VIII
Điền Chính Quốc bị lật tới lật lui giày vò, cả đêm bắn bốn lần, cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa mới năn nỉ Kim Thái Hanh có thể cho hắn mút ra hay không.
Kim Thái Hanh thấy gương mặt hắn mang đầy vẻ mỏi mệt thì không làm khó hắn nữa, bèn rút ra ngoài.
Ông nằm tựa vào đầu giường, Điền Chính Quốc quỳ sấp bên tay phải ông khẩu giao cho ông.
Quả thật hôm nay Điền Chính Quốc đã bị chơi kịch liệt, vểnh mông lên phục vụ ông, trên lông mi vẫn còn dính nước mắt, ngoan ngoãn bú mút gậy thịt trong miệng, dùng hết khả năng để liếm láp.
Lúc hắn cong người đường cong ở eo rất đẹp, xương bướm nổi lên rõ ràng, eo hạ xuống, ép cho bờ mông tròn căng, toàn thân trông như thể đã bị chơi rã rời.
Kim Thái Hanh vuốt ve sống lưng của hắn, trượt theo xương sống lần xuống dưới, cuối cùng cũng không kiềm chế được mà bóp nhẹ lên mông Điền Chính Quốc.
Bị đánh mạnh mười mấy cái cộng thêm làm tình liên tục khiến nơi đó hiện tại vẫn còn đỏ ửng một mảng, lúc Kim Thái Hanh chạm vào Điền Chính Quốc khẽ co rúm lại một cái.
Kim Thái Hanh dừng tay lại: "Còn đau à?"
"Ô...! Ưm." Điền Chính Quốc đang tập trung ứng phó với thứ đồ to lớn trong miệng, chỉ đáp lại mơ hồ.
Kích thước này thật sự khác hẳn người thường, hắn phải mở rộng miệng hết cỡ mới có thể ngậm được quy đầu, nước bọt trong miệng không kịp nuốt cứ thể chảy dọc theo thân dương vật dựng đứng khiến hai bao tinh hoàn to tròn và đám lông mu dính bết lại.
Rốt cuộc Kim Thái Hanh vẫn cảm thấy đau lòng, hối hận bản thân đã ra tay quá nặng.
Tuổi trẻ rất coi trọng sĩ diện, dạy dỗ như vậy đúng là không thỏa đáng lắm.
Ông tự kiểm điểm lại bản thân mình, ngón tay lưu luyến ở khe mông của Điền Chính Quốc, hăng hái xoa nắn lỗ hậu mềm mại ướt át, tinh dịch ở bên trong ứa ra chảy xuống theo bắp đùi, cả bàn tay của Kim Thái Hanh đều là chất lỏng trắng đục, mùi vị tanh nồng.
Vốn Điền Chính Quốc đã mất kiên nhẫn với cái dương vật mút mãi cũng không thấy mềm xuống này, hiện tại thấy ông mất tập trung, còn có lòng dạ chơi đùa phía sau của mình thì lập tức thả tay ra ngồi dậy trừng ông: "Ba, ba có định bắn không vậy?"
Kim Thái Hanh chẳng ừ hử gì mà ôm hắn vào lòng.
Điền Chính Quốc mệt mỏi nằm xuống giường, gối lên cánh tay ông nghỉ ngơi.
"Để tôi tự làm." Kim Thái Hanh nghiêng đầu hôn lên thái dương hắn, giọng nói vẫn còn khàn khàn, "Em ngủ đi."
"Không được." Điền Chính Quốc gạt ngay.
Nói đùa à, hắn lên giường với bao nhiêu người suốt bảy tám năm nay, chưa có ai xuống khỏi giường của hắn mà còn cứng, đây quả thật là sự sỉ nhục lớn nhất đối với sức hấp dẫn của hắn.
Những cậu nhóc đó có ai là không vừa nhìn thấy hắn đã lên đỉnh, thậm chí còn có mấy 1 trong giới cũng vui vẻ nằm xuống cho hắn đè.
Điền Chính Quốc biết sự so đo này của mình vừa ngây thơ vừa vô nghĩa nhưng hắn không thể chấp nhận việc Kim Thái Hanh kháng cự được hắn, khiến hắn có một loại cảm giác thất bại.
Anh già này đứng ở địa vị cao, ngoại hình lại xuất sắc, gặp qua biết bao sự đời, nhận được vô số sự cám dỗ nên quả thật đã rèn ra được sự tự chủ hạng nhất.
Nghĩ như vậy đột nhiên Điền Chính Quốc hụt hẫng, có chút ghen ghét với những người đã từng bò lên giường Kim Thái Hanh trước đây.
Hắn cũng không thấy mệt, sục sôi ý chí chiến đấu mở to mắt nhìn Kim Thái Hanh: "Con dùng tay tuốt ra cho ba nhé."
Kim Thái Hanh bật cười: "Có khác gì tôi tự làm đâu?"
"Khác nhau." Điền Chính Quốc cong môi, hai mắt tỏa sáng, "Con có thể vừa tuốt vừa 'kể chuyện' cho ba."
Hắn cố tình nhấn mạnh vào hai chữ "kể chuyện", Kim Thái Hanh không biết hắn muốn chơi trò gì nhưng thấy Điền Chính Quốc nhất quyết muốn giúp ông thì cũng không bỏ đi mà ôm người vào lòng, để mặc hắn vươn tay mò xuống thân dưới của mình.
"Ba..." Hai người áp sát mặt vào nhau, hơi thở cũng hòa lẫn.
Điền Chính Quốc tiến tới liếm lên môi ông, khẽ nói, "Con phải khiến ba thừa nhận, con là người đàn ông tuyệt nhất mà ba từng ngủ."
"Câu chuyện" của Điền Chính Quốc quả thật rất xuất sắc.
Hắn vừa giúp Kim Thái Hanh tuốt dương vật vừa nói liên miên không ngừng bên tai ông, sắc tình, dâm đãng, thô bỉ, hạ lưu, lời gì cũng dám nói, mỗi một cậu thốt ra khỏi miệng hắn đều như muốn dụ dỗ người.
Nào có ai dám lỗ mãng trên giường của Kim Thái Hanh như vậy, quả thật ông chưa từng trải qua loại kích thích này, tiếng hít thở càng lúc càng nặng, hoàn toàn đắm chìm vào trong ánh mắt quyến rũ của Điền Chính Quốc, ông nhìn chằm chằm đôi môi đã bị ông hôn đến sưng đỏ khép khép mở mở, cuối cùng vào lúc câu nói "Lúc dương vật của ba cắm trong người con, con rất muốn dùng lỗ nhỏ cắn đứt nó, làm nô lệ của ba cả đời, ngậm tinh dịch của ba sinh con cho ba" này được thốt ra thì ông nhíu chặt mày, bóp vai Điền Chính Quốc, hít thở khó khăn bắn trong tay hắn.
Điền Chính Quốc hài lòng.
Trong tay hắn toàn bộ đều là tinh dịch đặc sệt, hắn thuận thế bôi lên cơ ngực rắn chắc của Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc thong thả sờ mó ông, lại không giấu được vẻ đắc ý, nụ cười càng lúc càng mở rộng, hắn hỏi với giọng khoe khoang: "Thế nào?"
Kim Thái Hanh đỏ bừng hai mắt, nghiêng người đè hắn lại, hôn môi hắn như muốn nuốt chửng hắn, sau khi liếm hết cả hàm trên một lượt mới rút ra, rồi hôn lên chóp mũi hắn, nói giọng khàn đặc: "Tiểu Điền, em không phải là tốt nhất."
Điền Chính Quốc ngừng cười, một chậu nước lạnh giội xuống, hắn cau mày như sắp bùng nổ ngay lập tức.
"Em là duy nhất." Kim Thái Hanh động tình mãnh liệt, hiếm khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài, trong ánh mắt chất chứa tình yêu sâu đậm, "Trước đây tôi không lên giường với đàn ông, chỉ ngủ với phụ nữ."
Điền Chính Quốc ngơ ngẩn.
Kim Thái Hanh cúi đầu hôn hắn không ngừng, mặt, cổ, lỗ tai, một trận mưa hôn rơi xuống, như là đang đánh dấu vật sở hữu, yêu thích không thể buông tay.
Mất một lúc lâu Điền Chính Quốc mới lấy lại được giọng nói, ngơ ngác hỏi: "Vậy lần đầu tiên vì sao anh đồng ý với em?"
"Tôi không biết." Kim Thái Hanh còn đang nhẹ nhàng liếm mút cổ hắn, để lại một vết dấu răng, "Trước đây tôi chưa từng cảm thấy hứng thú với đàn ông."
"Nhưng khi tôi nhìn thấy em, tôi lại không thể từ chối... Em... quá gợi cảm!"
Điền Chính Quốc bị mấy câu nói của ông làm cho nóng ran cả người, niềm vui bất ngờ khiến hắn không biết phải nói gì, cái mồm dẻo quẹo thường ngày đã đình công, chỉ biết ôm chặt Kim Thái Hanh không buông tay theo bản năng, rồi chẳng biết vì sao lại nhỏ giọng gọi một tiếng "Ba".
Kim Thái Hanh còn chưa thoát ra khỏi kích thích tình dục ban nãy, ông nhìn hắn với ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, bàn tay lần xuống sờ lên dương vật của hắn.
Điền Chính Quốc vội vàng ngăn lại: "Em đã bắn bốn lần rồi, đừng làm nữa."
Kim Thái Hanh không nghe, bàn tay dày rộng vẫn bao lấy dương vật của hắn, nhiệt độ nóng rực nơi lòng bàn tay truyền tới thân dưới Điền Chính Quốc, không ngờ lại từ từ cương cứng.
Điền Chính Quốc bị ông hôn mà choáng váng cả đầu, thân dưới nóng rực kích động nhưng mãi không thể bắn ra.
Kim Thái Hanh cúi xuống khẩu giao cho hắn, hắn thở hổn hển một lúc lâu cũng không bắn được.
"... Thôi bỏ đi." Điền Chính Quốc kéo ông dậy, sờ lên mái tóc rất ngắn của ông rồi hôn lên khóe mắt Kim Thái Hanh, "Không bắn được nữa, không còn gì cả."
Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn hắn chăm chú, ánh mắt suồng sã, nóng rực, tràn ngập ham muốn chiếm hữu và khống chế.
Bỗng nhiên ông cúi xuống hôn, gọi hắn bằng chất giọng vừa thấp vừa trầm, còn mang chút khàn khàn mê hoặc: "Bé cưng..."
Não Điền Chính Quốc nổ "Ầm" một tiếng, thân thể run lên, dương vật vậy mà lại bắn ra, ngón chân cuộn tròn lại, run run co giật, tai ù cả đi.
"Ba..." Giọng nói của Điền Chính Quốc run lên dữ dội, hắn bóp chặt vai ông, móng tay cũng cắm cả vào thịt, "Gọi lại lần nữa đi."
"Bé cưng." Kim Thái Hanh nghe lời gọi lại một lần, sau đó cúi xuống hôn lên đầu vú hắn, "Là bé cưng ngoan ngoãn nhất của ba."
Điền Chính Quốc bắn tinh từng đợt liên tiếp, rõ ràng vừa rồi còn tưởng đã đến cực hạn nhưng vẫn đạt được kích thích tình dục chưa từng có khi nghe thấy cụm từ "bé cưng" kia.
Mối quan hệ cấm kỵ của bọn họ tựa như một chiếc lưới kín kẽ bao trùm bọn họ bên trong.
Điền Chính Quốc thích gọi ông là ba, Kim Thái Hanh cũng thích nghe, vào khoảnh khắc bí mật chỉ thuộc về riêng hai người, sự kích thích và sung sướng của việc đi ngược đạo đức khiến con người ta muốn ngừng mà không được, càng lún càng sâu.
Hai kẻ biến thái.
Điền Chính Quốc đã đánh giá khách quan như vậy, nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ hay hoảng sợ.
Hắn luôn là một kẻ tự tin thậm chí là tự phụ, từ nhỏ đến lớn làm điều gì cũng rất xuất sắc, sống rất phóng khoáng tự do.
Hắn sẽ không vì loại chuyện này mà buồn phiền, mà chỉ cảm thấy may mắn với duyên phận và sự ràng buộc kỳ diệu này.
Huống hồ, Điền Chính Quốc tin tưởng hoàn toàn vào Kim Thái Hanh.
Người đàn ông này vô cùng mạnh mẽ, bất kể là sự nghiệp hay tinh thần cũng đều có thể che chở cho hắn.
Mọi chuyện đều có thể giao cho Kim Thái Hanh giải quyết, Điền Chính Quốc chỉ cần chịu trách nhiệm yêu ông.
Rất đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro