Chương 40: Vườn bách thú
Điền Chính Quốc cũng không biết tại sao mình có thể trò chuyện lên tới trời với Kim Thái Hanh, có một câu không một câu, lúc mới đầu còn căng thẳng muốn chết, nhưng sau đó thì không có cảm giác nữa. Chỉ cảm thấy thật ra Kim Thái Hanh mặt cũng không phải như quả dưa chuột đông lạnh, lúc cười lên mới phát hiện cặp mắt kia lại là mắt hoa đào, độ cong rất đẹp.
Mặt như quả dưa chuột đông lạnh: ý nói vô cùng bình tĩnh, vô cùng nghiêm túc.
Tiểu Thương mới đầu còn hi hi ha ha một hồi, sau đó nằm trên ghế ngủ, giống như con mèo nhỏ cuộn bên cạnh cậu. Điền Chính Quốc cảm thấy buồn cười, nhớ tới trước kia mình cũng thích lên xe ngủ. Lúc ba mẹ dẫn đi ngoại ô chơi đều là lên xe nhắm mắt, xuống xe ăn cơm.
Vườn bách thú trước đây Điền Chính Quốc cũng đi qua mấy lần, chẳng qua đều là lúc quá nhỏ, không có ký ức gì, duy nhất nhớ rõ thì là khu sư tử a khu hổ a khu khỉ a rất hôi = 口 =
Vốn lộ trình không xa, tự lái xe dù nhanh hơn, nhưng không tránh khỏi kẹt xe, Kim Thái Hanh trái lại không sốt ruột. Khi đến nơi đã gần 11 giờ.
Tiểu Thương trên chỗ ngồi phía sau chán ngán không chịu dậy, nhìn đã biết chưa tỉnh ngủ. Kim Thái Hanh dừng xe xong, từ ghế phó lái bên trên lấy áo khoác mình ra, thuận tay cầm áo, khoác lên tay Điền Chính Quốc, sau đó chui vào chỗ ngồi phía sau ôm tiểu Thương ra.
"Cậu mang áo khoác vào, mặc ít quá." Kim Thái Hanh nói xong vươn tay nhéo nhéo mặt tiểu Thương, "Nhóc con dậy, tối qua quậy đến hơn nửa đêm, con không phải muốn tới vườn bách thú sao, giờ đến lại ngủ."
"Cám ơn, thầy Kim."
Điền Chính Quốc ôm áo khoác ngây người một lúc, áo khoác màu đen rất dài, cậu nhớ lúc Kim Thái Hanh mặc vào, cảm thấy rất vừa vặn, có điều mình so với Kim Thái Hanh thấp hơn nửa cái đầu... Quả nhiên, mặc vào cảm giác rất thích, đúng thật ấm hơn rất nhiều. Lúc ra ngoài không mang áo khoác, trong nhà cũng ấm, nên chỉ mặc cái áo tay dài, cả áo len cũng không mặc.
"Nút áo trên hở." Kim Thái Hanh nhíu nhíu mày, ôm tiểu Thương nửa tỉnh nửa mê giao cho cậu, "Tôi đi mua vé, cậu mang nó đến cổng đợi một lát."
Điền Chính Quốc nhanh chóng đáp lại, ôm tiểu Thương đi đến bên cạnh cổng chính chờ, từ xa trông thấy một hàng mua vé rất dài, hình như có một người dáng tương tự Kim Thái Hanh, chỉ có điều xa quá nhìn không rõ.
Đợi đến khi vào vườn bách thú Điền Chính Quốc liền hối hận, chỉ có thể dùng rừng người biển người để hình dung tình cảnh bây giờ. Đây là đến xem thú sao, rõ ràng đến xem người mà. Nhớ tới trước kia ngày nghỉ người đến vườn bách thú hình như cũng nhiều vô cùng, chen lấn đến mất mạng. Tuy rằng đang mùa đông, rất nhiều động vật ngủ đông, không có gì đáng xem, thế nhưng mấy bạn nhỏ lại không cho là vậy.
Tiểu Thương xoay mình, bị Kim Thái Hanh ngắt rồi lại véo cái mặt ú, nhất định không chịu dậy, 'Ư ư' hai tiếng, đầu dụi dụi tiếp tục ngủ, còn nhíu mày giương tay lắc lắc, như xua ruồi nhặng... Sau cùng cả nửa ngày, ngủ đủ mới chịu dậy.
"Lần sau ba mẹ con đi công tác chú sẽ không trông con nữa." Kim Thái Hanh đầu đau muốn chết.
"Lần sau con đi tìm chú út." Tiểu Thương sung sướng đập bờ vai anh, ôm cổ Kim Thái Hanh duỗi tay với với hai cái, "Xem sư tử, xem sư tử."
Điền Chính Quốc quan sát trước sau núi xung quanh một vòng một vòng lại một vòng người, cũng cảm thấy đau đầu a đau đầu, muốn nói mình không đi, ở bên cạnh chờ. Thế nhưng vừa quay đầu lại... đằng sau toàn là người, lúc này nếu bước một bước, nói không chừng liền bị lạc, di động của mình cũng không dùng được, không thể liên lạc.
Có điều không đợi cậu nói, Kim Thái Hanh đã một tay bế tiểu Thương, duỗi tay kia kéo cậu một cái, "Đừng để lạc."
"A..." Điền Chính Quốc giật bắn mình, Kim Thái Hanh nắm tay cậu tách khỏi chỗ đông người, nói xong cũng không buông ra, không chỉ cảm thấy bàn tay đối phương to hơn mình rất nhiều, mà còn ấm hơn rất nhiều. Cậu mặc áo khoác, vốn đã ấm lên một chút, nhưng tay chân vẫn còn lạnh đến cứng ngắc.
"Sư tử sư tử." Tiểu Thương ngồi trên vai Kim Thái Hanh, cao hơn rất nhiều, vui vẻ hớn hở chỉ chỉ, còn giơ tay lắc lắc, như chào hỏi.
Điền Chính Quốc nhìn không thấy phía trước, không có ưu thế chiều cao... Nhưng đối với cậu sư tử, khỉ cũng không có đặc biệt hứng thú gì.
"Cậu muốn nhìn không?" Kim Thái Hanh nghiêng đầu hỏi một câu, vươn tay kéo cánh tay cậu, khiến cậu tiến lại gần bên cạnh mình.
"Không cần." Điền Chính Quốc vội vàng lắc đầu, chỉ kém khóe miệng giật giật, thì ra thầy Kim thật sự hoàn toàn xem cậu là học sinh tiểu học.
Nhưng cậu vừa nói không cần xong đã bị Kim Thái Hanh kéo đến bên ấy, gần như kề dưới cằm đối phương. Điền Chính Quốc lơ đãng ngẩng đầu lên, liền 'phụt' cười một tiếng. Bên tai cũng truyền đến tiếng cười có phần trầm thấp của Kim Thái Hanh.
"Nhóc con, đây là sư tử sao? Là con hổ."
"Mới không phải hổ." Tiểu Thương vỗ đầu Kim Thái Hanh, "Trên đầu nó không phải viết 'Vương' sao?"
Vương 王 nghĩa là vua, chúa ~> sư tử là chúa sơn lâm.
Điền Chính Quốc nén cười, trên trán con hổ đều là một vạch một vạch, nhưng ở đó có mấy cái ngay ngắn có thể vừa vặn ra chữ 'Vương'.
3 người trong vườn thú vòng vo hồi lâu, 12 giờ hơn mới đi ra. Điền Chính Quốc cảm thấy giống như mới đánh nhau, mệt sắp chết đi được, chủ yếu do cùng một đám nhóc giành chỗ, còn phải cẩn thận kẻ xấu. Kim Thái Hanh dọc đường kéo cậu theo, thực tế chưa từng tách rời.
Đến lúc ngồi trở lại trên xe, Điền Chính Quốc cảm giác mình như muốn tê liệt. Lên đại học nào có vận động nhiều như vậy, ngoại trừ ngồi ở ký túc xá thì là ngồi ở lớp học, nhiều nhất đi ra ngoài chơi đá bóng..., cũng chưa từng toàn thân căng thẳng như vậy.
Tiểu Thương trái lại một bước cũng không đi, toàn Kim Thái Hanh bế tới bế lui. Điền Chính Quốc hiện tại cảm thụ sâu sắc được thầy Kim rất gian khổ, sâu sắc đồng tình một phen.
Lúc đến nơi ăn cơm vừa vặn 12 giờ rưỡi, Điền Chính Quốc đột nhiên nhớ tới mình chạy ra ngoài cho tới trưa, cũng không nói với nội. Nhìn xung quanh trái phải, nơi sang trọng không có buồng điện thoại...
"thầy Kim, có thể cho em mượn điện thoại gọi một cuộc không?"
Kim Thái Hanh trực tiếp đưa di động cho cậu, "Gọi xong thì tự vào."
"Vâng." Điền Chính Quốc đón lấy liền đứng ở bên lề đường gọi điện thoại, nhìn Kim Thái Hanh dẫn theo tiểu Thương vào nhà hàng trước.
Nói không đến 1 phút bên kia đã cúp, Điền Chính Quốc cũng dập máy. Trong nhà cũng đang ăn cơm, Vũ Ninh lúc ăn cơm không ngoan ngoãn, mọi người vừa dỗ vừa dọa, còn nghe mẹ nó la hét mày không ăn cơm, chiều không cho mày ăn vặt gì gì đó, tự nhiên nói không được hai câu liền cúp.
Điền Chính Quốc không lấy gì làm lạ, chầm chậm đi vào tìm Kim Thái Hanh và tiểu Thương. Có điều vừa tiến vào liền 囧, bên trong thật sự 'nguy nga lộng lẫy', khiến cậu có chút mắt trợn tròn. Nhưng không đợi cậu thi triển công phu ngây người đã có nhân viên phục vụ đi tới hỏi, sau đó dẫn cậu vô trong, vào phòng.
"Đại ca ca tới rồi." Tiểu Thương một tay cầm một chiếc đũa, giơ giơ gọi cậu qua.
Điền Chính Quốc nhìn trên bàn mắt càng trợn tròn, cậu biết đây là thịt nướng tự phục vụ, nhưng chén đĩa trên bàn hình như hơi nhiều... vừa nhìn liền biết là kiệt tác của tiểu Thương...
"Mấy cái này đều là tiểu Thương lấy, cậu cứ mặc kệ nó, muốn ăn gì thì tự đi lấy." Kim Thái Hanh nhìn một bàn chén đĩa cũng đau đầu, nhóc này thấy cái gì cũng muốn lấy một ít.
"Yên tâm đi, không thành vấn đề, con ăn hết, không lãng phí." Tiểu Thương nói xong vỗ cái bụng của mình.
Song sự thật chứng mình... rất có vấn đề...
Tuy rằng Điền Chính Quốc rất ít đến loại địa phương sang trọng này, cảm thấy mọi thứ đều ăn rất ngon, nhưng nhiều đồ ăn như vậy, cũng sẽ ăn đến nôn. Cố gắng nửa ngày, lúc thanh lý gần hết cậu đã căng cứng muốn chết, tuyệt đối cần vịn lấy tường mới có thể đi ra ngoài.
Bên kia tiểu Thương đã sớm qua giai đoạn ăn no trong vòng mười lăm phút, vỗ vỗ tay cuộn trên cái ghế so pha bên cạnh, ngủ...
Đúng là trẻ con, chơi xong rồi ăn, ăn xong rồi ngủ...
"Muốn lấy thêm ít điểm tâm không?"
Nghe Kim Thái Hanh nói, Điền Chính Quốc lập tức có cảm giác buồn nôn, vội khoát tay, "Đừng nói điểm tâm, em căng chết được." Nói lại như muốn ói ra.
Kim Thái Hanh cười cười, đưa cho cậu một cái khăn giấy, "Cẩn thận dạ dày khó chịu."
Nhìn nhìn di động của mình trên bàn, còn nói: "Cậu muốn đi mua di động không? Bên cạnh có một cửa hàng."
"Vâng ạ." Điền Chính Quốc gật đầu, di động của cậu ngâm nước xong đời rồi, cũng không thể cứ không cần, sờ sờ trong túi quần, may mắn mang theo thẻ ngân hàng. Lại nói tiếp, cái thẻ này trường học làm cho, bên trong là trợ cấp căn tin hằng tháng, thường không động qua, cũng có một ít tiền.
"Ừ, vậy cậu bế tiểu Thương ra xe đợi trước, tôi đi tính tiền." Kim Thái Hanh đứng lên, lấy chìa khóa xe đưa cho Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc ôm lấy tiểu Thương đang ngủ say, mặc áo khoác cho nhóc bế lên đi ra ngoài, nhân viên phục vụ dẫn cậu ra gara lấy xe. Cậu ôm tiểu Thương vào chỗ ngồi phía sau, mình thì đứng ở ngoài đợi Kim Thái Hanh.
Sau mấy phút Kim Thái Hanh tới, nhận lấy chìa khóa xe ngồi vào trong, tiện tay ném hóa đơn tính tiền qua ghế phó lái. Điền Chính Quốc đang cùng thầy nói chuyện, thò đầu nhìn lên, thiếu chút nữa cắn lưỡi!
Sao lại mắc như vậy a...
Điền Chính Quốc vừa vào nhà hàng đã biết nơi này chắc chắn sẽ không rẻ, nhưng phía trên kia viết giá tiền 6 người là chuyện gì đây ?! ... Nhớ tới buổi sáng người nào đó gọi điện thoại đặt cơm... nói 6 người cũng đúng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro