Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Điền Chính Quốc sững người, mở mắt ra.

Trong bóng tối, đôi mắt của Kim Thái Hanh đặc biệt sáng, nhưng không phải kiểu sáng rực rỡ như mặt trời. Đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đầy mây đen, hai đám mây đen đau đớn cọ xát vào nhau, tạo ra một tia chớp sáng.

Kim Thái Hanh không có biểu cảm gì, vẻ mặt của cậu cũng nhạt nhòa như ý chí sinh tồn, nhạt đến mức khiến người ta hoảng sợ. Bàn tay mỏng manh ngoan ngoãn áp vào ngực Điền Chính Quốc, lòng bàn tay ấm áp rất mềm mại, nhưng dường như đang nắm chặt nhịp tim ngày càng dồn dập của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh áp mặt vào ngực anh, rũ mắt: "Em có một số thông tin tình báo về ứng dụng 'Kéo Gen' và danh sách quản lý cấp cao của X Holdings, đều cho anh hết, được không?"

Mới chỉ một tháng không gặp, Kim Thái Hanh dường như đã trở thành một thương nhân vụng về. Cậu thẳng thắn bày tỏ những gì mình có và những gì mình đã mất, thành thật bày ra trước mặt Điền Chính Quốc, nói với Điền Chính Quốc: Em chỉ còn lại những thứ này, anh có muốn không?

Nhưng Điền Chính Quốc không phải là khách hàng đang đứng trước quầy mặc cả với cậu.

Anh không hề muốn bàn chuyện làm ăn với Kim Thái Hanh.

Đối với đoá hoa lan lung lay sắp rụng này, anh chỉ có muốn, chưa bao giờ nghĩ đến việc không muốn.

Anh không dám nghĩ.

Sợ rằng chỉ cần nhắc đến hai từ "không muốn", Kim Thái Hanh sẽ lập tức gập đầu nói "được".

Rồi không bao giờ quay lại nữa.

Điền Chính Quốc không muốn nghĩ đến việc Kim Thái Hanh đã lấy được những thông tin tình báo và danh sách đó bằng cách nào.

Anh không muốn nghĩ đến.

Hơn nữa, giữa họ còn có những chuyện quan trọng và cấp bách hơn cần phải nói.

Ví dụ như, làm thế nào Kim Thái Hanh mới hồi phục được, làm thế nào cậu mới có thể vui vẻ trở lại, sẽ quyết định sống tốt vào một ngày nào đó trong tương lai, sẽ lại tắm mình trong ánh sáng, nở nụ cười ngượng ngùng nhưng tràn đầy sức sống với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhớ gương mặt tươi cười không chút mưu mô, nhớ vẻ ngại ngùng của cậu.

"Anh có muốn không?" Kim Thái Hanh lại cựa quậy, ngẩng đầu lên, muốn thoát khỏi vòng tay của Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc sợ siết chặt quá sẽ làm cậu đau, đành phải buông tay.

Kim Thái Hanh ngồi dậy, vươn tay bật đèn.

Ánh đèn sáng lên, chiếu vào làn da tái nhợt mịn màng của cậu, vòng eo thon gọn nhưng dẻo dai ẩn trong chiếc áo choàng ngủ bằng lụa, lồng ngực lộ ra bên ngoài trắng như tuyết, giống như ảnh chụp bị phơi sáng quá mức, khiến Điền Chính Quốc có ảo giác rằng Kim Thái Hanh sẽ sớm hồi phục. Vài tiếng trôi qua, những dấu vết đáng sợ trên người cậu dường như đã mờ đi một chút.

Đối diện với ánh mắt của anh, Kim Thái Hanh lùi lại vài bước, đặt chân trần xuống đất. Điền Chính Quốc nhíu mày: "Đi đâu vậy?" Anh nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Kim Thái Hanh, kéo cậu lại gần, bảo cậu đừng suy nghĩ lung tung, hãy nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác để sau hẵng nói.

Kim Thái Hanh gật đầu, ngoan ngoãn leo lên giường, vươn tay tắt đèn.

Điền Chính Quốc nhìn lại dáng vẻ Kim Thái Hanh duỗi tay cố gắng với tới đèn, cảm thấy cậu cũng không khác gì so với một tháng trước, chỉ là gầy hơn, ít nói hơn, khuôn mặt thanh tú tái nhợt đến mức kinh người.

Nhưng việc vỗ béo một đoá hoa lan không khó, ít nói thì cứ trêu chọc cậu nói nhiều hơn, không thích cười thì kể chuyện cười cho cậu nghe vậy.

Kim Thái Hanh rất dễ cười. Trước đây Điền Chính Quốc thỉnh thoảng kể chuyện cười cho cậu nghe, cậu sẽ cười đến mức thở không ra hơi, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, cười đến run cả người.

"Buồn cười tới vậy sao?"

"Ừm, dáng vẻ anh Điền nghiêm túc kể chuyện cười thật dễ thương."

Điền Chính Quốc có rất nhiều kinh nghiệm chọc cười cậu, mới có một tháng trôi qua, những kinh nghiệm này chưa chắc đã hết tác dụng. Hơn nữa, Điền Chính Quốc đã học được rất nhiều kỹ năng đàm phán và giao tiếp, chỉ là dỗ dành một Omega quá im lặng nói chuyện mà thôi, không khó chút nào.

Nghĩ vậy, anh bỗng nhiên cảm thấy yên tâm, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ trong mùi hoa lan thoang thoảng.

Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc mua điện thoại và làm sim mới cho Kim Thái Hanh.

Không lâu sau khi nhận được điện thoại, Kim Thái Hanh đã gửi tin nhắn Wechat đầu tiên cho Điền Chính Quốc sau một tháng.

Trong những ngày cậu mất tích Điền Chính Quốc đều nhắn tin cho cậu mỗi ngày.

Lịch sử trò chuyện trước đây đã bị những tin nhắn đơn phương của anh phủ kín, những dòng chữ màu xanh lá cây thật dài chìm xuống đáy biển. Mỗi lần xem lại Điền Chính Quốc đều cảm nhận một nỗi buồn đau chia ly vĩnh biệt.

Nhìn chằm chằm vào tin nhắn đã lâu không thấy trong khung chat, mắt Điền Chính Quốc hơi nóng lên, anh mở ra xem, phát hiện đó là một đường link chia sẻ file, bên trong chứa rất nhiều thông tin về ứng dụng "Kéo Gen", hơn nữa đều là bí mật cốt lõi mà tập đoàn HS chưa từng công bố ra bên ngoài.

Danh sách quản lý cấp cao của X Holdings rất dài, có cả tiếng Trung và tiếng Anh, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều là Alpha.

Mắt Điền Chính Quốc mờ đi, lồng ngực nhói đau, không nhịn được rên lên một tiếng.

Hàm răng nghiến chặt, sống mũi cay cay, nhìn những thông tin quý giá này, Điền Chính Quốc bị lửa giận và sự ghen tuông bủa vây, nhưng anh lại không dám hỏi Kim Thái Hanh những thứ này rốt cuộc lấy đâu ra? Dùng cái gì để đánh đổi?

Nhưng có những thông tin này công nghệ ứng dụng "Kéo Gen" của Điền Phóng Sinh Vật quả thực đã tiến bộ rất nhanh.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, thoáng chốc đã đến tháng 9, thời tiết bên ngoài vẫn còn oi bức, mặt trời treo cao rải nắng xuống hoa lá trong vườn.

Kim Thái Hanh ngẩn người đứng bên cửa sổ, cúi đầu nhìn vườn hoa rực rỡ.

Từ khi trở về, cậu không còn đến HS làm việc nữa, Điền Chính Quốc không cho cậu ra ngoài một mình. Mỗi lần Kim Thái Hanh ra ngoài nếu Điền Chính Quốc không rảnh đi cùng thì phía sau cậu nhất định sẽ có một hàng vệ sĩ Beta lực lưỡng.

Ba ngày sau khi trở về, Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc chuyển đến một căn biệt thự cách căn hộ ban đầu hơn 30 phút lái xe, đây là nhà của Điền Chính Quốc.

Không lâu sau khi chuyển nhà, một buổi tối nọ, Điền Chính Quốc mặt mày bầm tím trở về.

Kim Thái Hanh đứng ở cửa ra vào lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt trong veo tràn đầy lo lắng, nhưng lại cắn môi không nói gì.

Điền Chính Quốc nhận ra sự quan tâm của Kim Thái Hanh, biết cậu đang do dự, muốn hỏi nhưng lại không dám.

Cậu sợ sau khi hỏi Điền Chính Quốc tại sao lại bị thương như vậy, rốt cuộc đã đánh nhau với ai, như vậy cậu sẽ phải nghe thấy cái tên mà cậu không muốn nghe, cũng không muốn nhắc đến nữa.

Chỉ cần nghe cái tên đó Kim Thái Hanh không cần phải hỏi tại sao, cậu không cần thiết phải hỏi Điền Chính Quốc, "tại sao anh lại đánh hắn."

Bởi vì bọn họ đều biết lý do.

Bọn họ đều nhớ đến thảm họa mà không ai nhắc đến, cả hai đều cố tình quên đi, giả vờ như chưa từng xảy ra. Nhưng việc giả vờ quên đi lại chính là một hình thức ghi nhớ.

"Ăn tối chưa?" Điền Chính Quốc bước tới, nâng mặt cậu lên, hôn lên má cậu bằng đôi môi trầy xước.

Kim Thái Hanh lập tức cứng người.

Cậu tránh mặt, lùi lại: "Ăn rồi."

"Ăn gì?" Điền Chính Quốc nắm lấy tay cậu, không cho cậu đi xa, ánh mắt nóng bỏng nhưng dịu dàng: "Điều hòa bật thấp quá sao? Sao tay lạnh thế?

Tay Kim Thái Hanh không hề lạnh, là lòng bàn tay Điền Chính Quốc nóng, mùi hương cam đắng hòa quyện với rượu rum phả vào mũi nhắc nhở Kim Thái Hanh, người đứng trước mặt cậu là một Alpha cấp S sắp đến kỳ mẫn cảm.

Tay Kim Thái Hanh bị anh nắm chặt, khuôn mặt bị ánh nắng nóng bỏng nhìn chằm chằm. Như thể đang được người ta yêu thương nồng nhiệt, cậu hít sâu một hơi, run rẩy hàng mi tiến lại gần, chủ động hôn lên khóe môi bầm tím của Alpha, hỏi anh: "Có đau không?"

Điền Chính Quốc nắm tay cậu đặt lên ngực mình: "Không đau." Anh như đang nói, đánh nhau không đau, nhưng lòng thì rất đau.

Kim Thái Hanh không nhịn được mỉm cười với anh, tay Alpha siết chặt hơn: "Hôm nay sao lại chịu cười với anh vậy?"

Nụ cười lập tức cứng lại, cậu không cười nữa, nhưng ý cười dịu dàng vẫn còn đọng lại trong mắt: "Anh Điền bị thương một chút trong cũng rất đáng yêu."

Điền Chính Quốc vừa buồn cười vừa bất lực, nắm cổ tay cậu đưa lên môi hôn: "Đáng yêu lắm sao?"

"Ừm, đáng yêu lắm."

Thời gian như quay ngược trở lại vài tháng trước, Kim Thái Hanh ngồi xổm trước lò nướng, lo lắng nhìn bánh quy nhỏ của mình, Điền Chính Quốc tiến lại gần, xấu xa hôn cậu, cậu lập tức phàn nàn: Anh Điền quá dính người lại còn không ngoan. Điền Chính Quốc hỏi: Anh dính người lắm sao? Kim Thái Hanh khẽ cười: Ừm rất dính người.

Còn nói: Anh Điền, anh phải ngoan một chút.

Cảnh tượng này, rõ ràng chỉ mới cách đây vài tháng, thế nhưng lại như đã qua một đời.

Sau khi Kim Thái Hanh trở về, Điền Chính Quốc không còn ngủ riêng với cậu nữa. Hai người mỗi đêm ôm nhau ngủ, chia sẻ vòng tay ấm áp, hơi thở nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn chia sẻ vài giấc mơ xấu.

Kim Thái Hanh gặp ác mộng cũng rất yên tĩnh, Điền Chính Quốc phát hiện ra cậu gặp ác mộng cũng rất tình cờ.

Một hôm anh tỉnh giấc giữa chừng, nhận thấy tay và chân Kim Thái Hanh lạnh như băng, hơi thở nặng nề và gấp gáp hơn bình thường, đưa tay sờ lưng cậu ướt đẫm mồ hôi.

Anh lay người Kim Thái Hanh, cậu liền bật dậy, gào lên "không muốn".

Điều cậu không muốn chắc chắn không phải là "không muốn tỉnh", mà là một "không muốn" khác dữ dội hơn, mắt cậu mở to tràn đầy tuyệt vọng, không có vẻ nhập thèm khi tỉnh giấc, chỉ có sự sợ hãi đến tột cùng.

Điền Chính Quốc ôm cậu, cảm thấy vạt áo của mình từ từ ướt đẫm nước mắt.

Omega trong lòng vùi mặt vào ngực anh, như một con đà điểu trốn tránh nỗi sợ, khàn giọng hỏi: "Anh Điền, liệu em có thể quên được không?"

Điền Chính Quốc không biết, nhưng vẫn vuốt ve lưng cậu, dỗ dành: "Nhất định có thể."

Có người nói, chỉ có tạo ra những kỉ niệm tốt đẹp mới che lắp được ký ức tồi tệ. Nhưng kí ức về nỗi đau xác thịt của Kim Thái Hanh quá tồi tệ, giống như một tờ giấy trắng chưa từng được khai phá, nét bút đầu tiên đã bị màu sáp đen đậm lấp đầy. Sau này dù có tôn lên những màu sắc rực rỡ đến đâu, cũng chỉ còn lại một màu đen tuyệt vọng, vô tình làm bẩn cả những cây bút sáp muốn cứu vớt nó.

Điền Chính Quốc từng nghĩ mình sẽ rất để tâm.

Trong việc lựa chọn bạn tình, anh chưa bao giờ bạc đãi bản thân, luôn bài xích những Omega đã dính mùi của Alpha khác.

Lý Bách Kiều từng nhận xét, nói rằng sự sạch sẽ trong chuyện này của anh thật cổ hủ và kỳ quặc, như một lão già phong kiến từ mấy trăm năm trước xuyên không đến, nghiêm khắc với người khác nhưng lại dễ dãi với bản thân mình.

Lý Bách Kiều nói: Nếu có một ngày Chính Quốc chịu ngủ với một Omega "không sạch sẽ", thì ngay cả heo nái cũng sẽ biết trèo cây.

Nhưng Điền Chính Quốc nhận ra, sự thật không phải vậy.

Theo tiêu chuẩn trước đây của anh, Kim Thái Hanh bây giờ chắc chắn không được coi là sạch sẽ.

Nhưng Điền Chính Quốc không muốn nghĩ như vậy, bởi vì chỉ cần nghĩ đến là trái tim anh lại như bị đâm một nhát, vô cùng đau đớn.

Anh thường nhớ lại đêm đầu tiên Kim Thái Hanh trở về, cậu mím môi, ngồi trên giường nhìn anh như đang khuyên nhủ. Ánh mắt nhẹ nhàng đó mỗi khi nhớ lại Điền chính quốc đều thon thót giật mình.

Kim Thái Hanh mãi mãi trong sáng, đáng yêu, khiến người người khao khát.

Cậu xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất trên đời.

Trong lòng Điền Chính Quốc, đóa hoa lan trắng thanh khiết sở hữu tâm hồn và khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, cậu trong sáng nhất, ngây thơ nhất, tình yêu mà cậu trao đi cũng rất thuần khiết. Cậu đã từng bị Điền Chính Quốc vô tâm làm mất, nhưng mãi mãi không thể bị vấy bẩn.

Một ngày trước khi kỳ mẫn cảm đến, Điền Chính Quốc đã nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong cơ thể mình, những cơn nóng bừng bừng dâng lên, vì hương lan trong nhà, lần này cơn nóng còn dữ dội hơn trước.

Sau khi kết thúc cuộc họp sáng, anh lập tức rời khỏi công ty, bảo Trần Phẩm Minh cử người đến đón Omega tên Thư Hân đến sân bay chờ anh.

Tối hôm đó, Kim Thái Hanh không đợi được Điền Chính Quốc về nhà.

3 giờ sáng, trong căn phòng vắng lặng như tờ, thanh niên vẫn chưa ngủ. Sắc mặt lạnh lùng đến tột độ, cậu ngồi xếp bằng trên giường, tay cầm một chiếc đồng hồ bỏ túi cổ có hoa văn phức tạp. Dung nhan xinh đẹp nổi bật với đôi mắt sáng như sao, trên mặt thoáng qua nụ cười lạnh lùng như quyến rũ.

"Anh Điền, anh phải ngoan một chút."
Cậu nói nhỏ.

Ánh đèn vàng nhạt bao phủ khuôn mặt đang cúi xuống của cậu, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp mang vẻ cô đơn và thất vọng, như áng mây cô độc nhất ở chân trời.

Cậu quen với việc được ngưỡng mộ, thỉnh thoảng theo đuổi người ta nhưng dường như toàn thua cuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro