Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Các bác sĩ phẫu thuật của Hòa Từ đã
chứng kiến một kỳ tích hồi phục có thể ghi vào lịch sử loài người.

Theo chẩn đoán của các chuyên gia, vết thương của Kim Thái Hanh khi nhập viện ít nhất phải mất ba tháng mới có thể hồi phục.

Nhưng một tuần sau, vị khách quý mạnh mẽ đã trải qua toàn bộ ca phẫu thuật mà không cần gây mê này đã cùng người đứng đầu Điền Phóng Sinh Vật vui vẻ xuất viện.

"Cậu ta có phải là người không vậy?" Các nghiên cứu sinh được phân công
luân phiên tại khoa ngoại tụ tập lại
thì thầm.

"Trông cậu ta có vẻ yếu ớt, nhưng sau
khi nghe câu chuyện hãi hùng đó, tôi
cảm thấy cậu ta có thể bóp chết tôi bằng một tay."

"Ghê quá, thể chất mạnh đến mức biến thái!"

"Nhưng cậu ta đẹp thật!"

"Đúng vậy! Rất thanh tú! Ây da, không biết cậu ta có Omega nào chưa, tôi rất thích kiểu Alpha vừa mạnh vừa đẹp này! Đầy sự tương phản dễ thương! Này, các cậu nói xem, nếu tôi đi tỏ tình thì có bị từ chối không?"

"Đừng mơ nữa! Nghĩ sao vậy? Cậu ta là do thư ký Thường của X Holdings đích thân đưa đến bệnh viện đấy"

"X Holdings? Tập đoàn đa quốc gia? Nhưng Thường Tự là ai vậy?"

"Cậu không biết sao!? Còn định tỏ tình
nữa? Thường Tự là cánh tay phải của
CEO X Holdings, có thể nói là dưới một người trên vạn người!"

"À, cái này tôi cũng biết! Em gái tôi năm ngoái lấy chồng ở nước P, chồng nó làm việc tại X Holdings. CEO của X Holdings rất thần bí, nghe nói rất ít người được nhìn thấy mặt thật của anh ta! Nếu nói CEO của X Holdings là hoàng đế không ngai của nước P, thì Thường Tự chính là thừa tướng."

"Hả? Ghê gớm vậy sao! Vậy Kim tiên sinh ở phòng VIP 9 là... người tình của Thường Tự?"

"Không phải đâu! Tôi thấy thái độ của
Thường Tự đối với cậu ta còn hơn cả đối với ba ruột! Kính trọng đến mức muốn quỳ xuống đất xỏ giày cho cậu ta."

"Hả? Vậy sao cậu còn nói Thường Tự dưới một người trên vạn người? Khoan đã! Chẳng lẽ Kim tiên sinh chính là CEO bí ẩn của X Holdings?"

"Ai mà biết! Nhưng... nhưng!" Một y tá
Omega cười khúc khích: "Gần đây tôi
đang ship Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ở phòng bên cạnh!"

"Ôi trời, cậu đừng có ship lung tung!"

"Lần này không phải ship lung tung!
Tôi có bằng chứng nhé! Theo nguồn
tin đáng tin cậy của y tá trực đêm, tối hôm sau khi Kim Thái Hanh phẫu
thuật, người đứng đầu Điền Phóng đã đứng trước cửa phòng cậu ta hơn một tiếng đồng hồ!"

"Hả? Thật hay giả vậy?"

"Xời, nói xạo làm cẩu!"

Sau khi xuất viện, Điền Chính Quốc đóng cửa từ chối khách mấy ngày
liền.

Lần bế quan này của anh đặc biệt
nhắm vào Kim Thái Hanh. Chặn WeChat, không nghe điện thoại, từ
chối gặp mặt, như thể muốn cắt đứt quan hệ.

Chiều ngày anh chặn tài khoản WeChat thứ mười của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc nhận được một bức thư có dấu riêng của CEO X Holdings.

Chữ viết của Kim Thái Hanh cũng
giống như con người cậu, rất thanh
nhã. Thật khó tin là thời đại này rồi
mà vẫn còn người gửi thư tình.

"Anh Điền à, hôm nay anh có ăn uống đàng hoàng không? Em rất nhớ anh."

"Anh Điền ơi, chiều nay em đi cắt chỉ rồi, bác sĩ nói có thể sẽ để lại sẹo. Phải làm sao đây, em rất sợ, sợ anh sẽ không thích."

"Anh Điền, anh vẫn còn giận em sao?
Sau này sẽ không gặp em nữa sao? Vậy em phải làm sao bây giờ? Nhớ anh muốn chết, vết thương rất đau, cắt chỉ rồi vẫn đau, ước gì anh có thể thổi cho em."

...

Rất nhanh, những bức thư mang theo
hương lan thanh khiết đã tràn ngập cuộc sống của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc cảm thấy phiền phức vô cùng. Cuối cùng có một ngày, không thể chịu đựng được nữa, anh ném toàn bộ thùng thư ra ngoài trước mặt người đưa thư.

Sau hai tuần nghỉ ngơi, Điền Chính Quốc trở lại văn phòng đã lâu không
gặp. Anh còn rất nhiều việc phải làm nên phải tăng ca và ngủ lại phòng nghỉ trong văn phòng ba ngày liền.

Trong thời gian này, những bức thư quấy rối vẫn không ngừng gửi đến.

"Anh Điền à, anh đã mở những bức thư đó ra xem đúng không? Em ngửi kỹ ròi, rất nhiều bức thư đều có mùi pheromone của anh."

"Anh Điền, anh cũng viết thư trả lời cho em đi. Không muốn viết chữ cũng không sao, anh có thể dùng giấy viết thư chà lên tuyến thể pheromone của anh được không? Em rất nhớ."

Điền Chính Quốc bóp nát bức thư có dấu hiệu quấy rối tình dục này, lạnh lùng gọi Trần Phẩm Minh đến: "Tại
sao trên bàn tôi vẫn còn những thứ
rác rưởi này?"

Trần Phẩm Minh bất lực nói với anh:
"Người đưa thư trước đó nói, sếp của anh ta rất muốn theo đuổi anh một cách quang minh chính đại. Nếu những bức thư này không thể xuất hiện trên bàn anh đúng giờ, anh ta sẽ đăng nội dung thư lên báo, còn mua hot search, lên trang nhất." Trần Phẩm Minh lộ vẻ mặt khó xử, khuyên nhủ: "Điền tổng, trong hai điều xấu, nên chọn điều ít xấu hơn."

"Người đưa thư hôm nay còn ở đây không?"

"Vẫn còn."

Điền Chính Quốc: "Anh gọi anh ta vào
đây."

Trần Phẩm Minh ngẩn người: "Nhưng
mà, hôm nay––"

"Đừng nói nhảm nữa, anh gọi anh ta vào đây, tôi sẽ tự mình nói chuyện với anh ta."

...

Phòng tiếp khách của Điền Phóng Sinh Vật.

Kim Thái Hanh khép đôi chân thon
dài thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa của Điền Chính Quốc, ngoan
ngoãn chào anh: "Anh Điền."

Mẹ kiếp! Sao Trần Phẩm Minh không nói người đưa thư hôm nay chính là tên khốn nạn viết thư này chứ!?

"Nghe thư ký Trần nói, anh Điền muốn gặp em?" Kim Thái Hanh ngẩng mặt lên, đường nét cằm xinh đẹp căng ra, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến người ta không thể chối từ, hỏi bằng giọng điệu đầy hy vọng: "Anh tha thứ cho em rồi sao?"

Không ai trên thế giới này có thể từ chối đôi mắt dịu dàng trìu mến như vậy.

Điền Chính Quốc buộc mình phải dời
mắt đi, lạnh nhạt nói: "Tôi hy vọng cậu và những bức thư quấy rối của cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Kim Thái Hanh chăm chú nhìn anh, trong mắt lóe lên tia sắc bén, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng: "Tại sao vậy?"

"Bởi vì tôi không thích."

"Không thể thử thích sao?"

"Không thể."

"Tại sao?"

"Không tại sao cả." Điền Chính Quốc khoanh tay: "Tôi không phải đồng tính. Không có hứng thú với Alpha."

"Vậy không phải Alpha là được sao?"

Điền Chính Quốc không trả lời, trong
không gian rộng lớn chỉ còn lại tiếng thở đều đều của hai người.

Hai người nhìn nhau vài giây, khóe miệng Điền Chính Quốc nhếch lên nụ cười mỉa mai: "Chẳng lẽ cậu muốn nói cậu không phải Alpha mà là Beta? Kim tiên sinh, cậu có thấy mình quá đáng không?"

Kim Thái Hanh ngồi thẳng lưng trên
ghế sofa, vẻ dịu dàng trên mặt biến
mất trong giây lát. Khuôn mặt nghiêng như đỉnh núi tuyết trắng xóa, sắc bén, lạnh lùng đến mức không chút tình người.

Cốc cốc cốc.

"Vào đi."

Trần Phẩm Minh đẩy cửa bước vào, liếc nhìn thanh niên quyền cao chức trọng trên ghế sofa, do dự đưa cho sếp mình một tấm thiệp mời.

"Là thiệp mời tiệc tối của Hiệp hội Thương mại Giang Hộ, mời anh tham dự cùng bạn đồng hành vào cuối tuần sau."

"Từ chối." Điền Chính Quốc khó chịu
nói: "Nói tôi bị bệnh, không có thời gian giao thiệp."

"Anh Điền." Kim Thái Hanh nhíu mày
không đồng tình: "Tự nguyền rủa mình không tốt đâu, anh phải học cách tránh điều xui xẻo."

"Chuyện này liên quan gì đến cậu?" Điền Chính Quốc nhìn cậu từ trên cao xuống: "Kim tiên sinh, cậu có thấy mình quản hơi rộng không?"

"Anh ghét em rồi sao?"

Điền Chính Quốc ngẩn người, rồi nghiến răng nói: "Phải, rất ghét."

Thanh niên trên ghế sofa vẫn ngồi ngay ngắn, không hề lúng túng, chỉ là quá ngoan ngoãn. Cậu cố gắng tỏ ra vô hại, hàng mi đen dài rũ xuống, tạo thành một đường cong rõ ràng và xinh đẹp, dịu dàng nói: "Anh Điền, anh đừng nói vậy, em sẽ rất buồn."

Điền Chính Quốc nhìn theo ánh mắt cậu, dừng lại trên bàn trà cách đó không xa, nơi đó có một cuốn tạp chí kinh tế tầm thường.

"Người sáng lập Điền Phóng Sinh Vật
được cho là đang hấp hối! Thái tử lên nắm quyền trong cơn nguy kịch, nội bộ và bên ngoài đều gặp khó khăn, giá cổ phiếu lao dốc!"

Nhìn thấy cái tên Điền Phóng, Điền Chính Quốc đột nhiên nhớ đến thuốc của Điền Phóng, trong lòng vô cùng day dứt.

Mấy ngày nay, anh cố tình không nghĩ đến những chi tiết giữa anh và Kim Thái Hanh.

Chỉ cần nghĩ đến việc "Omega" hợp ý anh mọi mặt này là một kẻ lừa đảo tàn nhẫn, anh lại không khỏi rùng mình. Tục ngữ nói, gặp mặt ba phần tình*.

*Gặp mặt ba phần tình: dù ít dù
nhiều, tình cảm sẽ nảy sinh khi gặp
mặt.

Biết mình không thể nào nhẫn tâm với khuôn mặt đó, Điền Chính Quốc chỉ muốn tránh xa cậu một chút. Nhưng hiện thực dường như không đơn giản như anh nghĩ.

Thuốc của Điền Phóng nằm trong tay Kim Thái Hanh, nói cách khác, chỉ
cần Kim Thái Hanh gật đầu hoặc lắc
đầu là có thể quyết định sống chết của Điền Phóng. Nhận thức nặng nề này khiến Điền Chính Quốc lạnh lòng.

Anh biết quá ít về Kim Thái Hanh.
Mọi hiểu biết trước đây đều được xây dựng trên lời nói dối, thật đáng sợ.

Kim Thái Hanh khiến anh từ một
Alpha cấp S tài năng giàu có bỗng chốc trở thành một kẻ yếu đuối phải dựa dẫm vào tình cảm của người khác, không có quyền lựa chọn.

Trong mối quan hệ này, điều Điền Chính Quốc có thể làm quá ít, dường như chỉ có thể chờ Kim Thái Hanh quyết định. Quyết định có theo đuổi anh hay không, có yêu anh hay không, có lừa dối anh hay không, và có nói thật với anh hay không.

Cảm giác này thật tồi tệ.

"Điền tổng, anh phải đi họp rồi."

Lời nhắc nhở của Trần Phẩm Minh khiến Điền Chính Quốc thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Anh đứng dậy chỉnh lại cổ áo, không nhìn Kim Thái Hanh, sải bước ra ngoài.

Kim Thái Hanh lập tức đứng dậy, đi
theo anh đến tận của phòng họp.

Điền Chính Quốc dừng bước, quay lại,
lạnh lùng hỏi: "Kim tiên sinh, còn gì
chỉ giáo nữa không?"

Kim Thái Hanh nhìn anh bằng ánh
mắt lưu luyến. Đợi đến khi Điền
Chính Quốc nhíu mày lộ rõ vẻ không vui, cậu mới dịu dàng nói lời tạm biệt:
"Anh Điền à, tạm biệt."

Điền Chính Quốc phớt lờ, bước vào phòng họp, giả vờ tập trung vào cuộc
họp. Đợi Kim Thái Hanh đi rồi, anh
mới nhìn lại vị trí cậu vừa đứng ở cửa.

Nhân viên nòng cốt của nhóm nghiên
cứu đang báo cáo thấy sếp mất tập trung, giọng nói có chút ngập ngừng.
Điền Chính Quốc lập tức quay đầu lại, thấy anh ta ngây ngốc nhìn mình, lạnh lùng hỏi: "Sao vậy? Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có kết quả nghiên cứu à?"

Nhân viên nòng cốt không dám thở mạnh, run rẩy tiếp tục báo cáo. Anh ta cúi đầu, không còn dám nhìn thẳng vào vị sếp đang lơ đãng, chỉ dám dùng ánh mắt liếc trộm khuôn mặt anh.

Vừa nãy ở ngoài cửa phòng họp, thanh niên xinh đẹp như nhân vật chính trong game tình yêu kia hình như là người trong lòng sếp. Nhân viên nòng cốt nghe các Omega trong tổ thư ký bàn tán, hình nền máy tính của sếp chính là khuôn mặt này!

...

Hai giờ sáng, tòa nhà văn phòng Điền Phóng Sinh Vật.

Điền Chính Quốc trằn trọc trên
giường trong phòng nghỉ của văn phòng, không tài nào ngủ được.

Hôm nay, anh ở lại công ty một mình, làm việc thêm giờ đến gần nửa đêm. Lúc này, thay vì nằm trên giường như xác chết, chi bằng xem thêm vài trang tài liệu.

Nghĩ vậy, Điền Chính Quốc bò dậy, khoác áo sơ mi và áo vest trở lại văn phòng.

Đèn bên ngoài vẫn sáng trưng, màn đêm dày đặc, trời quang đãng nhưng
không thấy trăng.

Hàng trăm năm nay, Giang Hộ luôn là
một thành phố không bao giờ tối. Điền Chính Quốc ngòi trên ghế văn phòng, vừa mở tài liệu ra xem được vài dòng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng "cạch" từ bên ngoài. Như thể có thứ gì đó bị khóa lại.

Ai vậy?

Anh cảnh giác nheo mắt, đứng dậy, lặng lẽ đi ra sau cửa.

Bên ngoài tối om, cả tầng chỉ có văn phòng của anh còn sáng đèn. Bên trong sáng bên ngoài tối, đúng là tình thế bất lợi.

Dù là Điền Chính Quốc, một Alpha cấp
S có thị lực và thính giác tuyệt vời cũng không thể nào chỉ dựa vào mắt thường mà ngay lập tức phân biệt được tình hình trong bóng tối.

Lộc cộc–––

Tiếng bình kim loại lăn lóc trên sàn vang lên ngoài cửa, Điền Chính Quốc nhíu mày, theo bản năng sờ vào điện
thoại bên cạnh, nhưng lại sờ vào khoảng không. Điện thoại đang ở trên
tủ đầu giường trong phòng nghỉ, anh quên mang theo.

Xì xì––

Xì xì––

Âm thanh kỳ lạ cùng với một lượng lớn khí trắng dạng sương mù tràn vào khe hở dưới của văn phòng.

Điền Chính Quốc che miệng mũi lùi
lại. Trong không khí, nồng độ khí cao đến mức tầm nhìn giảm mạnh. Mắt cũng là cơ quan hô hấp, anh không
có kính bảo hộ, bị hun đến cay mắt, loạng choạng không đứng vững.

"Mày chắc chắn có thể xử lý được không? Đối phương là Alpha cấp S đỉnh cấp đấy!"

"Yên tâm đi, những kẻ săn trộm ở Châu Phi cũng dùng thứ này để săn voi rừng. Đối với Alpha bình thường thì cũng đủ chết rồi."

Giọng nói chuyện đè thấp mơ hồ truyền đến từ bên ngoài, Điền Chính Quốc tối sầm mặt mũi, lảo đảo ngã xuống ghế sofa, ngửi thấy mùi hoa lan thoang thoảng. Đây là chỗ Kim Thái Hanh ngồi ban sáng.

Nói thật lòng, dù mùi hương pheromone này đến từ một Alpha, nhưng hương lan của đóa hoa lan ma quỷ thích nói dối kia cũng không đến nỗi khó ngửi.

Trước khi ngất đi, Điền Chính Quốc nghĩ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro