tiểu Quốc cũng không có gì. Chỉ là mua quần áo...
"Tôi nhìn thấy giấy mời thực tập của cậu vào ngày chủ nhật." Kim Thái Hanh ngược lại rất bình tĩnh, thuận miệng nói ra, chỉ chỉ.
"A, đúng ạ, hôm nay đi." Điền Chính Quốc vừa rồi ở trên xe còn nhìn sơ yếu lý lịch của mình, ngoài ra còn có giấy giới thiệu công ty, nghe thầy nói vậy gật đầu.
"Đi Tây Đan?"
Điền Chính Quốc lặng đi một chút, chưa nghĩ ra đi đâu mua quần áo. Nhưng Tây Đan... cuối tuần, nhất định rất nhiều người, kẹt xe tất nhiên không thể thiếu. Hơn nữa quần áo nơi đó thật sự không rẻ...
"Tôi đưa cậu đi, vừa lúc tiện đường."
Song cuối cùng Điền Chính Quốc vẫn đồng ý, nhanh chóng chạy lên lầu thả ba lô, chủ yếu nhất là lấy tiền! Ra ngoài mua quần áo sao có thể không mang theo đủ tiền.
Lên lầu gõ cửa nửa ngày mới nghe được có tiếng động, đợi cả buổi, có thể còn chưa rời giường đi.
"Sao hôm nay đã về?" Mở cửa là chú của Điền Chính Quốc, vừa nhìn đã biết chưa tỉnh ngủ. Mở cửa liền vói trong nhà hô một câu, "Em ở phòng ngoài nghe thấy cũng không biết mở cửa."
Thím từ bếp đi ra, mắt nhìn Điền Chính Quốc, "Em nghe gì. Cửa bếp đóng mà."
Điền Chính Quốc lên tiếng chào hỏi bọn họ, vào phòng thả laptop, lấy tiền chuẩn bị xuống lầu.
"Rớt đồ này."
Điền Chính Quốc vội vàng, sợ Kim Thái Hanh ở dưới lầu đợi lâu. Nghe bên ngoài đang nói gì đó, đây là thông báo tuyển dụng gì a, cháu nghỉ đông muốn đi làm?
"Đúng ạ, cháu tìm được một chỗ, nghỉ đông đi thực tập." Điền Chính Quốc trả lời một câu.
"Ô, công ty này thím có nghe qua a. Em thím ở đây, mới làm hơn một tháng." Thím cầm tờ giấy Điền Chính Quốc làm rớt nhìn nhìn, "Người ta yêu cầu cao lắm, thực tập sinh không đùa được a, cháu lại không có kinh nghiệm làm việc."
Điền Chính Quốc nghe xong không nói gì, vốn lúc gửi vào cũng không có bao nhiêu hy vọng. Người bên ngoài còn đang nói cái gì ngành này em thấy rất thích hợp với anh a, lại có nhiều năm kinh nghiệm như vậy, công ty này quyền lợi so với bên anh tốt hơn nhiều. Anh cũng đổi nơi đi, gửi cái sơ yếu lý lịch, chắc chắn so với nó xác suất cao hơn a.
Động tác Điền Chính Quốc dừng lại một chút, lời này tất nhiên không nói với mình rồi, là thím đang nói với chú. Trong lòng đột nhiên cực kỳ khó chịu.
"Cháu ra ngoài một chuyến, chắc tối mới về." Điền Chính Quốc nhìn bọn họ còn đang xem tờ giấy kia, nói một tiếng liền ra cửa. Xuống một tầng mới nghe có người nói, mang theo chìa khóa, đừng lại quên. Ai mà cứ chờ mở cửa cho a, phải ra ngoài nữa.
Điền Chính Quốc sờ sờ túi áo, may mắn có mang theo chìa khóa. Một hơi chạy xuống dưới lầu, xe Kim Thái Hanh thực chói mắt, liếc cái có thể nhận ra, không ra ngoài cũng có thể thấy được.
Kim Thái Hanh đang bất đắc dĩ gửi tin nhắn, Nam Tuấn sáng sớm đã gửi tin qua, hỏi tiến triển thuận lợi không, có phải muốn đi Tây Đan mua quần áo, thuận tiện mua luôn cái nhẫn kim cương tặng đi. Sau đó lại thêm 2 tin nhắn, của Thạc Trân và tiểu Mạc, nội dung không cần xem anh cũng biết. Nam Tuấn quả nhiên cái gì cũng không nhịn được, một đêm người người đều hay.
"Nhanh thật." Kim Thái Hanh ngẩng đầu thấy Điền Chính Quốc chạy tới, thuận tay xóa hết tin nhắn.
Cuối tuần đi Tây Đan, một lựa chọn không sáng suốt, giao thông tắt nghẽn. Cửa hàng căn bản 10 giờ mở cửa, đúng lúc lắm người, trên đường xe nhiều không phụ sợ mong đợi của mọi người.
Cũng may ở trong xe không lạnh, Điền Chính Quốc nghĩ dù sao so với mình chen chúc bus chạy tới đây tốt hơn nhiều. Huống hồ còn là xe tốt như vậy...
Có điều say xe là một vấn đề lớn...
Điền Chính Quốc hơi say xe, không nghiêm trọng lắm. Nhưng ở trạng thái ăn no lại khác. Trên đường kẹt xe, đi đi ngừng ngừng, lắc lắc khiến bụng cậu không thoải mái.
Kim Thái Hanh nhìn sắc mặt em ấy không tốt, không cần nghĩ cũng biết đang say xe. Nhưng không nói với anh, tự mình chịu đủ. Dứt khoát tùy tiện tìm một quán cà phê nhỏ ngừng lại, vào trong để em ấy nghỉ ngơi một lát. Dù sao vẫn còn thời gian, không cần sốt ruột.
Đợi đến khi thật sự đến Tây Đan đã sắp 11 giờ. Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh cũng không đói, liền đi mua quần áo trước.
Lại nói hai nam nhân cùng nhau đi dạo cửa hàng mua quần áo thoạt nhìn thật sự rất quái dị, có chút kỳ cục. Nhưng kỳ quái hơn là Kim Thái Hanh đứng cạnh, rõ ràng đến chọn quần áo, nhưng có cảm giác nhìn không chớp mắt... khiến Điền Chính Quốc ngắm mấy lần, nghẹn không có ý tứ bật cười.
Hai người dạo qua một vòng, tốc độ khá nhanh. Điền Chính Quốc một món cũng không tìm được, không phải cậu không vừa mắt, mà là nơi này không thích hợp cho sinh viên như cậu, tiền mang không đủ...
Kim Thái Hanh trái lại không nói gì, đi thêm một vòng nữa. Giúp cậu lấy mấy bộ, để cậu chọn. Điền Chính Quốc đều cảm thấy rất được, nhưng giá cả khá cao...
Xoay hết vòng thứ hai, Điền Chính Quốc liền yên lặng từ bỏ, nếu cậu thật sự mua, tháng sau chắc chắn thắt cổ, không cần ăn cơm. Kim Thái Hanh thì mua vài bộ, nhưng người ta không thử, chỉ đại khái nhìn hiệu, trực tiếp trả tiền đóng gói.
Điền Chính Quốc nhìn nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, bọn họ dạo cửa hàng quả thật thần tốc, 12 giờ, cả một tiếng cũng không cần. Nhớ lần trước cùng mấy tên bốc lửa Giang Đàm ra ngoài, có người dẫn theo bạn gái. Bọn họ từ 10 giờ cửa hàng mở cửa đi vào, mãi đến 4 giờ chiều mới đi ra, cơm trưa không ăn, chân mỏi đến muốn đứt rời.
"Đi đâu ăn?" Kim Thái Hanh nhìn đồng hồ, tuy không đói lắm. Nói xong đem một đống túi chuyển tới trước.
Điền Chính Quốc tưởng thầy muốn lái xe, liền nhận lấy đồ, "Em cũng không biết, đâu cũng được."
"Về thử quần áo, mai mặc cái nào vừa."
Điền Chính Quốc đang định trả lời, có điều lời muốn nói ra đều nghẹn lại, cái gì gọi là 'về thử'...
"Mấy cái này..." Không phải cho mình chứ?
Điền Chính Quốc miệng dài ra, giương mắt nhìn Kim Thái Hanh nửa ngày nói không nên lời, nhưng vẻ mặt đã đem hết những gì cậu muốn hỏi biểu đạt ra...
"Tôi thấy cậu không mua gì." Kim Thái Hanh nói, mở khóa xe, để cậu thả đồ tới chỗ ngồi phía sau, "Ra ngoài nhận lời thực tập, quan trọng nhất vẫn nên ăn mặc chính quy một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro