Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Quan Trọng.

Lớp 9/2.

Chất giọng dẻo nghẹo phát ra khiến cho cả đám con trai đều phải giật hoảng. Đúng là con gái có quyền nũng nịu nhưng với họ, Eun Hee không có quyền đó.

Cô nàng lắc lắc cánh tay người họ Jeon đang ngồi đanh mặt giận dỗi.

"Jungkookie à~ đừng giận tớ nữa nhé. Bánh mì vị việt quất nè, ăn rồi đừng dỗi tớ---"

"Thôi đi Eun Hee, bình thường giọng cậu đã như một người đàn ông trung niên có một vợ hai con rồi. Bây giờ lại thêm cái điệu ỏng a ỏng ẹo nữa..."

Han Joon ngồi gần đó chê Eun Hee đủ điều. Ơ hay, chẳng phải cả đám tụ lại chỗ này là để xin lỗi Jungkook vì đã bỏ rơi cậu vào hôm qua sao? Han Joon lại giở giọng cao quý gì nữa đây? Eun Hee chẳng vừa đáp lại.

"Kệ tớ, câm miệng lại đi. Có khi nhờ cái giọng này của tớ mà Jungkook thấy tội nghiệp tớ rồi trỗi lòng thương cảm, hết giận tớ thì sao?"

"Tội hả? Tội lâu ngày chưa xử á. Nghe cậu dẹo gớm chết đi được. Taehyung ngồi gần nổi da gà luôn rồi kìa."

Jungkook chợt nhìn qua hắn, hắn ngại ngùng lấy bàn tay chà chà vào cánh tay. Đích thị là nổi hết cả da gà, lông dựng như nhím luôn.

Cả đám bắt đầu ngồi chế giễu, trêu chọc Eun Hee, Yoongi cũng không ngoại lệ.

"Nghe còn đáng sợ hơn mỗi lần lớp trưởng nói chuyện với Taehyung nữa."

Vừa nói xong, có một ánh mắt sắc lẹm liếc Yoongi. Yoongi nở một nụ cười sượng sùng, rồi quay về hướng khác.

Lúc này Yoona lớn tiếng đáp trả.

"Các cậu có thôi làm ồn đi không? Đi ra chỗ khác mà nói chuyện."

Jungkook từ đầu giờ đến giờ chỉ im lặng, mặc cho mấy con người này thuyết phục cậu hết dỗi. Cậu định bơ họ tới giờ ra chơi luôn, Yoo Na lại chọc gan cậu rồi.

"Cậu muốn yên tĩnh thì vào nhà vệ sinh ấy."

Lúc này, Han Joon, Jimin, Yoongi, Eun Hee như tìm được vàng. Họ mừng rỡ, cuối cùng Jungkook cũng chịu mở miệng nói chuyện rồi. Làm họ lo, tưởng cậu bị bệnh ấy chứ. Nếu người im lặng là Taehyung thì bình thường, họ không quan tâm.

Han Joon với giọng tội nghiệp nói:

"Phải đó, Jungkook mắng cậu ta tiếp đi. Cậu ta ức hiếp chúng tôi đó."

Yoo Na: ???

"Cậu cũng đâu có vừa, ở đó mà lẻo mép."

"Yah, cậu giận cả đám mà chừa mỗi Taehyung lại là sao? Taehyung nó cũng lơ cậu hoài đó thôi."

Nghe Eun Hee uất ức trình bày, ánh mắt cậu dời sang hắn. Ừ thì cậu cũng bị hắn bỏ rơi không ít lần, mỗi lần đi về cùng hắn hay vô tình gặp hắn ở đâu đó trên đường. Cậu chưa kịp đi đến bắt chuyện thì hắn đã sải bước dài đi xa rồi.

Bản tính hắn vốn phũ như vậy mà. Có phải cậu không biết đâu chứ? Cậu đâu thể dỗi vì hắn lơ mình. Nếu cậu có dỗi thì trời sập xuống hắn cũng chẳng thèm ngó tới.

Nhưng vào lúc cậu không ngờ thì hắn lại lù lù xuất hiện. Cậu dù muốn đuổi hắn cũng chẳng nỡ, không biết nữa, chỉ là cậu muốn tiếp xúc với hắn, hiểu hắn hơn. Cậu muốn biết, thực chất bên trong con người trầm lặng như hắn rốt cuộc là có một bản ngã thế nào?

Chỉ là vô thức cậu bật ra mấy lời bênh vực hắn.

"Ít ra cậu ấy không bỏ rơi tớ."

Taehyung nhìn về phía cậu, sao lại cảm động thế không biết. Bắt gặp được ánh mắt của Taehyung, ánh mắt đó, dịu dàng có, ngỡ ngàng có, ấm áp và ngại ngùng cũng có. Sao Han Joon biết hắn ngại á? Ừ thì hắn vừa nhìn về phía Jungkook một chốc thì đã bối rối nhìn về hướng khác, chắc là sợ người họ Jeon bắt gặp đây mà. Han Joon liền nghĩ ra cái gì đó.

"Này Taehyung, cậu làm cho Jungkook hết giận bọn tớ đi. Cậu chỉ cần nói một cậu thôi, là cậu ta sẽ---"

Lúc này Kang Ho mới lên tiếng.

"Sao các cậu không nhờ tớ?"

Yoongi đáp:

"Đều là bị dỗi chung với nhau, nhờ vả thể nào?"

Yoo Na cười khinh bỉ, đàn ông con trai gì mà nhỏ nhen, mỗi mấy chuyện cỏn con cũng dỗi. Chẳng ra dáng đàn ông giống Taehyung chút nào.

Kang Ho đi lại gần Jungkook, vừa nói, vừa định khoác vai anh trai thì...

"Có phải là hôm qua anh đã không còn giậ--"

"Đi ra chỗ khác đi, thằng xấu xa."

Kang Ho lủi thủi đi về chỗ, với Kang Ho còn không xi nhê thì với họ, Jungkook chắc còn giận lắm. Thế là họ quay lưng đi, lúc này Jungkook lớn giọng nói.

"10 cái macaron vị việt quất thì suy nghĩ lại."

Jimin vui vẻ đáp:

"Được, tiệm bánh ngọt nhà Woo Shik sẽ tài trợ."

Woo Shik uỷ khuấy nói:

"Sao tớ phải..."

Yoongi giang hồ, bặm môi đe doa, khẩu hình miệng:

"Muốn chết không?"

Woo Shik ậm ừ đồng ý. Họ bảo tụi Seung Min xấu xa, bắt nạt cậu. Giờ nhìn xem, họ cũng đang cấu kết nhau chèn ép Woo Shik đó thôi.

______

Lúc họ giải tán đi hết, Jungkook mới hỏi nhỏ Taehyung.

"Này Taehyung, tớ xem clip trong usb mà cậu đưa hôm qua rồi, kinh khủng thật, sao cậu có được vậy?"

"Thương lượng."

"Siêu thật đó, cậu kể cụ thể cho tớ nghe được không?"

3 ngày trước.

Bệnh viện

"Thêm một em học sinh nữa bị gây thương tích à? Vài ngày trước đã có một nam sinh cũng bị y hệt như thế. Dạo này, bọn du côn ở trường học hoành hành dữ tợn thế không biết."

Hắn sau khi bước từ phòng bệnh của Woo Shik ra thì vô tình nghe những lời bàn tán về một cậu học sinh vừa được chuyển vào viện.

"Nghe nói là con nhà có quyền thế, học trường cấp hai Seoul lận mà."

Những lời bàn ra tán vào vẫn chưa dứt. Mẹ của Choi Woo Shik đã khổ sở thế nào khi vừa chăm em gái bị khiếm thính, vừa chăm và vừa lo cho tính mạng của cậu con trai tội nghiệp của mình.

Bà cũng lùng sục, gọi điện báo nhà trường. Bà đã khóc, gào lên thảm thiết qua loa điện thoại cũng chỉ đòi lại công bằng cho con mình. Nhưng nhà trường vẫn dửng dưng, hời hợt báo lại là điều tra chưa có kết quả. Thậm chí là không tìm được nghi phạm.

Chẳng lẽ một mình con bà lại tự bày ra những trò này? Một lũ bao che trấn trợn. Kể cả Woo Shik cũng chẳng dám khai ra chúng, rốt cuộc kẻ đó đáng sợ thế nào chứ?

_____

Sau đó một hôm, Yoongi được mẹ Woo Shik nhờ mang quần áo đến cho Woo Shik. Sẵn gặp Taehyung ở đó, Yoongi tường thuật:

"Này, lúc nãy tôi thấy thằng Lee Jong Rang ở phòng kế bên đó. Cậu biết nó không? Nó là đàn em của thằng Seung Min."

"Haizzz...không hiểu nó làm gì đắc tội với đại ca nó, mà lại bị đánh đến nhập viện. Chỉ có cái bọn không bằng cầm thú đó mới ra tay tàn độc như thế thôi."

Hắn nghe rồi chợt sững người, suy nghĩ một chút rồi hắn chạy nhanh sang phòng kế bên, giọng Yoongi vọng đến.

"Nhớ là đừng có dùng vũ lực với người bệnh nghe chưa? Nhẹ nhẹ thì được."

____

Phòng 071.

Hắn mở cửa, bước vào, Lee Jong Rang với chi chít vết thương ở trên mặt và vết bầm ở khắp thân thể nhìn hắn. Cậu ta đơ người một chút rồi bắt đầu sợ hãi.

"Kim...Kim Taehyung, sao cậu lại ..."

Lee Jong Rang biết Kim Taehyung với hình ảnh một học sinh xuất sắc, đạo đức tốt. Sao hôm nay nhìn cậu ta đáng sợ thế không biết.

Chợt, Jong Rang nhớ đến Taehyung là bạn của Yoongi và Woo Shik, mà Yoongi đó giờ đi học chẳng ngán một ai, còn Taehyung thì chẳng phải từng xảy ra ẩu đả với Jungkook sao và nghe đâu là bố của tên Kim đó từng là một giang hồ bậm trợn ở Busan. Jong Rang nhanh chống quỳ xuống sàn, cầu xin hắn.

"Làm ơn, đừng ..., tôi không có liên quan đến chuyện của Woo Shik. Làm ơn đừng đánh tôi."

"Làm sao tôi tin cậu chứ? Đứng lên đi, tôi không muốn bị hiểu lầm."

Hắn tiến lại gần chỗ Jong Rang đang quỳ, Jong Rang liên tục chà chà tay, giải thích.

"Tôi bị chúng đánh bởi vì lỡ lời khuyên Seung Min đừng làm hại Woo Shik."

"..."

"Cậu có thể bảo vệ tôi không Taehyung?"

Non gần 2 phút Jong Rang khuỵ gối, chắc hẳn là rất bất lực đến cùng cực. Jong Rang hiểu cảm giác Woo Shik rồi, sống trong nơm nớp lo sợ là như thế này ư?

"Với một điều kiện. "

Lúc này Jong Rang ngẩn gương mặt đẫm nước mắt lên nhìn hắn, mừng rỡ hỏi.

"Điều kiện gì? Cậu nói đi, được thì tôi sẽ làm."

Hắn bắt đầu ra điều kiện:

"Cậu phải tiếp tục đi theo chúng nhưng mọi chuyện đều phải nghe theo tôi."

Jong Rang có chút lo ngại.

"Như một gián điệp sao? Chúng sẽ phát hiện ra tôi mất, lúc đó có chạy đằng trời cũng không thoát."

"Không tin tôi sao?"

Hắn nhíu mày, tiến lại gần Jong Rang một chút. Jong Rang tin hắn chứ. Trên đời này, có một loại người, chỉ cần nói vài lời thì người xung quanh đều có thể nghe răm ráp. Một mị lực kì lạ toát ra từ hắn khiến Jong Rang chần chừ đánh cược, tin hắn!

Jong Rang hỏi tiếp.

"Tôi phải làm như thế trong bao lâu? Tôi sợ chúng lắm."

Hắn nghiêm túc, khẳng định.

"Không quá lâu để tôi kết thúc mọi chuyện."

Lời khẳng định chắc nịch đến từ hắn, khiến Jong Rang thêm phần tin tưởng.

Sau đó, Jong Rang chính thức làm mọi việc sau lưng Seung Min theo lời hắn hắn. Dù cậu ta rất sợ bọn không bằng cầm thú kia, nhưng cậu tin chắc rằng Kim Taehyung là một người không hề đơn giản, cậu nhận thấy được sự an toàn ở hắn. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến cậu có thể bày tỏ lòng trung thành với người này.

Cậu ta là người đưa cho hắn cái usb đó.

Bây giờ nó đã nằm trong tay Jungkook rồi.

____

Hiện tại.

"Này, cậu đơ ra làm gì? Tớ kêu cậu kể mà."

Cậu quơ quơ tay trước mặt hắn, hắn nghiêng người né cậu rồi tiếp tục nhìn vào cuốn vở bài tập trên bàn.

"Biết nhiều về chuyện người khác không hay ho gì đâu."

"Hứ, không thèm."

Thôi thì hắn cũng vì tin tưởng cậu nên mới đưa cậu giữ cái usb đó. Bấy nhiêu cũng đủ khiến cậu cảm thấy bản thân không vô dụng rồi. Bên cạnh hắn cậu mới hiểu, không phải thứ gì cậu đòi hỏi thì đều sẽ được đáp ứng.

Hắn là vậy mà, luôn từ chối cậu.
____

Ra về.

"Rốt cuộc 'thứ đó' mà Taehyung và Jungkook bàn với nhau là thứ gì?"

Trên đoạn đường đi cất sổ đầu bài, dọc theo hành lang phòng giáo viên. Lớp trưởng ngẫm nghĩ về cuộc hội thoại của Jungkook và Taehyung. Đúng lúc này đám Seung Min đi ngang, bọn chúng xì xào to nhỏ.

"Không biết là đứa nào gửi clip đe doạ đại ca nữa. Nên bây giờ, gặp đám bạn của thằng Woo Shik tụi bây né né ra. Để đại ca điều tra ra đứa nào rồi xử tụi nó luôn một thể."

Chẳng phải lúc sáng Jungkook cũng nhắc đến cái "clip" gì gì đó sao? Lẽ nào Jungkook là người gửi clip đe doạ bọn Seung Min? Định làm liên luỵ đến Taehyung nữa sao?

"Này Seung Min!"

Nghe tiếng gọi của Yoona, cả đám quay đầu lại...

Và thế là...

Biết được chuyện, Seung Min tức đến đỏ mặt tía tai. Seung Min ra lệnh.

"Nhắm vào cái đứa tao thấy chướng mắt nhất đi."

Người Seung Min chướng mắt từ lần này đến lần khác đều là Jeon Jungkook. Chẳng hiểu sao, cái đứa ngốc như vậy mà lại thoát được nạn của Seung Min từ lần này đến lần khác. Xem ra cậu cũng may mắn.

Lần này, Seung Min sẽ không để may mắn tiếp tục hé mở với ai kia đâu.

"Ý anh là thằng Jungkook ấy hả?"

Một tên đàn em hỏi thừa.

"Ừ, xử lí thằng đó trước. Xử lí luôn cái đoạn clip mà nó giữ nữa."

Nơi nào đó.

"Alo, Kim Taehyung! Bọn nó biết Jungkook giữ usb rồi. Tụi nó đang lên kế hoạch úp sọt Jungkook."

Taehyung bên đầu dây bên đây như lò xo liền đứng dậy dù chưa kịp nghĩ mình sẽ làm gì, đi đâu. Hắn cố điều hoà hơi thở, nói với giọng bình thường nhất.

"Ừ, có việc gì thì báo."

Nói rồi hắn dập máy.

_____

3 ngày sau.

Sáng,

Hôm nay đã là ngày 28/12.

Còn 3 ngày nữa là đến kì thi tuyển sinh. Học sinh trường cấp hai Seoul cũng bận rộn với hàng trăm cái đề toán, văn, anh và những môn học tự chọn. Đám bạn của Jungkook cũng chẳng còn thời gian để rủ cậu đi chơi, ai nấy đều cắm đầu vào học.

Lớp 9/2.

Jungkook ngồi nhìn ra cửa sổ, cả tháng nay trời cứ se se lạnh nhưng chẳng có một hạt tuyết nào rơi xuống dù sắp bước qua tháng một rồi.

Học sinh ở trường cũng bắt đầu mặt áo khoác đồng phục để giữ ấm cơ thể, họ đều cùng nhau chờ một cơn tuyết đầu mùa, chờ một kì nghỉ đông.

Sao trong lòng cậu cứ canh cánh lên một nỗi buồn hư vô, một nỗi buồn không biết bắt nguồn từ đâu. Chỉ là cậu cảm thấy bản thân mình sắp mất đi thứ gì đó.

Lòng cậu khi không lại nặng trĩu, đầu cậu đáp xuống bàn học, mắt hướng về cửa sổ, má hồng áp lên mặt bàn gỗ ấm. Mùa đông có thể nào đừng đến không? Liệu mùa đông đến, nó có mang ai đó rời xa cậu không?

"Năm nay, tuyết rơi muộn nhỉ?"

Eun Hee ngồi phía trước, nghe Jungkook nói thế cô cũng đồng tình.

"Haizzz...nhờ năm nay tuyết rơi muộn nên toà soạn báo của bố tớ chắc sẽ có mấy bài báo về biến đổi khí hậu."

"Chứ giữa tháng sáu đến giờ, toà soạn RYU ế chỏng ế chơ, chẳng có một tin sốt dẻo nào."

"Tuyết thì đẹp đó, nhưng tớ ghét bị lạnh lắm, khô hết môi, chăm lại cực khổ lắm."

Được đà, Eun Hee quay xuống nói tiếp:

"Ngày mai, buổi tối ở trường có văn nghệ cuối năm đó, hai cậu có đi xem không? "

Jungkook liền trả lời.

"Tất nhiên là có. Có các cậu thì làm sao mà thiếu tớ được. Còn Taehyung thì chắc ở nhà ôn bài rồi."

Giọng cậu có chút tiếc nuối khi nói về hắn. Gặp gỡ bạn bè cuối năm, hắn lại ứ thèm đi. Chắc hẳn cũng chán cái cảnh gặp mặt cậu lắm rồi.

Bình thường ở lớp, cậu cứ tíu ta tíu tít hỏi hắn đủ thứ. Đôi lúc, ra chơi cậu lại chẳng thèm ra chơi mà ngồi đó làm phiền hắn. Ví dụ như nhờ hắn chỉ bài, nhờ hắn giải giúp những bài toán khó hiểu ở chỗ học thêm. Nhờ hắn xem giúp cậu điểm kiểm tra chưa được công bố, vì hắn luôn được lớp trưởng nhờ giữ bài trước khi phát.

Mùa đông chỉ là hơi lạnh, cớ gì cậu lại ủ rủ như thế? Hắn ngó sang cậu vài giây rồi lại nhìn đi chỗ khác, hắn là đang lo lắng cho kì thi tuyển sinh sao? Cậu thấy ánh mắt đó của hắn, ánh mắt lo lắng không thể giấu.

"Có thể ở nhà được không?"

Nếu như Jungkook đi, giữa đám đông. Tụi đầu gấu đó âm thầm thủ tiêu cậu thì sao? Không thể giấu mãi trong suy nghĩ, hắn thẳng thừng đề nghị.

"Ai? Tớ á? Sao lại ở nhà?"

Cậu bất ngờ khi hắn đột nhiên lại thốt ra lời kì lạ. Cậu biết Taehyung làm gì cũng có chủ đích, nhưng đôi khi cậu vì không hiểu được hắn có ý gì nên rất cần lời giải thích thuyết phục. Mà hắn lại cứng đầu, chẳng bao giờ chịu giải thích cho cậu.

"Gì thế? Cậu không đi thì thôi sao lại kêu Jungkook ở nhà?"

Kể cả Eun Hee cũng thấy lạ. Cậu cũng vậy. Cậu nhớm người dậy, nghiêng sang hỏi nhỏ với hắn.

"Có chuyện gì sao Taehyung?"

Taehyung lắc đầu rồi giải đề tiếp.

Hắn nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người, hắn sợ nói huỵch toẹt ra lúc này sẽ không hay.

____

Đã là ngày hai mươi tám tháng mười hai, là ngày học cuối cùng ở cấp hai của các học sinh trường cấp hai Seoul. Cô giáo cũng bắt đầu bày tỏ nỗi niềm với lớp, đây là năm đầu tiên cô chủ nhiệm nên cô rất trân quý những em học sinh lớp 9/2 ở niên khoá này. Những học sinh đầu đời của cô.

"Cô mong ở những năm cấp ba, các em sẽ chín chắn, biết suy nghĩ hơn. Đặc biệt là phải cố gắng học thật tốt nhé!"

Có một số học sinh đã rơm rớm nước mắt mà khóc, vì không được học cùng trường với nhau. Có mỗi đám bạn của Jungkook là chẳng ai rơi một giọt lệ nào, vì họ đều cùng nhau thi vào một trường. Bất quá thì học riêng lớp, xui xui thì có đứa nào rớt cấp ba mới khó có thể tái ngộ thôi.

"Ngày hai tháng một là ngày thi đầu tiên của các em. Ở ngày đó, các em sẽ thi môn toán và môn anh."

"Ngày ba tháng một là ngày thi thứ hai của các em. Ngày hôm đó các em sẽ thi môn ngữ văn và môn tự chọn."

"Danh sách chọn nguyện vọng trường cấp ba sẽ chốt vào ngày một tháng một, chắc là mấy em sẽ không có thay đổi gì đúng không?"

Đến giờ này rồi, sắp thi sát đít rồi, chẳng ai dại gì mà đi thay đổi đâu.

"Được, ngày một tháng một là cô chốt danh sách, hồ sơ của các em sẽ được chuyển đến các trường cấp ba mà các em chọn. Chúc các em thi tốt!"

Ngày hôm nay tâm trạng cả lớp thật nhiều cảm xúc, lợi dụng thời cơ đó mà cậu lại đưa người về phía hắn mà thì thầm đủ nghe.

"Chúc cậu thi tốt, Taehyung. Dù sau này không học chung với nhau nữa nhưng tớ không quên cậu đâu."

Đó không chỉ là lời nói của sự thân thiện mà cậu sẽ dành cho tất cả mọi người, không riêng gì hắn. Nếu câu nói đó, cậu đem đi nói với tất cả mọi người thì chắc chắn đó chỉ là lời nói suông.

Nhưng thật lòng, cậu sẽ không quên Kim Taehyung đâu. Hắn là một con người mới mẻ, tính cách khác lạ nhất mà từ trước đến nay cậu từng gặp. Bởi thế, không quên là điều chắc chắn.

Bầu không khí của cả hai hơi có chút gượng gạo, hắn vẫn lẳng lặng nhìn cửa sổ mà không đáp cậu nửa lời.

"..."

"Tớ nhớ mãi cái đấm của cậu lướt trên mặt tớ, nhớ cả cái hội chứng kì lạ của cậu."

"..."

Khoảng thời gian cậu học cùng với hắn chắc chưa tới 1 tháng đâu. Nhưng cảm xúc của cậu đối với hắn là vô cùng đặc biệt, từ trước giờ chẳng có ai được cậu đối đãi như thế đâu. Cậu rất ngưỡng mộ, khâm phục ý chí học tập và tinh thần giúp đỡ bạn bè của hắn.

Không được học chung với hắn có lẽ là điều cậu nuối tiếc nhất. Nhưng hắn thi vào một ngôi trường tốt thì điều đó rất đáng mừng chứ nhỉ?

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro