XIII
Sáng sớm hôm sau, Kim Thái Hanh cùng đội trưởng nói rõ: "Đây là câu nói cuối cùng của tôi với các người, Điền Chính Quốc là bạn trai tôi, cậu ấy không thích tôi nói chuyện với ai trừ cậu ấy, cho nên về sau có việc nói với cậu ấy, đừng tìm tôi, thật có lỗi."
Dưới vẻ mặt trợn mắt há mồm của mọi người trong đội, Kim Thái Hanh đi đến bên cạnh Điền Chính Quốc, tươi cười ôm thắt lưng cậu.
Điền Chính Quốc cho rằng Kim Thái Hanh ngày hôm qua chỉ dỗ bản thân, không nghĩ đến hắn thật sự nói ra loại lời nói này với mọi người, độc chiếm dục lập tức chiếm được thỏa mãn thật lớn, hơn thế nữa trái tim bắt đầu không thể khống chế mà kinh hoảng.
Cậu vẫn cảm thấy bản thân yêu chỉ là một đoạn tình cảm, mà không phải riêng người nào.
Từ thời khắc này, Điền Chính Quốc cảm thấy bản thân thật yêu phải người tên Kim Thái Hanh này.
Nếu ngày sau Kim Thái Hanh thật làm ra chuyện có lỗi với cậu, Điền Chính Quốc nghĩ, vậy vẫn phải giết, nhưng cậu sẽ dùng phương thức ôn nhu nhất giết chết hắn.
Sau đó cậu muốn cùng chết với Kim Thái Hanh.
Từ sau đó Kim Thái Hanh thật hết lòng tuân thủ hứa hẹn, một câu cũng không nói cùng người khác, ngay cả ánh mắt đều ít khi gặp nhau, mỗi ngày chỉ nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, dù sao xem bao lâu hắn cũng không chán.
Người trong đội đều biết Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh là một đôi, nhưng lại là một đôi có chút bệnh thần kinh.
Thậm chí sau này nếu có người mới gia nhập đoàn đội sẽ bị cảnh cáo, cách hai người này xa một chút.
"Vì sao a?" Một nữ chiến sĩ hiếu kì tùy tiện quay đầu nhìn hai người ngồi trong góc không biết đang nói gì đó.
"Đừng nhìn...!" Luyện kim thuật sĩ trong đoàn bí mật xoay mặt cô gái kia về.
"Tại sao!?"
"Cô không biết..." Mặt luyện kim thuật sĩ nghiêm túc, "Tôi nói cho cô chuyện này cô liền hiểu."
"Mấy tháng trước, có một người mới tiến vào, không biết như thế nào liền thích phải Kim Thái Hanh, chúng tôi đều khuyên cô ta sớm buông tha đi, tình cảm người ta rất tốt, kết quả lại không nghe theo chúng tôi! Phỏng chừng cảm thấy Kim Thái Hanh chưa bao giờ nói chuyện, rất có cá tính, lại thâm tình với người yêu, nổi lên tâm tư muốn đào góc tường."
"Mỗi ngày cô ta đều tiến lại gần Kim Thái Hanh, người ta căn bản để ý cũng không để ý cô ta một chút, bị Điền Chính Quốc cảnh cáo hai ba lần cũng không để trong lòng, lại còn làm trò nói Điền Chính Quốc keo kiệt gì gì đó trước mặt Kim Thái Hanh..."
Nữ chiến sĩ kia nhíu mày: "Tiện như vậy? Vậy bị đá ra khỏi đoàn cũng xứng đáng a."
Luyện kim thuật sĩ mím môi: "Không bị đá... Chết."
"Chết?"
"Nói nhỏ chút..." Luyện kim thuật sĩ khẩn trương liếc mắt sang bên kia, nhìn thấy hai người không chú ý bên này, mới có chút rối rắm mở miệng, "Có một ngày ở dã ngoại, chúng tôi săn bắn một nửa rồi nghỉ ngơi, cô ta thế nào cũng phải chạy đến trước mặt người ta, hỏi Kim Thái Hanh Điền Chính Quốc có chỗ nào tốt hơn cô ta... Sau đó... còn kéo quần áo Kim Thái Hanh."
"Cô ta vừa đụng đến Kim Thái Hanh Điền Chính Quốc liền bùng nổ, trực tiếp quật người ngã xuống đất, một dao cắm vào cổ tay cô nàng kia, trực tiếp phế đi tay cô ta... Cô gái kia khóc gọi trời gọi đất, kết quả mục sư muốn đi lên cứu cô ta, bị Điền Chính Quốc ngăn lại, nói "Hôm nay ai cứu cô ta tôi giết người đó", cô không thấy được, mắt Điền Chính Quốc lúc ấy đều đỏ cả lên, khí thế thật là ai đến giết ai..."
Nữ chiến sĩ trợn mắt há mồm: "... Rồi sau đó?"
"Sau đó cô gái kia còn tìm đường chết a, một bên kêu gào thảm thiết một bên bảo Kim Thái Hanh nhìn xem người yêu mình là cái bộ dạng gì, còn bảo hắn cứu cô ta. Cô không thấy được đâu, Điền Chính Quốc lúc ấy sát khí tràn hết cả ra, tay cầm dao găm đều run rẩy."
Nữ chiến sĩ run vài cái: "... Sau đó Điền Chính Quốc liền giết cô ta?"
"... Không. Là Kim Thái Hanh." Luyện kim thuật sĩ nói tiếp, "Lúc trước hắn đều làm bộ dáng chuyện không liên quan mình. Mãi cho đến khi nghe được cô gái kia mắng Điền Chính Quốc, rút dao găm từ trong bàn tay tức giận đến phát run của Điền Chính Quốc, đi đến trước mặt cô gái kia... một dao gọn gàng dứt khoát hạ xuống, cô gái kia trực tiếp tắt thở ."
"..."
Góc hẻo lánh sắc mặt Điền Chính Quốc có chút khó coi: "... Lại đang nói chuyện đó."
Kim Thái Hanh ngược lại cười đến cực kì thản nhiên: "Ái chà, đều thành sự tích quang vinh."
"Nghĩ đến em liền không vui vẻ."
"Vậy đó là lỗi của hai người bên kia, đợi một chút đi, chúng ta giết luôn hai người họ."
"..." Điền Chính Quốc có chút không vui, "Kim Thái Hanh, anh đang trêu chọc em?"
"Oan uổng a... Anh thật lòng hy vọng người chọc em không vui đều chết hết đi mà."
Vẻ mặt Kim Thái Hanh thật chân thành.
Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy anh cùng em một chỗ lâu rồi, giống như cũng càng ngày càng không bình thường."
"Này không phải là chuyện tốt sao?"
Kim Thái Hanh nhanh chóng hôn một cái trên mặt Điền Chính Quốc.
Vẻ mặt Điền Chính Quốc nhu hòa lại: "Anh biết không, gần đây bọn họ tựa hồ chuẩn bị thăm dò biên giới 'địa đồ', nói không chừng ở gần biên giới có thể phát hiện con đường quay về địa cầu."
"Ý của em là...?"
Điền Chính Quốc có chút do dự: "Em muốn hỏi anh... Em cảm thấy cuộc sống của chúng ta trong này cứ như vậy rất tốt, nhưng nếu anh muốn trở về mà nói..."
"Anh nghe em." Kim Thái Hanh quyết đoán kết luận, "Em không muốn trở về, chúng ta sẽ không trở về."
Điền Chính Quốc ừ một tiếng, cậu rất hưởng thụ những ngày tại thế giới này không cần dung nhập xã hội, có thể cùng người yêu rời xa vòng giao tế.
Bên kia nữ chiến sĩ nghe kết cục câu chuyện dại ra nửa phút, ngây ngốc mở miệng: "Má ơi, bọn họ... có bệnh a."
"Đúng vậy, bọn họ thật đều có bệnh. Nhưng chiến lực của bọn họ cũng là đoàn không thể thiếu, hơn nữa chết là cái người mới không có năng lực gì, cho nên đội trưởng không làm gì bọn họ... Nhưng mà cũng hi vọng tốt nhất tất cả người mới tới biết chuyện này, cách bọn họ thật xa thật xa mới tốt."
"A... Này xem như một nguyện đánh một nguyện chịu?"
Luyện kim thuật sĩ suy tư trong chốc lát, nói: "Cũng không sai, bọn họ cùng một chỗ coi như là vì dân trừ hại..."
"Hi vọng bọn họ gây họa cho nhau đến già, không cần nguy hại người khác..."
Vì vậy, Điền Chính Quốc rốt cuộc tìm đến Kim Thái Hanh có thể bao dung chiếm hữu dục vô chừng mực của cậu
Kim Thái Hanh cũng rốt cuộc chiếm được Điền Chính Quốc hắn lưu luyến si mê hơn một ngàn ngày ngày đêm đêm.
Hai vị bệnh thần kinh cứ như vậy gây họa cho nhau đến già, coi như là biến tướng tạo phúc cho người khác đi.
Toàn văn hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro