Chương 38
Gần đây, Thẩm Văn Lang rất xui xẻo.
Hôm trước, ở bãi đậu xe bệnh viện,
hắn bị ép xem một màn tình yêu cao
thượng song phương, rồi lại đóng vai
kẻ ác ngu xuẩn chia rẽ uyên ương
không thành. Nếu không phải Kim
Thái Hanh còn chút lương tâm,
thương xót ngăn Điền Chính Quốc lại, thì Thẩm Văn Lang chắc chắn sẽ bị
một trận đánh hội đồng ngay tại bãi đậu xe của Hòa Từ.
Nhưng còn tệ hơn cả những điều đó,
cánh tay đắc lực luôn bên cạnh hắn
đã biến mất. –Thẩm Văn Lang đã
gần 72 tiếng không liên lạc được
với Cao Đồ.
Kế từ sau bữa tiệc hôm đó, Cao Đồ đột
nhiên biến mất không dấu vết, hắn
không còn gặp lại y nữa.
Vị chính trị gia của nước P là một
bợm nhậu, cuối bữa tiệc còn kéo
Thẩm Văn Lang uống thêm vài ly.
Thẩm Văn Lang đang vội vàng tìm
người nên uống rất nhanh, uống đến
mức đầu óc quay cuồng, thần trí mơ
hồ. Càng xui xẻo hơn, trong lúc thần
trí không tỉnh táo, hình như hắn đã
lên giường với một Omega đang trong
kỳ phát tình.
Nói là lên giường, nhưng thực ra còn
chẳng có một cái giường tử tế.
Sáng hôm sau, Thẩm Văn Lang tỉnh
dậy trong phòng nghỉ của nhân viên
Hoàng Gia Thiên Địa Hội, trong không
gian chật hẹp, mùi xô thơm dịu nhẹ,
hơi đắng hòa quyện với mùi hương
diên vĩ nồng nặc, đậm đến mức khiến
người ta ngạt thở. Chiếc sofa ở góc
phòng bị gãy một chân, trên đó một
mớ hỗn độn, hình như còn có máu.
Những mảnh ký ức rời rạc khiến
Thẩm Văn Lang luôn ghét Omega vừa
tức giận vừa xấu hổ, đối mặt với bằng
chứng rõ ràng, hắn không thể coi tất
cả chỉ là một giấc mơ. Trong im lặng,
gần như ngay lập tức hắn đổ lỗi cho
Cao Đồ đã biến mất không rõ lý do.
Không biết tên Beta đó chết ở xó xỉnh
nào rồi! Khiến hắn vô duyên vô cớ lên
giường với Omega không quen biết!
Thật là con mẹ nó xui xẻo!
Sau khi gọi hơn chục cuộc vẫn không
liên lạc được với Cao Đồ, nỗi lo lắng
mơ hồ chuyển thành cơn thịnh nộ.
Là thư ký thân cận đắc lực nhất của
Thẩm Văn Lang, những năm qua, Cao
Đồ đã cùng hắn tham dự không biết
bao nhiêu bữa tiệc, chưa bao giờ có
chuyện biến mất giữa chừng như vậy.
Thẩm Văn Lang mặt mày âm trầm, cố
gắng nhớ lại tình hình đêm đó, hắn cố
gắng nhớ lại khuôn mặt của Omega,
nhưng rượu đã nhấn chìm ký ức của
hắn, dù có nghĩ thế nào cũng không
thể nhớ ra. Chỉ nhớ đối phương không
phải kiểu người mảnh mai thường
thấy, vai rộng eo thon, dáng người
khá đẹp, phản ứng rất vụng về, cuối
cùng khàn giọng xin tha, nước mắt từ
từ chảy xuống, làm ướt ngón tay đang
nâng cằm cậu ta của Thẩm Văn Lang.
– Mẹ kiếp! Tự dưng mình nâng cằm
cậu ta làm gì?
Hình ảnh hiện lên trong đầu khiến
mặt Thẩm Văn Lang đen lại. Hắn nhớ hình như mình đã không kìm được mà hôn đối phương rất nhiều lần. Là kiểu hôn môi lưỡi quấn quýt, không thể tách rời. Như thể bị đôi môi mềm mại kia hấp dẫn, nếu không cướp được chút nước bọt từ miệng đối phương, hắn sẽ chết khát ngay lập tức, cảm giác vừa cấp bách vừa nhiệt tình.
Chết tiệt! Dù mùi hương cũng được,
ôm cũng thoải mái, nhưng dù sao
cũng chỉ là một Omega bẩn thỉu! Vậy
mà hắn lại không kìm được ôm chặt
Omega! Thật là điên rồi!
Thẩm Văn Lang đóng sầm tập tài liệu
được đưa vào phòng tổng giám đốc để
ký, lực mạnh đến mức khiến thư ký
trẻ đang làm thay sợ hết hồn.
"Thẩm tổng, anh có gì dặn dò?".
"Cao Đồ vẫn chưa đến sao?" Thẩm
Văn Lang nghiêm mặt.
"À! thư ký Cao vừa gọi điện đến!"
Không khí xung quanh sếp quá lạnh,
thư ký nhỏ run rẩy trả lời: "Anh ấy nói
muốn xin nghỉ một tuần."
"Xin nghỉ? Trốn việc lâu như vậy chưa
đủ sao? Còn muốn xin nghỉ?" Thẩm
Văn Lang nheo mắt nguy hiểm: "Vì
sao xin nghỉ? Nửa năm nay cậu ta đã
xin nghỉ bao nhiêu lần rồi? Lý do là
gì? Lại là vì bạn đời phát tình?"
Thư ký trẻ chỉ nghe loáng thoáng
trong phòng trà nước, nghe nói thư
ký Cao tận tụy lại xin nghỉ, hoàn toàn
không hỏi kỹ Cao Đồ xin nghỉ vì lý do
gì. Thấy sắc mặt sếp đáng sợ, liền run
rẩy trả lời: "Hình như là vậy, nhưng
tôi không chắc. Tôi có cần đi hỏi
không?"
Thẩm Văn Lang ném tập tài liệu lên
bàn, lạnh lùng nói: "Không cần. Tôi
không phê duyệt đơn xin nghỉ này, cô
bảo phòng nhân sự nếu nhận được
điện thoại của cậu ta thì chuyển đến
văn phòng của tôi."
"Nhưng mà, thư ký Cao..."
"Nhưng mà cái gì? Trong vòng 24
tiếng, nếu tôi không nhận được điện
thoại của cậu ta thì bảo cậu ta cút, sau
này không cần đến làm nữa."
Chẳng lẽ thiếu một thư ký có cũng
được không có cũng chẳng sao thì
trái đất sẽ diệt vong sao? Không ngờ
người bạn học cũ này lại si tình đến
vậy! Tối hôm đó tâm trạng bất an,
chắc là vì lo lắng cho bạn đời đang
phát tình?
Hừ, lũ Omega dơ bẩn phiền phức này!
Tâm trạng đã đủ tệ rồi, buổi tối còn
nhận được điện thoại của tên điên
kia.
"Loại thuốc đó, anh gửi thêm cho tôi
vài tháng nữa đi."
Thẩm Văn Lang đang bực bội vì
chuyện gì cũng không suôn sẻ, cười
lạnh nói: "Bảo tôi gửi? Tôi là cái gì?
Shipper à?"
"Nếu anh cứ khăng khăng nghĩ như
vậy, thì tôi cũng chịu."
– Đậu má!
"Không gửi, tự cậu tìm người đến lấy!"
"Anh tự mình gửi đi. Anh Điền đang
rất tức giận, có lẽ phải đánh anh một
trận mới thấy thoải mái."
"Sao không đánh cậu?"
"Anh ấy không nỡ."
– Mẹ kiếp, phiền chết đi được! Huỷ diệt
hết đi!
Thẩm Văn Lang bị nhét đầy thức ăn
chó, thực sự không nuốt nổi, hầm hầm
cúp máy.
Nhưng rất nhanh hắn lại nhận được
tin nhắn: "Mấy hôm trước, anh đã
ngủ với một Omega, muốn biết anh ta
trông thế nào không?"
Thẩm Văn Lang như bị sét đánh, ngay
lập tức bị chọc trúng chỗ đau, nghiến
răng gọi lại: "Cậu nhìn thấy à?"
"Ừ, còn chụp ảnh lại." Đầu dây bên kia
khẽ cười: "Muốn xem ảnh không?"
"Gửi qua đây!"
"Gửi thuốc."
Sau khi về nhà, Điền Chính Quốc ủ
rũ một thời gian. Tìm được Kim Thái Hanh rồi, anh mới có tâm trí điều tra chuyện xảy ra đêm hôm đó ở bữa tiệc.
Gặp phải một tên khốn nạn đáng chết,
nhưng lại không thể làm ầm ĩ, ngay cả
việc kiếm tra camera giám sát cũng
chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, phải
nói dối bên ngoài là bị mất đồ quý
nên cần điều tra thủ phạm.
Nhưng do trước đó có tin đồn UKW
của X Holdings sẽ đến dự, nên camera
giám sát bên trong Hoàng Gia Thiên
Địa Hội đã bị tắt suốt buổi tiệc, hơn
một nghìn camera giám sát chẳng
khác gì đồ bỏ đi, chẳng quay được gì
cả.
Điền Chính Quốc ngậm một cục tức to
tướng, trong lúc bực bội chỉ đành liên
hệ với trung tâm kiểm soát dịch bệnh
Giang Hộ để xử lý hậu quả của hành
vi tình dục nguy hiểm cao, tự mình
uống thuốc dự phòng.
Trong thời gian này, anh cố gắng giữ
vững tinh thần, đích thân tham dự
một số buổi đấu thầu.
Là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất
của Điền Phóng Sinh Vật, HS nhiều
lần chủ động từ bỏ cạnh tranh, điều
này khiến Điền Chính Quốc không
tốn chút sức lực nào đã giành được
một số hợp đồng lớn có lợi nhuận cao mà anh đã nhắm đến từ lâu.
Kể từ sau lần gặp mặt ở bãi đậu xe,
cả X Holdings và HS đều giữ lời hứa,
không còn nhắm vào Điền Phóng nữa. Môi trường bên ngoài của Điền Phóng Sinh Vật bỗng nhiên dễ thở hơn nhiều, khủng hoảng cơ bản đã được giải quyết.
Những tâm trạng u ám của Điền Chính Quốc không hề khá hơn chút nào. Anh như bị dao cứa vào tim, trái tim bị hiện thực tàn khốc nghiền nát thành bột mịn.
Những hợp đồng, dù là hợp đồng nào
cũng có thể mang lại lợi nhuận hàng
trăm triệu, ở cuối mỗi hợp đồng như
thấm đẫm nước mắt mang mùi hoa
lan.
Kim Thái Hanh đã hy sinh bản thân mình. Càng thận buồm xuôi gió, Điền Chính Quốc càng nhớ đến sự hy sinh
khiến người ta nghẹt thở đó. Mạng sống của Điền Phóng và tương lai của Điền Phóng Sinh Vật đều được đổi bằng lòng tự trọng và thân thể của Omega.
Một Alpha cấp S, tự xưng là đứng trên
đỉnh cao của chuỗi tiến hóa gen, vậy
mà lại không thể bảo vệ được người
mình yêu duy nhất.
Thật là một trò cười lớn.
Hôm đó ở bãi đậu xe, cuối cùng Điền Chính Quốc vẫn đưa Kim Thái Hanh về. Thẩm Văn Lang giả vờ hào phóng, nhún vai nói: "Tôi là một thương nhân giữ chữ tín. Nói một đêm là một đêm. Nếu cậu ta muốn đi theo anh về, Điền tổng cứ tự nhiên."
Vệ sĩ của Điền Chính Quốc chặn
Thẩm Văn Lang lại không cho hắn đi, Điền Chính Quốc xắn tay áo lên định
tự mình dạy dỗ hắn. Kim Thái Hanh
nhẹ nhàng kéo cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của Alpha, nhẹ nhàng khuyên
nhủ anh: "Anh Điền, thôi bỏ đi."
Ánh mắt cậu tha thiết, như đang
khuyên Điền Chính Quốc đừng manh
động, dù sao thuốc của Điền Phóng
còn phải nhờ vào Thẩm Văn Lang.
Sức lực của cậu rất nhỏ, chỉ nắm
lấy một góc áo của Điền Chính Quốc,
nhưng lại dễ dàng lay chuyển suy
nghĩ của anh.
Điền Chính Quốc buông bàn tay đang
nắm chặt cổ áo Thẩm Văn Lang, lạnh
lùng nhìn hắn: "Coi như anh may mắn, sau này ra ngoài cẩn thận một chút, đi đêm lắm có ngày gặp ma."
Thẩm Văn Lang không nói nên lời, may mắn sao? Trên đời này, chắc không có ai xui xẻo hơn hắn! Hắn nhăn nhó, mỉm cười gượng gạo: "Cảm ơn đã nhắc nhở, bảo bối của anh, nhớ giữ cho kỹ nhé. Mùi vị quá ngon, người muốn nếm thử có thế xếp hàng từ đây đến nước P."
Nắm đấm của Điền Chính Quốc lại
siết chặt, nếu không phải Kim Thái Hanh kịp thời ngăn lại, Thẩm Văn
Lang đã bị đánh thành đầu heo rồi.
Cuối cùng, họ cũng không đánh nhau.
Điền Chính Quốc nén cơn giận, giả vờ
như không có chuyện gì xảy ra, nhưng
suốt dọc đường đều nằm chặt tay Kim Thái Hanh.
Những cảm xúc phức tạp như sóng
biển cuồn cuộn trong lòng anh, sau
gáy đau rát. May là, hương lan thanh
nhã khiến anh yên tâm, Kim Thái Hanh đã trở về.
Thật may mắn.
Điền Chính Quốc tin chắc rằng chỉ
cần Kim Thái Hanh trở về nhà, mọi
thứ sẽ trở lại như cũ. Họ sẽ cùng nhau quên đi những chuyện không vui, tiếp tục mối tình đầy đắng cay ngọt bùi này.
Nhưng sự việc không như ý muốn.
Tối hôm đó, Kim Thái Hanh một mình
chuyển sang phòng ngủ dành cho khách.
Điền Chính Quốc như bị nghẹn một
ngụm máu trong cổ họng, đứng đợi
cậu ở cửa phòng tắm.
Thấy anh, Kim Thái Hanh ngẩn
người, tay đang lau tóc cũng dừng lại, đôi mắt trong veo hơn cả hổ phách,
khẽ gọi: "Anh Điền."
Cậu cẩn thận như đang mơ một giấc
mơ dễ dàng tan vỡ.
Điền Chính Quốc tiến lại gần, muốn
ôm cậu, hôn cậu, nhưng đều bị cậu
nhẹ nhàng tránh né.
Kim Thái Hanh vừa tắm xong, hơi
nước mỏng manh bao phủ toàn thân, đôi môi mềm mại nhạt màu mím
chặt, khẽ nói: "Anh Điền, bẩn lắm."
Ánh mắt cậu lảng tránh, nỗi đau tự ti hiện rõ trên mặt.
Điền Chính Quốc bề ngoài bình tĩnh,
nhưng trong lòng đau đớn vô cùng.
Anh cố gắng cười nói: "Chê anh bẩn
sao? Vậy anh cũng đi tắm nhé?"
Kim Thái Hanh cười, nhưng không
phải nụ cười vui vẻ, nhiều hơn sự tự chế giễu là nỗi buồn, nhiều hơn hạnh phúc là sự cay đắng. Như thế Điền Chính Quốc đã nói một điều rất vô lý, nhưng cậu lại không phản bác.
Nước từ tóc ướt chảy xuống, Kim
Thái Hanh cúi đầu, im lặng đứng
yên tại chổ. Điền Chính Quốc rất
muốn tiến lại gần, hôn lên vầng trán mịn ngần của cậu, hôn lên đôi môi mím chặt và đôi mắt chực trào nước mắt. Nhưng lại sợ cậu né tránh, nên không nỡ.
Mỗi lần Kim Thái Hanh né tránh đều như vung một con dao hai lưỡi, mũi
dao sắc nhọn đâm xuyên qua Kim
Thái Hanh, cũng cứa vào Điền Chính Quốc đang đau lòng thay cậu.
Điền Chính Quốc ghét nhất là bạn
tình làm anh mất hứng, nhưng chỉ
riêng với Omega cao ngạo, ít nói,
cứng đầu này, anh lại chẳng làm gì được.
Anh từng nghĩ cả đời này sẽ không
gặp được người nào có thể dễ dàng
nắm giữ anh, nghĩ rằng mình sẽ
không bao giờ bị tình yêu làm mờ lý
trí.
Nhưng sự thật không phải vậy.
Trước đây, Lý Bách Kiều thường than
thở, nói rằng hương vị của tình yêu
rất phức tạp.
Điền Chính Quốc không đồng tình,
anh chưa từng yêu ai say đắm, cũng không có hứng thú thử.
Ai ngờ, chỉ trong một năm ngắn ngủi,
Kim Thái Hanh đã dạy anh nếm trải
đủ vị đắng cay ngọt bùi.
Lần đầu tiên bị người ta cướp mất
Omega yêu quý, Điền Chính Quốc đã
nếm trải cảm giác mất mát. Còn lần
này, Kim Thái Hanh chủ động hy sinh khiến anh vừa chua xót vừa đau lòng, cảm giác thất bại chưa từng có.
Anh tự hào là một Alpha cấp S,
nhưng lại không thể bảo vệ Omega của mình vào những thời khắc quan trọng, để Omega yếu đuối dễ vỡ phải chịu đựng thay anh.
Thật là tội lỗi.
Bị ép phải ngủ riêng với Kim Thái
Hanh, Điền Chính Quốc mất ngủ trầm trọng. Nhiều lần sáng sớm mở mắt ra, Kim Thái Hanh đều thấy Điền Chính Quốc nằm gục bên cạnh giường mình. Alpha cao lớn cuộn tròn trước giường cậu, như một chú chó trung thành bám lấy chủ nhân, vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Cậu tham lam ngắm nhìn khuôn mặt
say ngủ không chút phòng bị của
Alpha một hồi lâu, rồi đưa tay đẩy
anh dậy: "Anh Điền, nằm dưới đất
lạnh lắm."
Điền Chính Quốc mở mắt ra, mơ
màng một lúc, nhìn thấy khuốn mặt Kim Thái Hanh, tâm trạng không tự chủ được mà tốt hơn nhiều.
"Chào buổi sáng."
Kim Thái Hanh bị nụ cười dịu dàng trong mắt anh làm cho ngẩn người,
mặt đỏ bừng: "Chào buổi sáng."
Cứ như vậy lặp đi lặp lại một tuần,
cuối cùng Kim Thái Hanh cũng
không thể để mặc Điền Chính Quốc
tiếp tục nằm gục bên giường cậu nữa.
"Anh Điền, như vậy thiệt thòi cho
anh lắm." Sự đau lòng và tình yêu
của cậu đều không thế giấu được. Đó chính là điều Điền Chính Quốc mong muốn, khổ nhục kế đã có hiệu quả,
anh lập tức nắm lấy tay Omega, dịu dàng dỗ dành: "Vậy em thương xót
anh, cùng anh chuyển về phòng ngủ chính nhé?"
Điền Chính Quốc chưa bao giờ nói
chuyện như vậy, Kim Thái Hanh
nhất thời đỏ mặt hơn, mắt không
biết nên nhìn vào đâu: "Anh, anh..."
Cậu đỏ mặt, lắp bắp không nói nên lời.
Điền Chính Quốc đã làm người quân
tử đủ rồi, anh bế cậu lên, cười nói: "Bế cô dâu vào động phòng thôi."
Kim Thái Hanh vừa ngại vừa xấu hổ: "Thả, thả em xuống."
Điền Chính Quốc bước nhanh đến
phòng ngủ chính, ném Omega của
mình lên giường.
Thanh niên yếu ớt bị anh ném cho
choáng váng, chiếc cổ thon dài ngửa
ra sau tạo thành một đường cong
tuyệt đẹp. Cậu ngẩng mặt lên, ánh
mắt hoang mang và mê luyến.
"Anh Điền." Cậu nhìn anh bằng đôi
mắt long lanh ướt át.
Tim Điền Chính Quốc đập thình
thịch, như một cậu nhóc mới biết
yêu bị ánh mắt của người mình
thương làm cho bối rối, còn chưa kịp
giả vờ làm quân tử, cơ thể đã không nhịn được mà phủ lên cậu, đôi môi
tìm thấy miếng thịt mềm mại yêu
thích, quấn quýt không rời.
Kim Thái Hanh muốn đẩy anh ra,
tay đặt hờ lên ngực anh, nhưng bị
Điền Chính Quốc giữ chặt, nhịp tim mạnh mẽ đập rõ mồn một trong lòng bàn tay cậu. Nghĩ đến việc đang nắm
giữ trái tim mà mình hằng mơ ước
trong tay, Kim Thái Hanh không né tránh nữa, cậu ngoan ngoãn há
miệng, cùng Alpha yêu dấu nóng lòng trao đổi nước bọt và hơi ẩm.
Ngón tay luồn vào trong áo, vuốt ve vòng eo thon gon, Kim Thái Hanh đột nhiên mở mắt, theo bản năng kêu lên:
"Đừng."
Điền Chính Quốc lập tức đừng lại,
mắng mình là đồ cầm thú, trong lòng hối hận, nhưng trên mặt lại không hề
lộ ra. Anh rút tay ra khỏi vạt áo, dịu dàng chạm vào gò má trắng mềm của Kim Thái Hanh: "Ừ, em nói đừng
thì chúng ta sẽ không làm."
Mắt Kim Thái Hanh dần dần ươn
ướt, vùi mặt vào ngực anh, lí nhí xin
lỗi: "Em xin lỗi."
Điền Chính Quốc chỉ muốn móc tim
mình ra đưa cho cậu, anh hôn loạn
xạ lên trán cậu, hứa với cậu: "Không
cần xin lỗi, là anh không tốt, anh quá
nóng vội. Sau này anh sẽ không như
vậy nữa, dù chỉ hôn một cái, anh cũng
sẽ xin phép em trước, được không?"
Kim Thái Hanh bị anh chọc cười,
phì cười: "Vậy bây giờ anh còn muốn hôn không?"
Điền Chính Quốc lập tức nâng mặt
cậu lên, nghiêm túc hỏi: "Vậy anh có
thể hôn không? Anh muốn hôn, em đồng ý không?"
Kim Thái Hanh không đồng ý, cậu không muốn Điền Chính Quốc tiếp
tục chủ động đơn phương nữa.
Cậu ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại
còn vương ánh nước hôn lên chóp
cằm kiên nghị của Alpha: "Anh Điền
ngốc quá, em nói đùa mà anh cũng
không biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro