Chương 27
Lý Bách Kiều vốn quen náo nhiệt, lần này vì không muốn bị anh trai ghét bỏ nên đã chọn một nơi yên tĩnh để tổ chức sinh nhật. Nhưng dù sao cũng là sinh nhật một năm một lần, hắn cũng không cam tâm chỉ ăn một bữa cơm đơn giản.
Sau ba vòng rượu, nhân viên phục vụ vào dọn dẹp chén dĩa, bật máy chiếu, chỉnh đèn mờ, thay ban nhạc bằng DJ, bartender ở quầy bar cũng thay thực đơn rượu bằng cocktail. Tầng thượng của nhà hàng, bỗng chốc biến thành một quán bar có sân thượng.
Nhà hàng được trang trí theo phong cách sang trọng, chủ yếu là đá và kim loại, gạch lát sàn bằng đá cẩm thạch sáng bóng, đèn chùm pha lê lộng lẫy được chỉnh mờ, ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống những gương mặt tươi cười trẻ trung.
Alpha và Omega trên sàn đều là những người xuất sắc, dưới ánh đèn mờ ảo, cộng chút men say, trông càng thêm quyến rũ.
Ánh sáng, âm nhạc, rượu, pheromone...
Trong bầu không khí tuyệt vời, cài cặp AO mới quen đã ôm nhau quấn quýt, tiếng hôn ướt át hòa vào âm nhạc, cùng với hương pheromone khó cưỡng khiến không khí trở nên ngọt ngào.
Điền Chính Quốc rời đi giữa chừng để ra sân thượng nghe điện thoại công việc, ra hiệu cho Kim Thái Hanh ngồi đợi anh.
Kim Thái Hanh gật đầu, nhấp từng ngụm nhỏ Mojito độ cồn thấp. Cậu luôn thích mùi rượu rum có hương cam quýt, không biết đã uống đến ly thứ ba từ lúc nào.
Lý Bách Kiều đang tán tỉnh MC, thấy Điền Chính Quốc đi vắng bèn lại gần.
"Anh dâu nhỏ."
Kim Thái Hanh chống khuỷu tay, bàn tay trắng trẻo đỡ lấy mặt, liếc nhìn hắn.
Lý Bách Kiều bị ánh mắt hờ hững của cậu làm cho bồn chồn, bèn ngồi xuống đối diện, trêu chọc: "Chính Quốc không có ở đây, em chán lắm phải không? Để anh chơi với em."
"Không cần." Kim Thái Hanh nói, "Tôi không chán."
Đoá hoa lan này sao lại có hai bộ mặt vậy? Đối với Điền Chính Quốc thì dịu dàng ngoan ngoãn, còn đối với hắn lại xa cách, lạnh lùng.
Lý Bách Kiều nhớ lại lần đầu tiên gặp Kim Thái Hanh, hắn lại gần chào hỏi, bị cậu đụng trúng suýt chảy máu mũi, nhưng lại không bắt bẻ được gì, chỉ có thể trách mình hành xử quá khinh suất.
Có câu nói, không gì ngon bằng sủi cảo, không gì vui bằng trêu chọc anh dâu.
Alpha mà, càng gặp phải đoá hoa cao ngất khó chạm tới, càng kích thích ham muốn chinh phục. Hơn nữa, Omega này...
Lý Bách Kiều nhìn cổ tay mảnh khảnh, khuôn mặt trắng nõn và chiếc cổ thon dài của Kim Thái Hanh, tưởng tượng cậu đã bị Thẩm Văn Lang giấu gần một tháng. Ngọn lửa tà ác trong lòng hắn ngày càng bùng cháy dữ dội, nụ cười trên mặt lộ ra vẻ khinh bạc: "Anh dâu nhỏ, nghe nói em mất tích một thời gian?" Hắn tiện tay mở một lon Tonic Water, uống một ngụm, thấy Kim Thái Hanh không để ý đến mình, bèn tiếp tục: "Em mất tích làm Chính Quốc lo quá trời!"
Nhắc đến Điền Chính Quốc, đoá hoa lan yếu ớt mới có chút hứng thú, nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ, nhẹ nhàng hỏi: "Anh Điền lo lắng lắm sao?"
"Không chỉ lo lắng thôi đâu! Gần như sợ muốn chết luôn!" Lý Bách Kiều tuy ăn chơi trác táng, nhưng chưa bao giờ bán đứng bí mật của anh em.
Nhưng đối mặt với Kim Thái Hanh, hắn như bị ma xui quỷ khiến, đầu óc nóng lên, thà bán đứng Điền Chính Quốc cũng muốn nói thêm vài câu với tiểu mỹ nhân lạnh lùng này.
"Chính Quốc chưa bao giờ thích Omega nào nhưng thích em."
Kim Thái Hanh nghe xong mỉm cười, nhưng không vui như Lý Bách Kiều tưởng tượng, ánh mắt lơ đãng nhìn ra sân thượng, xuyên qua đám đông khóa chặt vào Điền Chính Quốc đang quay lưng nghe điện thoại.
Lý Bách Kiều cực kỳ ghen tị với Điền Chính Quốc.
Hắn hết cách, không nghĩ ra chủ đề nào để khiến cho đoá hoa lan mở miệng, im lặng một lúc mới nói: "Thực ra, trên đời này không chỉ có mỗi Chính Quốc là Alpha."
Kim Thái Hanh dường như không hiểu, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, khẳng định sự thật khách quan này.
Lý Bách Kiều ăn chơi nhiều năm, chưa bao giờ cướp người trong tay anh em, nhưng thật sự Kim Thái Hanh quá hợp khẩu vị của hắn. Dù đây là anh dâu nhỏ được Điền Chính Quốc yêu thích, nhưng lại chưa đánh dấu cậu, chưa đánh dấu có nghĩa là chưa thích lắm, Lý Bách Kiều cũng mặc kệ.
Hắn lấy điện thoại ra lắc lắc trước mặt Kim Thái Hanh: "Hay là em add Wechat anh đi, sau này Chính Quốc chán em rồi, em có thể đến tìm anh."
Kim Thái Hanh từ từ quay mặt lại, nhìn hắn từ trên xuống dưới, nghi hoặc mở miệng, hỏi: "Tìm anh?"
–Sao? Tôi còn nuôi không nổi một đóa hoa lan nhỏ à?
Lý Bách Kiều bị ánh mắt thờ ơ của cậu kích thích lòng hiếu thắng: "Ừ, em theo anh, Chính Quốc cho em cái gì, anh cũng có thể cho em cái đó."
Kim Thái Hanh mím môi, khẽ cười: "Anh cho không được."
Mẹ kiếp! Lý Bách Kiều ăn chơi trác táng đúng là kén hơn Điền Chính Quốc thừa kế gia nghiệp, nhưng Lý gia dù sao cũng là gia tộc danh tiếng trăm năm ở Giang Hộ! Tuy không thể so với X Holdings là tập đoàn tài chính nước ngoài giàu nứt vách đổ tường, xong về mặt ảnh hưởng vẫn hơn Điền gia mới nổi!
Nhìn đoá hoa lan cũng không có vẻ gì là tiêu xài hoang phí! Cậu rốt cuộc muốn gì, cái gì mà Điền Chính Quốc cho được, nhưng hắn lại không!?
"Em muốn gì? Em nói cho anh biết, em còn chưa nói, sao biết anh chắc chắn không thể cho?"
Kim Thái Hanh cong mắt nhìn hắn, hàng mi dài rủ xuống: "Em chỉ thích anh Điền thôi."
Lý Bách Kiều sững người.
Cái, cái gì? Thích?
Không ngờ đóa hoa lan này lại khá là si tình.
Hắn cảm thấy hơi mất mặt, nhưng không nản lòng, cười nói: "Nhưng thích thì vẫn thay đổi được mà, em mới quen anh ấy bao lâu? Chưa được một năm phải không? A Hanh––" Hắn gọi cậu một cách thân mật, cố ý hạ giọng, ghé sát tai cậu nói: "Đời còn dài, hôm nay em thích anh ấy, ngày mai cũng có thể thích anh. Cho dù không nhanh như vậy, thì ba năm, năm năm, tám năm, mười năm?
Lý Bách Kiều cảm thấy mình hơi si tình quá mất, chỉ để dụ dỗ một Omega lên giường mà lại có thể nói ra những lời sến súa như "tám năm, mười năm", nhưng đã nói ra rồi, hắn phải làm cho trọn vẹn, mỉm cười nói tiếp: "Em xinh đẹp, ưu tú như vậy, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi, thời gian còn dài, khó tránh khỏi sẽ thay lòng. Bây giờ em không cần vội trả lời anh, nhưng khi nào em thay đổi, nhớ ưu tiên xem xét anh trước nhé."
Kim Thái Hanh cắn ống hút, lại liếc nhìn bóng lưng Điền Chính Quốc, đôi môi đỏ mọng hé mở lộ ra hàm răng trắng muốt và đầu lưỡi mềm mại. Lý Bách Kiều cảm thấy mình thật vô dụng, vậy mà lại ghen tị với cái ống hút cậu đang ngậm.
"Tôi sẽ không thay lòng."
Mười năm, tám năm có là gì? Chớp mắt một cái mười lăm năm trôi qua, đối với Điền Chính Quốc, cậu vẫn càng nhìn càng thích.
Lý Bách Kiều bị sự ngây thơ của Omega này chọc cười: "Không ngờ anh dâu nhỏ lại là người si tình, Điền Chính Quốc đúng là có phúc." Nói xong, hắn đứng dậy vỗ vai Kim Thái Hanh, tiện thể kéo một Omega trẻ tuổi quen mặt đến quầy bar gọi rượu.
Mùi pheromone trong phòng càng lúc càng nồng nặc.
Kim Thái Hanh cúi đầu nhắn tin, đợi đối phương trả lời: "Gấp cái gì? Mới ăn xong."
Cậu mới thong thả lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ trong suốt màu nâu, mở nắp, mặt không cảm xúc uống cạn. Vị đắng của thuốc điều chỉnh pheromone lan ra khắp khoang miệng. Kim Thái Hanh đứng dậy đi về phía cầu thang dẫn xuống nhà vệ sinh ở tầng dưới.
Năm phút sau, các Alpha và Omega đang chìm đắm trong bữa tiệc bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, chỉ có vài Beta không nhạy cảm với pheromone vẫn vui vẻ lắc lư theo điệu nhạc.
"Cậu có ngửi thấy không?" Một Omega hít hít mũi, nhỏ giọng hỏi bạn mình: "Mùi hoa nồng quá, hình như có Omega nào đó đang phát tình?"
"Ừ, nhưng lại không giống lắm."
Hai người đang nói chuyện, bỗng thấy một Alpha cao lớn mặt mày u ám vội vã từ ban công chạy vào.
"Kia có phải Thái tử nhà họ Điền không? Sao lại gấp gáp như vậy?"
"À, tôi nhớ ra rồi, bạn đi cùng anh ta hôm nay hình như là một Omega có mùi hoa lan!"
Cuộc gọi của Điền Chính Quốc kéo dài khá lâu. Dạo này anh dùng mọi thủ đoạn cướp được không ít đơn hàng của HS, nhưng điều này chẳng những làm tăng áp lực vốn đầu tư cho dự án, giảm lợi nhuận của Điền Phóng, mà còn kéo giá giao dịch trung bình của các dự án tương tự trong ngành xuống, gây ra hiệu ứng domino khiến nhiều người phẫn nộ.
Các giám đốc kinh doanh dưới quyền anh gần đây áp lực rất lớn, vài vị cổ đông cũng dần dần đứng ngồi không yên. Hầu hết các cổ đông đều đã sớm tính toán đầu tư sản nghiệp vào nhiều doanh nghiệp trong ngành, chứ không chỉ Điền Phóng. Điền Chính Quốc ra chiêu này "giết địch một ngàn, tự hại tám trăm", khiến toàn bộ ngành liên quan đều giảm lợi nhuận, ai nấy đều kêu khổ.
Dự án ứng dụng "Kéo Gen" của Điền Chính Quốc đã triển khai rầm rộ gần một năm. Tuy đã có kết quả ban đầu nhưng vẫn chưa mang lại doanh thu tích cực, vẫn là một cái hố nuốt tiền. Thêm vào đó, những dự án mà anh cướp được từ HS với giá thấp, dự án nào cũng cần một khoảng vốn ứng trước khổng lồ, báo cáo tài chính quý này của Điền Phóng càng thêm khó coi.
Mặt khác, thông tin mà Kim Thái Hanh cung cấp mặc dù có giá trị cao, nhưng nghiên cứu khoa học liên quan đến hệ thống hoá và làm việc nhóm, chỉ dựa vào những dữ liệu rời rạc này, dự án tuy có tiến triển nhưng rất khó có bước đột phá thực sự. Nghiên cứu ứng dụng Kéo Gen của Điền Phóng dần đi vào giai đoạn bế tắc.
Nghe điện thoại xong, lời kêu khổ của cấp dưới vẫn còn văng vẳng trong đầu. Điền Chính Quốc vốn đã rất phiền lòng, ai ngờ chuyện rối ren vẫn chưa dừng lại. Anh bực ngẩng đầu lên, không thấy Kim Thái Hanh đâu, đang ngẩn người thì ngửi thấy một mùi hoa lan nồng nặc.
Tim anh đột nhiên thắt lại.
Điền Chính Quốc chạy vào trong, vừa gọi điện cho Kim Thái Hanh vừa tìm cậu khắp nơi.
"Hình như trong nhà vệ sinh có Omega đang phát tình." Một tiếng kêu lớn vang lên ở phía cầu thang.
Nghe vậy, Điền Chính Quốc nhíu mày, chạy xuống cầu thang. Mùi hoa lan càng lúc càng nồng, anh càng thêm bất an, sắc mặt cũng càng u ám.
Trước cửa nhà vệ sinh dành cho Omega, có hai Omega đang lúng túng và vài Alpha tò mò đứng xem. Để tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt anh trai, Lý Bách Kiều chỉ bao trọn một tầng, tầng dưới là khu vực mở.
Điền Chính Quốc lạnh mặt, vội vàng gọi: "Thái Hanh!"
Những vị khách khác không quen anh, nhưng cũng bị khí thế của anh làm cho chùn bước, tự động nhường đường: "Bên trong chỉ có một Omega, anh là Alpha của cậu ấy sao? Vậy anh có thể vào xem."
Điền Chính Quốc đẩy cửa vào, mùi hoa lan trong nhà vệ sinh kín càng nồng nặc hơn. Điền Chính Quốc nín thở, gõ cửa từng phòng, cuối cùng tìm thấy Kim Thái Hanh đang run rẫy trong phòng thứ hai từ phải sang.
Thanh niên yếu ớt co người lại dựa vào tường, nghe thấy cánh cửa bị "rầm" một tiếng đá văng, đôi mắt trong sáng đột nhiên ngẩng lên, hoang mang ướt át nhìn Điền Chính Quốc.
"Anh Điền?"
Giọng nói và hơi thở của Kim Thái Hanh đều rất nặng nề, gương mặt trắng nhợt hơi ửng đỏ. Thấy Điền Chính Quốc, cậu vùng vẫy, cố gắng đứng dậy nhưng không thành công, hai chân không nghe lời, mềm nhũn dán chặt vào nền gạch lạnh lẽo.
"Em khó chịu quá." Kim Thái Hanh nói.
Đầu óc Điền Chính Quốc trống rỗng vài giây, đến khi phản ứng lại thì hai tay đã ôm lấy cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro