Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

I

Credit ảnh: @mureehan Twitter.

---------

Đệt... Thế mà lại ngủ cùng tên Kim Thái Hanh ngu ngốc này.

Điền Chính Quốc vừa tỉnh lại đã cảm giác được sức nặng trên eo. Kim Thái Hanh đang ngủ bên cạnh, hắn nằm nghiêng ôm lấy cậu từ phía sau, tay khoác lên ngang hông cách một lớp chăn. Cậu nhẹ nhàng nhấc tay Kim Thái Hanh ra, xác định đối phương không bị hành động của mình đánh thức rồi mới chậm rãi ngồi dậy.

Lúc này, Điền Chính Quốc sợ Kim Thái Hanh tỉnh lại không phải vì lo cho chất lượng giấc ngủ của hắn mà là lo hắn tỉnh dậy sẽ nhìn thấy hai người đang trần truồng ngủ trên cùng một cái giường. Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn cơ thể mình, chỗ nào cũng không khỏe, tối qua Kim Thái Hanh dữ dội như dã thú gặm mình sạch sẽ, không còn dư một mảnh vụn.

Đúng là cắn phải chó — Không, phải là bị chó cắn.

Điền Chính Quốc rón rén dịch người, đặt chân xuống sàn muốn đứng dậy nhưng chân lại mềm nhũn. Cậu im lặng mắng tiếp một câu.

Hiện giờ ngay cả vào phòng tắm tắm rửa cậu cũng không dám, vội vàng nhặt quần áo rải rác trên đất mặc vào, bước chân mất tự nhiên rời khỏi phòng nghỉ của khách sạn. Trước khi đi, cậu mở cửa sổ để mùi vị của tin tức tố cũng tản đi.

Điền Chính Quốc lái xe phi như bay về nhà, vội vàng chạy thẳng vào phòng tắm. Người lớn trong nhà thấy bộ dáng cậu kỳ quái, hỏi cũng không trả lời, chỉ muốn nhanh chóng thu dọn bản thân sạch sẽ. Nửa buổi sau cậu mới ra khỏi phòng tắm đi về phòng, ngã xuống giường nhắm mắt. Mặc dù cậu không muốn nhớ lại nhưng chuyện xảy ra ngày hôm qua cứ tự động hiện ra trong đầu như đèn kéo quân.

Về nhà ăn Tết, Điền Chính Quốc phải cùng người lớn sang làm khách bên nhà chú Kim cách vách như thường lệ. Quan hệ giữa hai nhà rất tốt, trừ Điền Chính Quốc với Kim Thái Hanh không hợp nhau từ nhỏ, nhưng đám nhóc nhìn nhau khó chịu không hề ảnh hưởng tới thân quen của người lớn, chưa nói tới lễ tết, thường ngày người hai bên cũng thường xuyên qua chơi.

Hai nhà thường xuyên lui tới, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cũng thường thường gặp mặt, có điều sau khi thi đại học thì chuyện này được cải thiện hơn nhiều. Không phải quan hệ giữa hai người dịu lại mà là lúc bọn họ điền nguyện vọng người nam kẻ bắc cách nhau ngàn dặm, có muốn gặp cũng không có cơ hội, nhiều lắm là chạm mặt trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm. Nhưng vừa nhìn thấy, trong mắt bọn họ đã không có đối phương, khả năng giả bộ không nhìn thấy của người này còn mạnh hơn người nọ.

Người lớn đánh mạt chược, Điền Chính Quốc ở bên trong chẳng mấy hứng thú vừa chơi điện thoại di động vừa xem phát lại chương trình tiệc cuối năm.

Vào dịp Tết âm lịch, mọi người thường xuyên đánh mạt chược thâu đêm suốt sáng. Tầm ba giờ sáng, chương trình cuối năm cũng chiếu hết rồi, Điền Chính Quốc nghĩ không thì cậu lượn về ngủ trước. Đang chuẩn bị xin phép đi về thì nghe thấy chú Kim nhận một cuộc điện thoại, là bạn học của Kim Thái Hanh gọi về nói hắn uống say bét nhè, ra đường vẫy xe cũng không ai muốn chở, phải nhờ người nhà tới đón giúp.

Chú Kim đang định đứng dậy, ba Điền đã ấn ông xuống nói đánh bài đang vui sao bảo đi là đi được? Sau đó ném chìa khóa xe nhà mình cho Điền Chính Quốc, sai cậu đi đón người.

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ nhận chìa khóa xe đứng dậy.

Cậu lái xe tới trước cửa hộp đêm, nhìn thấy một tiểu yêu tinh (*) đang dìu Kim Thái Hanh say khướt.

(*) Tiểu yêu tinh: kiểu người lẳng lơ quyến rũ.

Có lẽ Kim Thái Hanh cũng say ngu người rồi, nhìn thấy Điền Chính Quốc đi tới lại bắt đầu cười ngây ngô: "A, A Quốc tới rồi."

Điền Chính Quốc cau mày, tóm cổ áo Kim Thái Hanh như xách rác, mở cửa xe ra ném hắn vào. Tiểu yêu tinh đứng bên đường nước mắt lưng tròng, vừa sụt sịt thở hổn hển vừa nói: "Nhờ anh chăm sóc cho Kim Thái Hanh cẩn thận..."

Điền Chính Quốc ngay cả một ánh nhìn cũng chẳng muốn liếc tới tiểu yêu tinh, ai muốn chăm tên quỷ say này chứ? Đưa người sống về nhà là tốt lắm rồi.

Điền Chính Quốc đóng cửa xe "rầm" một tiếng, đi vòng lên phía trước ngồi vào ghế lái xe, thắt dây an toàn chuẩn bị đi. Kim Thái Hanh đằng sau còn không thành thật chồm tới muốn ôm cổ Điền Chính Quốc cách một cái ghế ngồi.

Ngoài miệng hắn còn lẩm bẩm: "A Quốc, A Quốc..."

"Đừng có gọi vớ vẩn." Lông mày Điền Chính Quốc nhíu chặt.

"Tôi cứ gọi..."

Chẳng có cách nào nói lý với một tên quỷ say được, Điền Chính Quốc định hất Kim Thái Hanh ra chuẩn bị khởi động xe, không ngờ Kim Thái Hanh trực tiếp tung ra đại chiêu.

— Hắn phóng ra tin tức tố của mình.

Trong nháy mắt, mùi hồng trà (trà đen) nồng đậm tràn đầy buồng xe, ngay khi Kim Thái Hanh phóng ra tin tức tố Điền Chính Quốc cảm thấy cả người như nhũn ra. Kim Thái Hanh cũng sắp bò đến trước mặt, hắn dựa sát vào Điền Chính Quốc bắt đầu liếm cắn lung tung lên cổ cậu.

Đệt, cả người Điền Chính Quốc đều không khỏe, Alpha rác rưởi này sao có thể uống say rồi phóng tin tức tố loạn xạ như vậy.

Điền Chính Quốc không nhìn thấy tiểu yêu tinh đứng bên vệ đường đang há hốc miệng sắp nhét được vào một quả trứng gà tới nơi. Cậu không biết trước khi cậu tới, tiểu yêu tinh quấn lấy Kim Thái Hanh muốn đi khách sạn làm một phát bị Kim Thái Hanh kiên quyết cự tuyệt, tiểu yêu tinh tưởng rằng hắn không thích Omega, ai ngờ sau khi Điền Chính Quốc đến Kim Thái Hanh lại phát tình ngay tại chỗ.

Tiểu yêu tinh khóc huhu chạy mất.

Tin tức tố ùn ùn kéo tới bao vây Điền Chính Quốc, cậu không cách nào chống cự.

Độ phù hợp giữ tin tức tố của cậu cùng Kim Thái Hanh là một trăm phần trăm.

Điền Chính Quốc cảm thấy kỳ phát tình của mình bị người này dẫn ra trước thời hạn, cậu khó khăn duy trì ý thức tỉnh táo, dùng sức mạnh lớn nhất đẩy Kim Thái Hanh ra, chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng khiến cậu thở dốc... thực sự thở dốc, Điền Chính Quốc hít thở giống như con cá đang bị mắc cạn, nhưng hít vào đều là tin tức tố của Kim Thái Hanh.

Sau đó mùi của bản thân cũng bị dẫn ra.

Trong buồng xe nhỏ hẹp đóng kín, mùi hồng trà cùng mùi sữa hòa quyện vào nhau.

Tin tức tố của của Điền Chính Quốc là mùi sữa bò, từ khi bắt đầu trưởng thành cậu đã rất ghét cái mùi này. Cậu cảm thấy mình vừa ngầu vừa đẹp trai, cho dù không thể phân hóa thành Alpha đi nữa, vì sao mùi tin tức tố lại là cái mùi dính dớp này chứ? Cho nên ngoài kỳ phát tình khi phân hóa lần đó cậu ngửi được mùi sữa của bản thân, về sau trước mỗi kỳ phát tình cậu đều uống thuốc ức chế trước, chính vì để không phải ngửi thấy cái mùi khó chịu này.

Bây giờ lại bị Kim Thái Hanh làm hỏng.

Phản ứng trên cơ thể ngày càng không thể coi thường, Điền Chính Quốc đạp tay lái, cậu không thể đẩy Kim Thái Hanh đang dính trên người xuống chỉ có thể dùng chút tỉnh táo cuối cùng gian nan lái xe tới một khách sạn gần đó. Thuê bừa một phòng, sau khi vào cửa lập tức cùng tên trúc mã từ nhỏ đã không vừa mắt quấn lấy nhau.

---------

Sướng thì đúng là có sướng, dù sao thì độ phù hợp cũng lên tới trăm phần trăm, sao có thể khó chịu được? Cho dù là lần đầu tiên, dù Kim Thái Hanh hung dữ như một con sói thì Điền Chính Quốc cũng không khó chịu nhiều lắm, nếu nhất định phải nói thì cậu trải qua đêm này cực kỳ vui thích.

Nhưng nghĩ tới đêm nay vui vẻ, Điền Chính Quốc cảm thấy tinh thần càng chịu hành hạ hơn, bị đánh bại bởi dục vọng của bản thân thật sự quá vô dụng... Có điều trong cái rủi vẫn còn có cái may, tối qua đến cuối cùng Kim Thái Hanh muốn đánh dấu, cậu dùng chút lý trí sau cùng kiên quyết cự tuyệt.

Ngày hôm sau tỉnh lại Điền Chính Quốc vẫn luôn nghĩ, lên giường cùng ai không lên, sao cứ cố tình là Kim Thái Hanh chứ? Sau này phải đối mặt với hắn thế nào?

Những vấn đề này, Điền Chính Quốc không thể nghĩ ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu lựa chọn trốn chạy.

Tối qua Kim Thái Hanh say ngất ngưởng, không chừng sẽ quên sạch, không nhớ chuyện gì đã xảy ra... Điền Chính Quốc lật người vùi đầu vào trong gối đến tận khi bí hơi nghẹt thở mới thả ra.

... Nhưng nhỡ hắn nhớ được thì sao đây?

Điền Chính Quốc nghĩ đi nghĩ lại, nếu Kim Thái Hanh vẫn nhớ, cậu sẽ ra vẻ kinh nghiệm già dặn, làm bộ chẳng sao cả nói thế này: Không phải làm một đêm thôi sao, lớn rồi, có gì đâu.

Suy nghĩ loạn xạ trong đầu, Điền Chính Quốc ngẫm nghĩ một lúc rồi mơ màng ngủ mất. Giằng co cả đêm qua khiến cậu thực sự mệt mỏi, cứ vậy ngủ đến chạng vạng tối, giữa chừng mẹ cậu sang gọi cũng không đánh thức được.

Lúc tỉnh lại đã đến giờ cơm, Điền Chính Quốc bị mùi đồ ăn đánh thức. Cậu thay quần áo đứng dậy xuống lầu, thấy rất đông người đang ngồi trên bàn cơm. Ngày hôm qua nhà cậu tới nhà chú Kim, hôm nay đổi lại.

Kim Thái Hanh cũng ở đây.

Không biết có phải ảo giác hay không, Điền Chính Quốc luôn cảm thấy Kim Thái Hanh đang nhìn cậu chằm chằm, thế nhưng lúc cậu đưa mắt nhìn lại, người nọ lại thản nhiên dời tầm mắt đi nơi khác.

Mẹ Điền bảo Điền Chính Quốc ngồi xuống, vừa xới cơm cho cậu vừa nói: "Hôm qua để nó đi đón tiểu Hanh, nó lại không đón người về. Sáng sớm nay một mình trở lại, sau đó ngủ luôn cả ngày..."

Điền Chính Quốc thầm kêu không ổn, cậu nhìn sang Kim Thái Hanh.

Tình huống trước mắt chưa rõ ràng, cậu không dám tùy tiện mở miệng.

Mẹ Kim cũng nói: "Tên nhóc chết bằm nhà tôi cũng giữa trưa mới về, hỏi nó tối qua có nhìn thấy A Quốc không, nó bảo không thấy."

Điền Chính Quốc dựng thẳng tai nghe, nghe thấy hai từ "không thấy" thì ánh mắt sáng rực.

Điền Chính Quốc bình tĩnh ung dung bắt đầu lươn lẹo: "Dạ, hôm qua con tới chỗ bạn cậu ấy báo thì không thấy người."

"Vậy sao con đi cả đêm không về?" Ba Điền hỏi.

Điền Chính Quốc nhanh nhạy nghĩ ra một cái cớ, nói dối trôi chảy: "Sau đó có bạn tìm con nên con đi chơi cùng bọn họ đến sáng, chơi đùa quá high, quên mất không báo với mọi người."

Từ đầu đến cuối Kim Thái Hanh không nói gì.

Buổi sáng hắn tỉnh lại ở khách sạn, lúc vừa tỉnh còn hơi mơ màng, trong trí nhớ của hắn hình như đêm qua có làm cùng ai đó. Đúng ra một người say không nhất định sẽ làm được chuyện đó, nhưng bị tin tức tố đáng chết thúc đẩy thì cũng không phải không có khả năng. Hắn nhớ láng máng hắn làm đối phương phát khóc, người nọ càng khóc hắn càng mạnh bạo hơn, cũng không biết làm bao nhiêu lần. Thế nhưng sau khi tỉnh lại cái gì cũng không có, ngay cả mùi tin tức tố cũng không còn, dường như chỉ là một giấc mơ.

Hắn thật sự không nhớ đối phương là ai, sau khi tỉnh táo hắn cũng cố gắng nhớ lại, không biết vì sao luôn cảm thấy là Điền Chính Quốc. Nhưng nghĩ tới câu trả lời này hắn lại cười tự giễu, sao có thể chứ, Điền Chính Quốc ghét hắn muốn chết, sao có thể làm với hắn được. Hắn cho rằng là Điền Chính Quốc hơn nửa là vì bình thường nghĩ đến cậu quá nhiều.

Thế nhưng vừa nghĩ tới có thể mình đã ngủ với người khác, Kim Thái Hanh lại ghét bỏ bản thân.

Sau khi về nhà mẹ hắn hỏi có thấy Điền Chính Quốc không, sau khi hắn trả lời không thấy, mẹ lại nói tối qua Điền Chính Quốc đi đón hắn.

Vì câu nói này, Kim Thái Hanh thoát khỏi sự chán ghét bản thân vì đã "ngủ cùng người khác".

Cho nên hắn thật sự cùng Điền Chính Quốc...

Bình thường nếu ba mẹ bảo hắn đến nhà Điền Chính Quốc hắn nhất định sẽ tìm mọi cách từ chối, nhưng hôm nay gần như không kịp chờ đợi đã đến rồi, hắn muốn tìm cách xác thực từ Điền Chính Quốc.

Bây giờ, sau khi nghe Điền Chính Quốc giải thích, Kim Thái Hanh lại bắt đầu mù mờ.

Hắn lặng lẽ quan sát bộ dáng hiện tại của cậu nhưng cũng không nhìn ra được gì. Bởi vì đang là mùa đông, người miền Nam không đốt lò sưởi trong nhà, mỗi người có mặt đều tự bọc mình kín mít, Điền Chính Quốc cũng vậy, quần áo lông cùng khăn quàng, bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.

Hắn cũng không thể bắt người ta cởi quần áo ra để cho hắn nhìn thử xem có vết hôn không được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro