Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

II-2

Nghĩ tới đây, Kim Thái Hanh đột nhiên hỏi Điền Chính Quốc: "Số điện thoại di động của cậu là gì?"

Điền Chính Quốc đang uống trà, nghe Kim Thái Hanh hỏi, một ngụm trà sặc ở miệng.

Mạc Chi Văn cười cười: "Lần đầu tiên tôi thấy A Hanh hỏi số người khác đấy."

Kim Thái Hanh liếc Mạc Chi Văn: "Cậu không nói chẳng ai bảo cậu câm đâu."

Điền Chính Quốc đọc số của mình cho Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh nhập số, gọi thẳng vào máy cậu, điện thoại Điền Chính Quốc bắt đầu rung lên.

"Tôi." Kim Thái Hanh lời ít ý nhiều.

Điền Chính Quốc lưu số Kim Thái Hanh, hỏi hắn: "Xin hỏi cậu tên — "

Kim Thái Hanh lười cùng Điền Chính Quốc nhiều lời, giơ tay rút điện thoại của cậu, muốn tự nhấn tên, đến lúc cầm trên tay mới phát hiện căn bản mình chẳng biết cách sử dụng bàn phím có mười hai nút bấm kiểu này.

Kim Thái Hanh ấn loạn một hồi, không cẩn thận thoát khỏi mục lưu số.

"Đây là cái phương pháp nhập chữ gì!" Kim Thái Hanh cau mày ngó cái điện thoạt nhỏ xíu trong tay, không thể thừa nhận mình không biết cách dùng.

Điền Chính Quốc đến gần Kim Thái Hanh, lấy điện thoại về, nhấn lại con số vừa được nghe, hỏi Kim Thái Hanh: "Là chữ 'Kim' có bộ nhĩ bên cạnh sao?" 

"Ừm." Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc dùng những ngón tay thon dài ấn vài lần trên bàn phím, chữ "Kim" được thêm vào.

"Thái có nghĩa là bình an, Hanh có nghĩa là thuận lợi, tốt đẹp ấy." Mạc Chi Văn xen vào.

Điền Chính Quốc gõ xong tên Kim Thái Hanh, lưu lại.

Tay Điền Chính Quốc rất đẹp, nhưng trên cổ tay phải có một vết bầm xanh.

Đồng phục học sinh cậu mặc trên người lớn hơn một số, lúc duỗi tay áo kéo thẳng che hơn nửa mu bàn tay, không nhìn thấy gì, bây giờ lấy điện thoại di động gõ chữ, tay áo bị kéo lên, cổ tay cậu lại rất nhỏ nhắn, vết bầm cứ thế lộ ra.

Kim Thái Hanh và Mạc Chi Văn đều thấy, Kim Thái Hanh không hé răng, Mạc Chi Văn không nhịn được phải hỏi: "Chính Quốc, cái này là sao vậy?"

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn, hẳn là ngày hôm qua cha cậu dùng chai bia đập, mặt không đổi sắc đáp: "Bữa trong WC."

Ấn tượng Kim Thái Hanh dành cho cậu chẳng ra sao, thấy cậu lừa gạt Mạc Chi Văn, không chút lưu tình vạch trần: "Rõ ràng là vết thương mới."

Mạc Chi Văn lườm Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh bình thường không phản ứng với ai, lại càng không thiết tha nói chuyện, hôm nay chẳng biết làm sao, đầu tiên là đòi số Điền Chính Quốc, hiện tại lại khiến người ta mất mặt.

Điền Chính Quốc không lên tiếng, cậu kéo ống tay áo xuống, đổi sang dùng tay trái gắp rau. Cánh tay hoạt động rất nhanh, thoạt nhìn qua dường như đã quen sử dụng.

Mạc Chi Văn gượng gạo dời đề tài: "Chính Quốc, tay trái cậu linh hoạt thế?"

Điền Chính Quốc nói: "Khi còn bé tôi thuận tay trái."

Sau đó cha cậu không vừa mắt khi thấy cậu cứ dùng tay trái, đánh đến gãy xương, phải bó thạch cao hai tháng, cậu mới đổi sang tay phải.

Trong lúc ăn cơm, Mạc Chi Văn hỏi Điền Chính Quốc không ít, cậu đều đáp nửa thật nửa giả, Kim Thái Hanh càng cảm thấy Điền Chính Quốc khẳng định không có ý tốt, nói mỗi câu đều che che giấu giấu, ăn xong liền kéo Mạc Chi Văn đi.

Điền Chính Quốc muốn gọi Kim Thái Hanh lại, trả cho hắn phần tiền cơm của mình, nhưng hắn chân dài đi nhanh, Điền Chính Quốc còn chưa kịp phản ứng, người đã mất tăm không thấy ảnh.

Điền Chính Quốc suy đi nghĩ lại, băn khoăn đến tối, gửi tin cho Kim Thái Hanh, hỏi Kim Thái Hanh cơm trưa hết bao nhiêu.

Điền Chính Quốc không phải người quá thanh cao, vì cậu nhìn ra Kim Thái Hanh chướng mắt cậu, cũng nhìn ra Kim Thái Hanh cảm thấy mình muốn dán vào Mạc Chi Văn chiếm hời, nên không định nhận ân nghĩa của Kim Thái Hanh.

Cho dù là một bữa cơm, Điền Chính Quốc cũng muốn tính toán rõ ràng, phân rõ giới hạn.

Qua 15 phút, Kim Thái Hanh trả về cậu hai chữ: Không cần.

Điền Chính Quốc nhìn chăm chăm điện thoại vài giây, có cảm giác phiền lòng vì chưa hoàn thành xong việc.

Nhưng không lâu sau, Kim Thái Hanh đột nhiên gọi điện, Điền Chính Quốc nhận, bên kia nói: "Ngày đó cậu giao chè ấy, đưa lại đây cho tôi một phần."

Nói xong cúp điện thoại ngay.

Điền Chính Quốc cực kỳ bối rối, hôm ấy cậu đưa tới mười mấy phần, Kim Thái Hanh cũng chẳng nói rõ ràng là muốn ăn hết hay chỉ ăn một phần trong đó.

Cậu suy nghĩ hồi lâu, nói cho bà chủ, khách hàng lớn muốn mấy phần giống như lần trước, bà chủ sướng đến phát rồ, lập tức múc chè bỏ vào thùng giữ nhiệt, Điền Chính Quốc chở thùng chạy đến nhà Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh mở cửa cho cậu, thấy tay trái tay phải Điền Chính Quốc đều trĩu xuống vì xách chè, nhíu mày lại hỏi cậu: "Sao lại nhiều như vậy?"

"... Dưới lầu vẫn còn, " Điền Chính Quốc đáp, "Tôi cho rằng cậu nói muốn một phần y hệt hôm đó."

"Ý tôi là muốn ăn phần tôi ăn hôm trước." Ngữ khí Kim Thái Hanh không ra sao.

Điền Chính Quốc không hề tức giận, ôn tồn nói: "Tôi không biết cậu ăn phần nào."

"Không phải trí nhớ cậu rất tốt sao?" Kim Thái Hanh chế nhạo.

"Thời điểm tôi đi cậu còn chưa ăn." Điền Chính Quốc đáp.

Kim Thái Hanh sững sờ, hắn sớm không còn nhớ rõ. Hôm nay hắn chạy nửa giờ, vừa vặn khát nước, nhìn thấy tin nhắn ngắn của Điền Chính Quốc, nhắn lại "Không cần" xong đột nhiên nhớ tới ly chè mát rượi hôm ấy, liền muốn Điền Chính Quốc đưa qua lần nữa.

Không nghĩ tới Điền Chính Quốc cư nhiên bắt được chỗ hở trong lời hắn, cứ thế đưa hết mười mấy phần qua, người này vì làm ăn, không chừa thủ đoạn nào.

"Tôi xuống lấy những phần còn lại." Điền Chính Quốc nói, cậu đưa hai túi trong tay cho Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cầm, ngón trỏ đụng phải đầu ngón tay Điền Chính Quốc. Tay Điền Chính Quốc rất lạnh, sau khi về nhà cậu đổi sang một chiếc áo khoác tối màu, trông càng gầy hơn.

Hắn nhìn Điền Chính Quốc xoay người cất bước ra ngoài, nghĩ thầm mình phải ngây ngốc đứng chờ ở đây mở cửa cho cậu nhiều lần, còn không bằng đi cùng cậu, bèn gọi Điền Chính Quốc, nói với cậu: "Tôi với cậu cùng xuống."

Phương tiện Điền Chính Quốc giao đồ ăn là một cái xe hai đèn bà chủ quán đưa, sau xe cột thùng giữ nhiệt, tương tự loại xe mà nhân viên giao hàng hiện nay hay dùng.

Bà chủ quán chè tính toán, tính trên số lượng đồ ăn đưa tận nhà của cửa hàng chè, để Điền Chính Quốc giao đồ ăn so với để cho những nhân viên khác giao thì có lời hơn, thêm nữa cậu cũng rất đáng thương, nên vẫn để cho Điền Chính Quốc làm.

Kim Thái Hanh lần đầu tiên tiếp xúc với loại xe này, thấy Điền Chính Quốc mở thùng giữ nhiệt, xách mấy túi chè ra, thế là chủ động nhận lấy, Điền Chính Quốc nhìn vào bên trong đếm, vẫn còn hai túi, hơi chút ngượng ngùng, bèn nói: "Thôi, để tôi mang về. Để ở nhà cậu cũng đâu ăn hết."

Thời gian không còn sớm, quán chè đã đóng cửa, Kim Thái Hanh không thể gọi bạn đến cùng ăn, Điền Chính Quốc cầm về nhà, lỡ mà chủ nợ chặn cửa, còn có thể mời người ta ăn một bữa.

Kim Thái Hanh không đáp, cầm túi quay vào nhà, Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng theo sau.

Kim Thái Hanh đặt mấy túi chè lên bàn, thấy Điền Chính Quốc muốn đi, lôi mũ trên đầu cậu giật người cậu lại.

"Làm sao vậy?" Điền Chính Quốc hỏi hắn.

Kim Thái Hanh hất cằm chỉ đống hộp giấy to đùng tràn cả ra bàn, nói: "Ăn cùng tôi."

Điền Chính Quốc vẫn muốn cự tuyệt, Kim Thái Hanh gõ bàn, Điền Chính Quốc cân nhắc, thành ra thế này một phần nguyên nhân cũng là do cậu, đành phải thỏa hiệp, ngồi xuống, giúp Kim Thái Hanh mở túi lấy chè.

Kim Thái Hanh đẩy một phần chè trôi nước hắn không thích ăn qua: "Cậu ăn cái này."

Điền Chính Quốc không thích ăn đồ nhiều nước, nên thật sự chẳng thích ăn món này, nhưng vẫn cầm ly, hé miệng nhỏ chầm chậm nhai.

Kim Thái Hanh nhanh chóng xử lý xong xuôi phần ăn của mình, Điền Chính Quốc còn chưa ăn xong một nửa.

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn lên, hai viên nếp vẫn còn nguyên trong ly Điền Chính Quốc, lòng tự nhủ Điền Chính Quốc sao lại có thể khiến cho người ta bực bội nhường ấy, không khách khí vỗ mặt cậu luôn: "Đến ăn cũng phải tỏ ra bất đắc dĩ như vậy cơ à?"

Điền Chính Quốc không phải là người không biết giận, nghe Kim Thái Hanh nói xong, đặt ly chè xuống, giọng hơi lạnh đi: "Tôi ăn no rồi, đi trước."

"Không lấy tiền à?" Kim Thái Hanh nhìn nhìn cậu, móc bóp tiền từ túi áo khoác, muốn đưa cậu tiền.

Điền Chính Quốc đứng lên, đáp: "Cứ coi như là tiền cơm trưa của tôi."

Kim Thái Hanh không ép cậu: "Được, vậy cậu đi đi."

Điền Chính Quốc cầm nắp đóng kín phần chè cậu vừa ăn, đứng dậy, cậu vừa xoay người, Kim Thái Hanh đã đổi ý: "Cậu chờ một chút, ăn xong rồi đi."

"Làm sao ăn hết chỗ này..." Điền Chính Quốc nhìn chè bày đầy bàn, "Lần trước nhà cậu có đến bảy, tám người."

Kim Thái Hanh nghĩ ngợi hồi lâu: "Chơi đoán số. Ai thua một lần ăn một phần."

Điền Chính Quốc không nghĩ tới Kim Thái Hanh nhìn thận trọng già dặn lại ấu trĩ như thế, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao từ chối hắn.

Kim Thái Hanh liếc Điền Chính Quốc thăm dò, "Đừng nói chơi game cũng không biết nhé, học sinh ngoan?"

Điền Chính Quốc cân nhắc hơn thiệt, cảm thấy nếu chơi đoán số thì có vẻ ngu đần quá, nên đáp: "Thôi thì chơi game đi, cậu dạy tôi trước."

Kim Thái Hanh tìm trò chơi cho hai người chơi, ném tay chơi game cho Điền Chính Quốc, nhà hắn ấm áp, Điền Chính Quốc hơi nóng, liền cởi áo khoác, nhặt tay cầm ngồi vào bên cạnh Kim Thái Hanh, hỏi hắn: "Chơi làm sao?"

Cổ áo T shirt của Điền Chính Quốc tuột xuống phía dưới xương quai xanh một chút, có thể mơ hồ nhìn thấy trên phần da thịt gần xương có vài vết máu, Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn, khẽ nhíu chân mày.

Kim Thái Hanh hướng dẫn đơn giản cách sử dụng tay chơi game và quy tắc trò chơi, Điền Chính Quốc nghe rất nghiêm túc, cúi đầu mân mê các cạnh tay cầm.

Cậu dùng ngón tay cái đẩy phím ấn, cảm nhận phím ấn ở mỗi vị trí, ghi nhớ trong lòng.

Kim Thái Hanh thấy cậu dường như hơi lơ đãng, hỏi cậu: "Hiểu không?"

Điền Chính Quốc trả lời không quá chắc chắn: "Cần hiểu đã hiểu."

Kim Thái Hanh cũng chẳng muốn cậu quá hiểu, lập tức bắt đầu, muốn thừa dịp người ta chưa chơi quen thắng trước mấy lần, không nghĩ tới mình còn không chống được 3 phút đã thua.

Điền Chính Quốc thoải mái buông tay chơi game, bình luận: "Rất đơn giản nhỉ."

Mặt Kim Thái Hanh không thay đổi nhìn cậu, Điền Chính Quốc nhìn lên bàn, chỉ vào ly nhãn nhục đầy nhất, nói: "Cậu ăn ly này đi."

Nguyện cược nguyện thua, Kim Thái Hanh cầm ly nhãn nhục, trong ánh mắt chăm chú nhìn của Điền Chính Quốc ăn hết.

"Đổi trò chơi khác." Kim Thái Hanh lời ít ý nhiều.

Sau đó Kim Thái Hanh lại ăn hai ly chè, Điền Chính Quốc không nhịn cười nổi, mím môi nhìn Kim Thái Hanh, hỏi hắn: "Còn chơi nữa không?"

Bề ngoài Kim Thái Hanh cao to thành thục, tính cách cũng kiêu ngạo, nhưng trên bản chất vẫn là học sinh 11, bị Điền Chính Quốc cười, mặt thối hoắc, chờ Điền Chính Quốc cười xong, hắn mới nói một cách lạnh lùng: "Chuyển sang cách chơi khác đi."

Điền Chính Quốc gật gật đầu: "Cách chơi gì?"

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc từ trên xuống dưới, cuối cùng nói: "Chống đẩy đi."

"..." Điền Chính Quốc không muốn, "Tôi làm không được."

"Tôi mười, cậu một, " Kim Thái Hanh nói, "Ai thua trước thì ăn."

Điền Chính Quốc còn chưa chịu ngay: "Cậu chống đẩy trước mười cái tôi xem đã."

Kim Thái Hanh chống đẩy tại chỗ mười lần, cố ý làm chậm, giả như hơi gắng sức, Điền Chính Quốc mới gật: "Rồi thì chơi."

Điểm thể dục của Điền Chính Quốc cực kỳ tệ, học theo tư thế Kim Thái Hanh, vừa định nâng người, vị trí xương vai hôm qua bị cha cậu dùng bình rượu đánh đột nhiên tê dại, nằm bẹp xuống mặt đất.

Kim Thái Hanh rửa sạch nhục nhã, lạnh nhạt nói: "Ăn đi."

Điền Chính Quốc bò dậy, chọn một bát lê tuyết, ăn hai miếng, cảm thấy nóng, trong lúc không chú ý kéo ống tay áo T shirt lên.

Kim Thái Hanh vừa trả lời tin nhắn xong, ngẩng đầu nhìn thấy trên cánh tay trắng nõn gầy yếu kín đặc vết tích từng bị ngược đãi, tương tự như những vết bầm tím lộ ra trên cổ tay cậu ban ngày, phần lớn là vết thương mới, còn cả một vết cắt dường như dùng một mảnh thủy tinh vỡ cứa qua, mới vừa kết vảy, dài tới mười cen-ti-mét, kéo từ khuỷu tay tới giữa tay cánh tay.

Mắt hướng theo đường nhìn của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc kéo ống tay áo xuống, im lặng ăn tiếp.

Kim Thái Hanh không nói được trong lòng có cảm giác gì, từ tiểu học hắn đã học quyền anh và tán đả, từng gặp rất nhiều thương tổn, nhưng loại vết thương ngược đãi tàn bạo như thế, hắn chưa từng thấy.

Một lát sau, Kim Thái Hanh mới nghiêm giọng hỏi Điền Chính Quốc: "Làm sao mà bị?"

Điền Chính Quốc nhanh chóng ăn hết, nói: "Tôi thật không ăn nổi nữa."

Kim Thái Hanh không ngăn cậu, mặc kệ cậu đi.

Với Điền Chính Quốc, ấn tượng vẫn là không tốt như trước, đối với thái độ Điền Chính Quốc dành cho Mạc Chi Văn, hắn vẫn giữ nguyên ý kiến như cũ, nhưng hắn không thể phủ nhận, Điền Chính Quốc không đến mức khiến người phiền chán như vậy, có lẽ là cũng không có ý đồ gì xấu.

Trên người cậu bị bao nhiêu vết thương, chắc thật sự có bí mật gì khó nói.

Điền Chính Quốc lên xe, nhìn thời gian, đã mười hai giờ.

Hi vọng đêm nay Điền Liệt không về nhà, Điền Chính Quốc có thể ngủ cho yên ổn.

Cậu đã quen đau đớn, cũng không cảm thấy đau đớn khó chịu đựng lắm, nhưng dù tới lần thứ bao nhiêu bị phát hiện những vết tích trên người, Điền Chính Quốc vẫn chẳng học được cách xử lý nào tốt hơn ngoài trầm mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro