Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

V

Điền Chính Quốc tỉnh dậy trong vòng tay của Kim Tại Hưởng.

Đây là một trải nghiệm vô cùng đặc biệt — Điền Chính Quốc không bao giờ qua đêm với bạn giường, lại luôn làm 1, đóng vai trò là người bảo vệ nên được trao cho cảm giác an toàn là lần đầu tiên.

Hắn mơ màng mở mắt, nhìn gương mặt gần ngay trước mắt thì áp tới hôn một cái lên khóe miệng của ông.

Thật là ngây thơ.

Điền Chính Quốc bị ý nghĩ của chính mình chọc cười.

Kim Tại Hưởng giật giật mi mắt, mở mắt ra rồi cau mày lại.

Điền Chính Quốc đoán là ông có tính cáu kỉnh khi mới thức giấc, rồi cảm thấy rất mới lạ, người luôn luôn bình tĩnh biết kiềm chế bản thân vậy mà lại có sự thay đổi cảm xúc rất mạnh khi vừa tỉnh ngủ, đúng là hiếm có.

Hắn nhìn chằm chằm Kim Tại Hưởng không hề ngại ngùng rồi nở nụ cười, sau đó cởi từng nút áo sơ mi trên người mình ra — Tối hôm qua Điền Chính Quốc ở lại vội vàng nên lười về nhà lấy đồ ngủ, đành tạm chấp nhận mặc quần áo của Kim Tại Hưởng.

Toàn bộ nút áo được cởi phơi bày lồng ngực rắn chắc, quần lót cạp thấp bao quanh hông, một màn cảnh sắc tươi đẹp hiện ra.

Điền Chính Quốc làm lơ ánh mắt chứa ý giận của Kim Tại Hưởng, rồi nắm lấy tay Kim Tại Hưởng đặt lên trên ngực mình, liếm môi, ánh mắt làm càn trắng trợn: "Chú, sờ tôi đi." 

Kim Tại Hưởng nhắm mắt lại, dường như đang cực lực kiềm chế, yết hầu trượt lên trượt xuống đôi chút.

Điền Chính Quốc vẫn luôn nhìn chằm chằm ông nên sao có thể bỏ lỡ những chi tiết nhỏ này.

Mấy ngày nay hắn đã dò xét được tâm tư của anh già này, dù đã không thể kháng cự được những cám dỗ từ mờ ám đến trắng trợn của hắn thì ngoài mặt vẫn nhất quyết phải giả vờ như không hề dao động.

Hắn cười khẽ, âm thanh trầm đục, cào cho lòng người ngứa ngáy.

Điền Chính Quốc thổi hơi vào tai Kim Tại Hưởng, dẫn dắt tay ông chạm vào nơi đầu vú như gần như xa, tiếp thêm một khúc củi cuối cùng cho ngọn lửa đã sắp bùng cháy: "Chú, buổi sáng rất hợp để uống sữa đó." 

Kim Tại Hưởng nắm chặt tay hắn lại, lực mạnh đến đáng sợ nhưng Điền Chính Quốc cũng không kêu đau, hắn đã được người đàn ông đè dưới thân một cách thô bạo như ý nguyện, rồi ngậm lấy đầu vú của hắn.

Điền Chính Quốc vốn đã "chào cờ", đầu vú bị liếm tới liếm lui càng khiến lửa dục tăng cao, hắn thở hổn hển cúi đầu nhìn xuống, trông thấy sống mũi thẳng tắp của Kim Tại Hưởng đang cọ lên da ngực mình, mà ông thì cắn mút điên cuồng viên thịt trên ngực trái như để hả giận.

Điền Chính Quốc ôm chặt cổ Kim Tại Hưởng, ngón tay vuốt ve trên mái đầu ông.

Tóc ông rất ngắn, sờ vào có cảm giác châm chích trong tay, cứng rắn như chính bản thân ông vậy.

Hai tay Điền Chính Quốc ôm sau đầu ông, sau đó ưỡn ngực đưa vào trong miệng Kim Tại Hưởng, rồi rên rỉ phóng đãng: "A.....! Ư a....." 

Kim Tại Hưởng dùng răng nhay cắn đầu vú của Điền Chính Quốc, sau đó hút thật mạnh khiến cả viên thịt sưng đỏ dựng đứng.

Ông đã cương, dương vật thô cứng đặt tại đùi trong non nớt của Điền Chính Quốc, cọ xát hết cái này đến cái khác.

Giọng của Điền Chính Quốc đã hơi khàn đi, hắn gõ nhẹ ngón tay lên cổ ông: "Chú, chơi 69 không?" 

Kim Tại Hưởng ngồi dậy hôn hắn một cái thật mạnh.

Đáp án không cần nói cũng biết, hai người tuyên dâm giữa ban ngày hơn một tiếng mới rời giường.

Điền Chính Quốc cầm chiếc bàn chải mới mà Kim Tại Hưởng mua cho hắn đánh răng với vẻ mặt thỏa mãn, súc miệng xong mới nhớ ra mà hỏi người đàn ông đang cạo râu bên cạnh: "Vừa rồi tôi chưa đánh răng, lúc chú hôn tôi có vị gì không?"

"Có." Kim Tại Hưởng quay đầu sang chạm môi lên vành tai hắn, "Có vị ngọt."

"Xì." Điền Chính Quốc cười phì, huých vào vai ông, "Còn nói lời âu yếm nữa." Hắn giơ tay vén áo thun lên, nhìn vào gương soi một lúc mới nói giọng oán trách, "Chú, chú hút làm tôi bị sưng lên rồi."

Kim Tại Hưởng kéo áo hắn xuống, nói nghiêm túc: "Được rồi, đừng nghịch nữa."

Một từ hai ý nghĩa làm cho Điền Chính Quốc bật cười khanh khách.

(*) Chữ "nghịch" trong câu của Kim Tại Hưởng còn có nghĩa là "vén" trong vén áo.

Vốn Điền Chính Quốc còn định làm tổ trong nhà Kim Tại Hưởng thêm một ngày nữa, nơi này có đồ ăn lại còn được sinh hoạt tình dục, sướng hơn nhiều so với ở nhà mình.

Nhưng Kim Cẩm Lâm lại nhắn tin cho hắn, nói là tối ngày kia ba cậu sẽ tới thăm cậu, bảo Điền Chính Quốc mau chóng chuẩn bị.

Trời đất bao la không gì lớn bằng vị ba chồng chưa từng gặp mặt này, Điền Chính Quốc thở dài, trả lời tin nhắn xong thì nằm dựa lên người Kim Tại Hưởng, đối phương cũng đặt tài liệu xuống phối hợp ôm hắn, sờ soạng bên hông hắn: "Có chuyện gì?"

"Mấy ngày tới tôi phải tới nhà một tên ngốc ở." Điền Chính Quốc chán nản, "Lại phải diễn kịch, phiền muốn chết."

Kim Tại Hưởng và Điền Chính Quốc rất ăn ý, chưa từng dò hỏi thông tin và sinh hoạt cá nhân của nhau, Điền Chính Quốc hoàn toàn không biết gì về Kim Tại Hưởng ngoại trừ cái tên, nhưng nếu người kia bằng lòng kể thì lại là chuyện khác.

Kim Tại Hưởng nói: "Với kỹ thuật diễn này của cậu mà còn sợ diễn kịch?"

Điền Chính Quốc biết ông đang mắng mình lẳng lơ, bèn cười phì một tiếng, bực bội trong lòng cũng tiêu tan hơn một nửa.

Hắn nghĩ nghĩ rồi móc di động ra mở phần quét mã QR của WeChat, đưa tới trước mặt Kim Tại Hưởng.

"Chú, thêm WeChat của tôi đi." Điền Chính Quốc nói với giọng điệu rất đứng đắn, tựa như đang bàn chuyện làm ăn, "Tôi cảm thấy chúng ta có thể qua lại với nhau lâu dài, chú thấy thế nào?" 

Kim Tại Hưởng không thèm để ý đến mấy lời lôi thôi của hắn mà lấy điện thoại ra quét mã của hắn một cách nhanh chóng: "Thêm đi."

Điền Chính Quốc nhấn đồng ý, tên WeChat của Kim Tại Hưởng chỉ có một chữ "Kim", ảnh đại diện là một bức ảnh phong cảnh mặt trời mọc, vòng bạn bè cũng chẳng có gì, cực kỳ có phong cách của người trung niên.

Điền Chính Quốc đổi tên của ông thành "Chú chim to", còn cố ý quơ quơ trước mắt: "Chú, chú thích tên này không?" 

Kim Tại Hưởng vỗ vào mông hắn như trừng phạt rồi đổi tên hắn thành "Tiểu Điền".

Điền Chính Quốc không nói tên của mình cho ông biết, chỉ bảo là mình họ Điền, Kim Tại Hưởng cũng vẫn luôn gọi hắn là Tiểu Điền.

Điền Chính Quốc cảm thấy cái tên Tiểu Điền nghe ra rất thân mật nên sau đó cũng chẳng nói với ông mình tên là gì nữa, hắn rất hưởng thụ kiểu bao dung và yêu thương của bậc bề trên như thế này.

Rõ ràng mới chỉ quen biết không bao lâu, quan hệ còn là bạn giường, vậy mà lại ngọt ngấy như thể người yêu, Điền Chính Quốc ngồi trên đùi Kim Tại Hưởng hôn ông trong chốc lát rồi mới lưu luyến đứng dậy: "Tôi đi đây."

Kim Tại Hưởng quệt ngón tay qua khóe miệng hắn, đôi mắt sáng bừng như đuốc.

---------

Quả thật Điền Chính Quốc không dám sơ suất với vị ba chồng kia.

Trước khi kết hôn hắn đã từng nghe qua câu chuyện về Kim Thái Hanh, không hề có hậu thuẫn, rất có năng lực, chưa đến bốn mươi tuổi đã trở thành Bí thư Thành ủy, Ủy viên Tỉnh ủy, có thể nói là tiền đồ rộng mở.

Điền Kỷ Quan từng gặp Kim Thái Hanh, từ cái nhìn đầu tiên đã nhận định người này về sau sẽ một bước lên mây, rất để tâm đến ông nên đã chủ động đưa ra chuyện liên hôn giữa hai nhà.

Thế giới của người trưởng thành có quy tắc rất đơn giản, Điền Kỷ Quan có thể mang lại cho Kim Thái Hanh sự hỗ trợ rất lớn về tài chính và nhân lực, mà Kim Thái Hanh cũng có thể đánh bóng được tên tuổi cho nhà họ Điền, đôi bên cùng có lợi thì chẳng ai lại từ chối.

Tuy rằng Kim Cẩm Lâm nói Kim Thái Hanh không yêu thích thứ gì nhưng Điền Chính Quốc không thể đi gặp ông tay không thật.

Chọn quà cho quan chức còn phải rất chú ý, không thể chọn những thứ có bề ngoài giá trị, vậy nên loại bỏ những món quà thông thường như đồng hồ, ghim cài tay áo.

Điền Chính Quốc đi dạo mấy tiếng ở trung tâm thương mại, cuối cùng chốt lại là mua một bộ dụng cụ pha trà.

Chắc hẳn đây là vật dụng thiết yếu với người trung niên và cao tuổi nhỉ.....? 

Điền Chính Quốc nghĩ như vậy rồi bảo người đóng gói lại, sau đó xách tới nhà Kim Cẩm Lâm.

Rõ ràng Kim Cẩm Lâm trông thấy hắn cũng không vui vẻ gì cho cam, chỉ gật đầu một cái coi như chào hỏi.

Điền Chính Quốc cũng chẳng thèm để ý mà tự mang đồ dùng cá nhân của mình xếp cạnh đồ của Kim Cẩm Lâm, dựng nên cảnh ở chung giả.

Căn phòng này là nhà tân hôn mà Điền Kỷ Quan mua cho bọn họ, diện tích không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, vừa đủ để hai người họ ở.

Hiển nhiên buổi tối Điền Chính Quốc ngủ ở phòng dành cho khách, hắn nằm trên giường chơi di động.

[Anh Điền, tới 3bus không?]

Người nhắn WeChat cho hắn cũng là một tên ăn chơi có tiếng trong giới, tên là Dư Phi, nhưng là một 0, cùng hội cùng thuyền với Điền Chính Quốc, hai người có quan hệ khá tốt.

Điền Chính Quốc xem thời gian, cảm thấy hơi lười đến quán bar, vừa định từ chối thì bên kia nhắn tiếp.

[Tưởng Húc về nước, anh ấy cũng ở đây.]

Điền Chính Quốc đơ một lúc rồi hơi do dự, xóa dòng chữ "Anh không đi" trong khung chat đổi thành "Ừ".

Tưởng Húc có thể xem là bạn giường lâu nhất của Điền Chính Quốc, tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, tính cách cũng tương tự, lại đều có xuất thân là cậu ấm nhà giàu nên rất ăn ý.

Tưởng Húc hoàn toàn không màu mè trong cả tình yêu và tình dục, đi theo lăn lộn với Điền Chính Quốc, dần dần hai người cũng lên giường ngắt quãng được hơn một năm, từ đầu đến cuối Tưởng Húc chưa từng khiến hắn không hài lòng.

Về sau Tưởng Húc ra nước ngoài du học thì bọn họ mới cắt đứt liên lạc.

Lúc Điền Chính Quốc đến nơi thì cả đám đã chơi hăng máu lắm rồi, Dư Phi thấy hắn tới thì nháo nhào: "Anh Điền, anh Húc của bọn em chờ anh lâu lắm rồi đấy! Uống một ly chứ?"

Điền Chính Quốc đánh cậu ta một cái rồi cười nhìn Tưởng Húc.

Đối phương không thay đổi là mấy, vẫn đẹp đẽ tinh tế, nhìn qua có vẻ hòa nhã chững chạc, chỉ là vừa mở miệng là để lộ ngay bản chất: "Đừng có lảm con mẹ nó nhảm nữa, hôm nay anh đây đến là để ngủ với Điền Chính Quốc." 

Điền Chính Quốc nhướng mày, dang hai tay ra với anh ta: "Lại đây, để ngài đây xem mấy năm nay kỹ thuật trên giường có tiến bộ không nào."

Hai người đi lên tầng trên mượn một căn phòng, vừa vào cửa đã quấn lấy nhau.

Tưởng Húc ngẩng đầu định hôn hắn thì Điền Chính Quốc nghiêng đầu tránh đi theo bản năng.

"Chậc." Tưởng Húc không ép buộc, "Vẫn keo kiệt như thế."

"Không phải anh Húc không thích nhiều lời sao?" Điền Chính Quốc cởi quần áo của anh ta, sờ lên ngăn kéo ở tủ đầu giường lấy bao và bôi trơn, "Làm là được rồi." 

Hai người làm xong một hiệp thì nằm cạnh nhau hút thuốc.

Tưởng Húc đưa tay sờ lên lưng của Điền Chính Quốc, nhìn những vết xước trên đó thì xin lỗi chẳng hề thành tâm: "Sorry, lại làm anh bị thương rồi." 

"Xì." Điền Chính Quốc ngậm thuốc lá liếc xéo anh ta, "Nghe như thể cậu làm 1 ấy."

Tưởng Húc bị vạch trần cũng không xấu hổ mà cười rất bỉ ổi.

Anh ta tiện miệng hỏi: "Vẫn chưa gặp được người khiến cậu Điền của chúng ta động lòng hả?"

Điền Chính Quốc ngây người trong giây lát.

Hắn im lặng một lúc rồi mới trả lời có lệ: "Sao mà dễ tìm thế được." 

Điền Chính Quốc tắm rồi rời đi, Tưởng Húc biết thói quen không qua đêm của hắn nên cũng không mở miệng giữ hắn lại.

Điền Chính Quốc cầm chìa khóa xe đi xuống gara tầng hầm, sau khi lên xe hắn ngồi trong bóng tối yên tĩnh một lúc lâu.

Khi Tưởng Húc hỏi hắn vấn đề kia, bất chợt trong đầu hắn lại dần dần hiện lên một hình ảnh, là gương mặt chuyên tâm của Kim Tại Hưởng khi hôn hắn.

Dường như ngay từ ban đầu hắn đã vì Kim Tại Hưởng mà phá lệ, cho phép đối phương bước vào cuộc sống riêng tư của mình, để mặc cho bản thân và ông thân mật khăng khít, rồi bỏ qua mọi thỏa hiệp mà hắn đã làm, cứ như thế...! Đến hiện tại đã có phần chơi hơi quá đà — lòng tham và sự ham muốn trong hắn càng lúc càng trở nên sâu hơn.

Hẹn hò với bạn giường suốt bảy tám năm, không rõ đã có tất cả bao nhiêu người dây dưa trên giường với hắn nhưng hắn chưa bao giờ trải qua loại hoang mang này.

Trái tim của Điền Chính Quốc đã vượt rào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro