VI
Kim Thái Hanh có chút mờ mịt, hắn nghĩ bản thân mình chưa tỉnh ngủ. Nơi này rõ ràng là trò chơi của hắn! Nơi này là Hàn Băng thảo nguyên bên cạnh Sâm Bảo mà ID Thủy Chủy Hanh của hắn log out!
Hắn cuống quít xem xét chung quanh, quần áo trên người mình thế nhưng chính là phục trang ma pháp sư của Thủy Chủy Hanh, ma trượng cũng cầm trong tay.
Sau đó hắn phát hiện, mấy kỹ năng ma pháp đều khắc trong đầu, hắn còn có thể nhìn thấy bản trị số của bản thân.
Tổng kết lại, chính là hắn tiến vào trong thế giới trò chơi, hơn nữa ra không được.
Sau chút bối rối ban đầu, Kim Thái Hanh dần tỉnh táo lại, nhân vật của hắn đã mãn cấp, cho dù đối mặt với ma thú chỉ cần không bị quần ẩu (đánh hội đồng), hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm sinh mệnh quá lớn. Nhưng hắn phát hiện nước thuốc hồi sinh, bùa hồi thành trong ba lô, còn có kỹ năng truyền tống toàn bộ không thấy, hắn suy đoán... hiện giờ nếu chết trong trò chơi, đại khái sẽ không sống lại ở chủ thành, mà là thật sự, trực tiếp chết đi.
Nhưng không dám lấy sinh mệnh mạo hiểm, lúc này Kim Thái Hanh thầm nghĩ tìm xem có người giống mình hay không, cùng với... Điền Chính Quốc có ở bên trong trò chơi hay không.
Hắn một đường từ Sâm Bảo phương bắc chạy đến phía nam, bởi vì hắn nhớ rõ vị trí công hội là thành Als phía nam. Đi đường quá chậm lại nguy hiểm, thế nhưng tiền tài của hắn biến mất toàn bộ, chỉ có thể đánh một ít ma vật cấp thấp bán lấy tiền làm lộ phí.
Dọc theo đường đi hắn gặp không ít 'người chơi' giống hắn, thoạt nhìn chỉ cần trong vòng một tuần có đăng nhập trò chơi, bất kể khu vực nào, lúc này đều tập trung ở thế giới này.
Sau khi được tin tức Kim Thái Hanh càng vội, Điền Chính Quốc tỉnh lại là ở thành Als, chờ đến khi mình đến sẽ không nhất định còn ở. Kênh nói chuyện trong trò chơi cùng hệ thống gửi thư bạn tốt đều biến mất sạch, muốn tìm người thì chỉ có thể dựa vào duyên phận. Kim Thái Hanh một đường đi, một đường hỏi, trên đường thậm chí có mấy lần ngoài ý muốn thiếu chút nữa chết mất, dù sao xuôi nam phải xuyên qua một ít rừng rậm hoang mạc, hắn là một ma pháp sư, gặp phải rất nhiều tình huống đột phát mà một người khó có thể ứng phó.
Cần ăn cơm, cần ngủ, không có HP cùng MP, sinh mệnh cùng ma pháp đều phải dựa vào cảm thụ cân nhắc của bản thân... Nơi này, giống như là một thế giới thật a.
Kim Thái Hanh nắm chặt tay.
Không biết vì sao lại phát sinh chuyện này, cũng không biết những ngày về sau sẽ như thế nào, lúc này Kim Thái Hanh thầm nghĩ tìm được Điền Chính Quốc. Hắn sợ thế giới này quá lớn, cả đời mình cũng tìm không thấy cậu, này so với tìm được thi thể Điền Chính Quốc còn khiến hắn sợ hơn.
Nếu Điền Chính Quốc chết, Kim Thái Hanh có thể an tâm đi tìm chết. Nhưng tìm không thấy, liền ý nghĩa rằng hắn vẫn phải tiếp tục tìm, vẫn luôn tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Mà kỳ thật Điền Chính Quốc cách Kim Thái Hanh cũng không xa, cậu với Triệu Quan Mông vốn hành động cùng nhau, từ sau khi trong công hội nội đấu không ngừng rồi sụp đổ, cậu cùng Triệu Quan Mông liền cùng nhau đi về hướng bắc.
Thế nhưng bước chân nhanh chóng của bọn họ bị tha chậm, bởi vì nhiều thêm một người.
Thiếu niên tự xưng là Trần Túc, nói bản thân là mục sư, rất có ích cho đội ngũ, muốn cùng theo chân bọn họ.
Điền Chính Quốc rất không kiên nhẫn, cậu kỳ thật không muốn Triệu Quan Mông có chút tiếp xúc dư thừa nào với người nào khác trừ cậu, nhưng Triệu Quan Mông vậy mà một lời đáp ứng, sau đó liền thành cảnh tượng ba người không được tự nhiên cùng khởi hành.
Điền Chính Quốc nhìn dáng vẻ Triệu Quan Mông nói chuyện với thiếu niên kia, lập tức liền hiểu.
Triệu Quan Mông cho rằng che giấu rất khá, còn trộm bảo Trần Túc trước làm bộ không biết mình, về sau y sẽ giải quyết vấn đề này.
Hắn đã sớm chịu không nổi Điền Chính Quốc, thoạt nhìn rất nghe lời rất ôn nhuận, kỳ thật cực kì không nói đạo lý, cái gì cũng quản, nói chuyện với người khác liền ghen, chạm người khác một chút cũng nổi nóng làm ầm ĩ, còn đáng ghét hơn mẹ y. Chỉ là thế giới này hiện giờ rất nguy hiểm, chức nghiệp cùng kỹ năng thích khách của Điền Chính Quốc đều rất hữu dụng, không thể vì mấy thứ này mà bỏ qua.
Trần Túc rất nhu thuận gật đầu, tỏ vẻ bản thân nhất định sẽ ngoan ngoãn đợi.
Điền Chính Quốc trốn phía sau cây, nghe hết toàn bộ quá trình đối thoại của bọn họ, vừa khóc vừa cười trong yên lặng, nếu có người nhìn đến ước chừng sẽ bị biểu tình vặn vẹo của cậu dọa sợ.
Điền Chính Quốc thừa nhận bản thân có bệnh. Độc chiếm dục của cậu lớn đến dọa người, có lẽ Triệu Quan Mông nói có chút đúng đi, bị trói buộc dày vò bởi tố chất thần kinh cùng khống chế dục của cậu gây sức ép đến mức không thở nổi, cho dù vốn là một đoạn tình cảm tốt đẹp, cũng sẽ biến chất thối rữa.
Nhưng khống chế không được a.
Thấy ánh mắt người yêu nhìn chằm chằm người khác, miệng nói chuyện với người khác, tay chân đụng chạm thân thể người khác... cậu đã muốn nổi điên, muốn giết sạch những người đó.
Điều kiện lựa chọn người yêu của Điền Chính Quốc rất đơn giản: yêu cậu.
Cậu cũng không biết sai chỗ nào, những kẻ luôn miệng nói chỉ yêu mình này, bất kể tuổi tác, bất luận thân phận, cuối cùng đều sẽ chạy, không riêng gì bởi vì nguyên nhân thực tế cuộc sống, còn nói bản thân mình cùng bọn họ không hợp, nói bản thân có ý đồ hoàn toàn khống chế nhân sinh bọn họ, không để cho bọn họ tự do... Tóm lại có đủ loại lý do.
"... Quan Mông."
Triệu Quan Mông bị Điền Chính Quốc đứng ở cửa phòng nhỏ dọa sợ, trước kia chỉ cảm thấy cậu quản có chút chặt, còn dính người, khác hoàn toàn với cảm giác lúc trước khi mình tiếp cận, nhưng tốt xấu gì tắt máy tính cùng di động rồi thì y vẫn có thể muốn làm gì thì làm. Hiện giờ bên trong cái trò chơi quỷ quái này, Triệu Qua Mông cảm thấy muốn hít thở không thông.
Đúng, y bị quản đến hít thở không thông.
Ngay từ đầu y còn cảm thấy Điền Chính Quốc ngoài mặt lạnh lùng, trên thực tế bộ dáng tác cầu vô độ trên giường thực khiến người khác yêu thương, nhưng đó là một tháng gặp mặt một lần! Hiện tại ngày ngày dính cùng một chỗ, nhìn đến cái loại tươi cười này của Điền Chính Quốc y liền cảm thấy khó chịu. Triệu Quan Mông thầm nghĩ, thật vất vả khuyên cậu mang theo Tiểu Túc, về sau nên tìm một lý do vứt bỏ cậu.
"Điền Chính Quốc, sao em đến đây? Không phải buổi sáng chiến đấu tiêu hao quá lớn, bảo em ở trong phòng nghỉ ngơi sao?"
"Không sao, cũng không phải quá mệt mỏi." Điền Chính Quốc cố ý hỏi, "Trần Túc đâu?"
"Anh cũng đang lo, vừa rồi ra ngoài tìm một vòng cũng không thấy... Chẳng lẽ đi lạc? Anh đi tìm cậu ta."
"... Được." Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm hai mắt Triệu Quan Mông, có điều ám chỉ chỉ chậm rãi nói: "Ném mất mục sư 'quan trọng' chúng ta sẽ mệt lớn."
"Thì đó." Triệu Quan Mông căn bản không chú ý tới sự khác thường của Điền Chính Quốc, thầm nghĩ nhanh chóng đi đến nơi vừa cùng Tiểu Túc hẹn trước, tại thành phố A một tháng trước bọn họ đã cùng chung sống, sau khi vào thế giới trò chơi lại căn bản tìm không thấy cơ hội, chỉ làm có một lần.
May mắn Tiểu Túc rộng lượng, lại bao dung, không giống người nào đó.
"Vậy em nhanh chóng nghỉ ngơi một lát đi."
"Ừ, em trở về ngủ." Điền Chính Quốc chống khung cửa, chuẩn bị vào phòng, đột nhiên quay đầu hỏi: "Triệu Quan Mông, anh thật yêu em chứ?"
Lại tới nữa... ba ngày hai bận đều phải nói một lần, một hai lần còn thật có ý tứ, hỏi nhiều quá cũng sẽ không còn ý vị đi?
Triệu Quan Mông dừng một lát, vẻ mặt tươi cười: "Này không phải hỏi thừa sao, đương nhiên."
Điền Chính Quốc bật cười: "Uhm, vậy anh mau đi đi."
Triệu Quan Mông vội vã đi tìm Trần Túc, không ý thức được lần này Điền Chính Quốc không có trả lời "Em cũng vậy", mà lại thúc giục mình đi mau. Cũng có thể do yêu đương vụng trộm che mờ suy nghĩ, dù sao cũng không quay đầu lại liền đi.
Điền Chính Quốc đóng cửa lại rồi dựa vào cửa suy tư trong chốc lát, sau đó lấy dao găm đặt trên bàn cắm vào bên hông, xoay người ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro