XVIII
Điền Chính Quốc out rồi liền không còn liên lạc gì nữa. Kim Thái Hanh dùng cái Wechat nào gửi tin nhắn thoại, tin nhắn chữ, cậu cũng không đáp lại gì cả, điện thoại cũng không tiếp, giận thật rồi.
Kim Thái Hanh giơ tay nâng trán, đau khổ nghĩ một chút, cũng cảm thấy được nếu mình lừa gạt như thế, chắc còn hẳn còn phản ứng dữ dội hơn Điền Chính Quốc nhiều.
Hắn gửi cho Điền Chính Quốc một tin nhắn thoại: "Chính Quốc, Tiểu Quốc, Quốc Quốc,... bé cưng? Tôi sai rồi, đáng ra tôi phải nói cho em biết... Em giận là đúng, nhưng đừng để giận quá mà mệt, nhé?"
"Tôi không phải là lừa em, chỉ là lúc đó tôi không biết phải nói với em thế nào nên mới làm như vậy, bé cưng rộng lượng, tha thứ cho tôi lần này đi?"
"Điền Chính Quốc..."
Tin nhắn thoại gửi đi, cũng không biết Điền Chính Quốc có nghe không, nhưng Kim Thái Hanh già chừng này rồi, lần đầu tiên thấp thỏm như thế, chỉ sợ Điền Chính Quốc từ nay bye bye hắn luôn thôi.
Hắn chăm chú nhìn điện thoại, đợi một lúc, mà đợi mãi chẳng thấy gì liền cầm áo khoác trên ghế, đi ra khỏi nhà.
---------
Điền Chính Quốc vốn tưởng rằng mình sẽ tức phát điên, hoặc ít nhất thì cũng phải đập phá chút đỉnh mới bình tĩnh lại được, nhưng thực tế là chẳng có gì, cậu không có bất kỳ một khuynh hướng quá khích nào, ngược lại còn bình tĩnh đến khó tin.
Nếu không như không tính đến chuyện đang ngồi bình thường, thỉnh thoảng lại cười lạnh một tiếng.
Cậu mấy lần cầm kéo định vào phòng ngủ cắt nát bức tranh kia, nhưng đi đến chỗ tranh rồi lại chẳng nỡ lòng nào.
Vẽ ra một bức mà cả bút pháp lẫn linh khí đều chuẩn chỉnh, thật sự quá khó. Điền Chính Quốc tự nhủ, tranh không có lỗi.
Điện thoại trên bàn rung lên rừ rừ, Điền Chính Quốc phiền lòng, kéo chăn lên che đầu không thèm nghe, nhưng lại không chịu nổi cái tiếng động không gọi cậu dậy là không dứt kia, cậu không lừa gạt nổi lỗ tai mình, nhảy phốc ra khỏi giường, đùng đùng cắn răng nhận điện.
"Quỷ gì vậy hả!"
Bên kia hẳn là bị cậu dạy dỗ đến sững sờ, nửa ngày sau mới cất tiếng, mà lại không phải tiếng của Kim Thái Hanh: "Chuyện là... anh Điền Chính Quốc phải không ạ? Anh đặt thức ăn ngoài, bây giờ xuống lấy có được không? Nhà anh có mật mã cổng nên tôi không lên được."
Điền Chính Quốc: "..."
Đều là lỗi của Kim Thái Hanh.
"Anh chờ chút, tôi xuống ngay đây." Điền Chính Quốc ngượng ngùng cúp điện thoại, trong lòng lôi Kim Thái Hanh ra mắng vạn lần. Cậu đi giày vào, chạy xuống lấy đồ ăn.
Anh trai giao thức ăn cầm một túi to chờ ở dưới. Điền Chính Quốc nói xin lỗi xong mới nhận đồ.
Chờ anh trai kia rồ ga phóng xe máy đi, Điền Chính Quốc mới cầm túi thức ăn đứng trong gió đêm, muộn màng nhận ra, cậu vốn có đặt đồ ăn gì đâu.
Điền Chính Quốc bỗng ngẩng đầu nhìn phía trước mặt, quả nhiên cách đó không xa là xe của Kim Thái Hanh đang đỗ. Cảm giác nguy hiểm trào lên đến tận cổ họng khiến cậu lập tức lấy lại tinh thần, co cẳng bỏ chạy, nhưng lại ập tiến vào trong lòng một người.
Trên đầu truyền đến giọng trầm thấp của Kim Thái Hanh: "Bắt được em rồi."
Nghe được câu này, mặt Điền Chính Quốc phụt cái đỏ gay.
Cậu giãy giụa đẩy Kim Thái Hanh ra, nhưng Kim Thái Hanh ôm chặt không thả, càng đẩy càng chặt, tư thế như thể buông lỏng tay chút thôi là Điền Chính Quốc sẽ biến mất ngay vậy.
"Điền Chính Quốc," Kim Thái Hanh than nhẹ bên tai, "Em làm tôi lo muốn chết rồi."
Lo cái con m* nhà anh ấy!
Điền Chính Quốc thật muốn vung tay quăng hai bàn tay hắn ra, để cho cái đồ đầu đầy nước này thoát bớt nước đi!
"Ha ha." Điền Chính Quốc cười lạnh một tiếng, "Anh biết lâu rồi hả?"
"..." Kim Thái Hanh sắp xếp câu chữ trong đầu một chút, trái cổ bất an trượt lên trượt xuống, chịu trận nói: "Khoảng chừng hai tuần trước..."
Hai tuần trước, chính là trước hôm Kim Thái Hanh mời cậu ăn cơm.
Quả nhiên bữa hôm đó cũng được lập mưu rồi.
"Cút đi." Điền Chính Quốc nói.
"Không cút." Kim Thái Hanh cúi đầu vùi vào làm ổ chỗ hõm cổ của cậu, tựa như là làm nũng.
Điền Chính Quốc cảm tưởng như mình có một nghìn câu mắng chửi muốn đua nhau thoát ra khỏi miệng, nhưng vì quá nhiều lại thành ra tắc nghẽn, nín nửa buổi mới ra được một câu: "Kim Thái Hanh anh là đồ... khốn kiếp!"
"Đúng đúng đúng, cán bộ dạy phải, tôi khốn kiếp, tất cả là lỗi của tôi, tôi không nên gạt em vậy..."
Kim Thái Hanh ở bên tai cậu dịu dàng dỗ dành, thân thể của người trong lòng vốn căng thẳng cũng từ từ bị xoa nhũn, tựa như một chú mèo con được vuốt lông thoải mái mà thả lỏng.
"Kim Thái Hanh..."
"Hả?" Kim Thái Hanh ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Mặt Điền Chính Quốc hơi đỏ lên, ngón tay run rẩy, càng có vẻ yếu ớt, ấn vai hắn muốn đẩy ra.
"Anh... Cách xa... cách tôi ra chút..."
Kim Thái Hanh ngẩn người một chốc, lập tức phản ứng được.
Tiến độ quá nhanh, hắn tuyệt nhiên quên mất!
Điền Chính Quốc giơ tay che mũi, trong đôi mắt phủ kín một tầng hơi nước, cổ cậu nhanh chóng chuyển màu phấn hồng, tựa như anh đào mới chín, trong vị chua lại có thêm chút ngọt. Cùng lúc, Kim Thái Hanh cũng ngửi được mùi pheromone của cậu vỡ ra trong không khí.
Trở thành vị anh đào quen thuộc.
Điền Chính Quốc phát tình.
Kim Thái Hanh không còn cách nào khác, nâng tay ôm cậu chạy lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro