Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 59: Bạn gái

Sau khi về đến nhà, Kim Thái Hanh mở cửa, treo dây dắt mèo lên chốt cửa rồi vào phòng tắm lấy khăn tắm riêng của Lão Bạch ra.

Kim Thái Hanh lau chân bẩn của Lão Bạch bằng khăn ướt. Lão Bạch nằm dài trên sàn khoe bụng mỡ. Kim Thái Hanh lau chân cho nó, nó tự liếm lông.

Lau sạch chân, Kim Thái Hanh tháo dây dắt, vỗ mông nó một cái: “Đi chơi đi.”

Bao nhiêu chai lọ có thể dùng để cắm hoa trong nhà Kim Thái Hanh đều đã được dùng hết. Tuy hắn bảo không biết xử lý thế nào nhưng lòng vẫn không nỡ để mấy bông hoa này héo rũ nhanh quá, kiểu gì thì cắm trong nước cũng sẽ tươi lâu hơn được một chút.

Lão Bạch làm ổ trên ban công. Địa bàn của nó gần như bị mấy bông hoa đủ màu đủ sắc kia chiếm hết, trông chẳng khác nào tẩm cung của chàng tiên hoa.

May Lão Bạch là một con mèo vừa già vừa béo, không tăng động lắm. Nó chưa bao giờ đập đồ trong nhà, những bông hoa kia đặt ngoài ban công vẫn rất an toàn.

Dạo này Kim Thái Hanh đặt mấy lọ hoa trên mạng, hôm nay đã lần lượt giao tới hết rồi. Hắn cắm những bông hoa đang để tạm trong chậu vào lọ hoa mới. Hắn xử lý xong hết hoa mới đặt mông xuống sô pha gửi Wechat cho mẹ mình.

[Cô Chu rảnh không? Rảnh thì call video nhé.]

Bình thường mẹ hắn không rảnh lắm. Số lần liên lạc của Kim Thái Hanh với mẹ có thể đếm trên đầu ngón tay. Ba hắn thì càng không cần phải nói, cả hai đều rất bận. Thỉnh thoảng gửi Wechat qua còn phải đợi hai ba hôm sau mới nhận được tin nhắn trả lời. Thường thì Kim Thái Hanh sẽ không chủ động gọi điện cho hai người vì không muốn quấy rầy nhịp sống của họ. Nếu hai người có thời gian sẽ chủ động gọi về.

Kim Thái Hanh gửi Wechat xong sẽ chờ. Hắn chỉ lo lúc mẹ hắn nhắn lại hắn lại không có thời gian gọi video.

Luận một nhà ba người đều là bác sĩ là trải nghiệm như thế nào?

Đặc biệt còn khác quốc gia, không cùng múi giờ.

Trải nghiệm đó là đều bận, không chỉ bận mà nhịp sống cũng khác.

Điện thoại rung lên, Kim Thái Hanh cúi đầu xem, hơi bất ngờ. Năm phút, mẹ hắn thực sự trả lời tin nhắn trong vòng năm phút.

[Có chuyện gì? Có đại sự hả?]

Kim Thái Hanh chẳng mấy khi chủ động liên lạc với ba mẹ hắn, lần này chủ động đề cập tới gọi video thì chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn nói.

Kim Thái Hanh nhắn lại: [Có chút chuyện, bây giờ mẹ đang bận à?]

Cô Chu: [Bận. Chuyện tốt hay chuyện xấu?]

Kim Thái Hanh: Chuyện tốt.

Cô Chu: [Chuyện tốt thì nói sau, mẹ con bây giờ không phân thân được.]

Kim Thái Hanh: [Không phân thân được mà trả lời tin nhắn của con được 😒]

Cô Chu: [🙂 Thời gian ra ngoài đi vệ sinh. Con mẹ tám trăm năm không thấy gửi Wechat cho mẹ, đột nhiên xác chết sống dậy khiến mẹ rất kích động.]

Kim Thái Hanh bật cười.

Thật ra trước đây hắn cũng thường gửi Wechat cho ba mẹ lắm, nhất là sau khi vào đại học chính quy ngành y, dần dần hiểu được ý thức trách nhiệm và sứ mệnh làm bác sĩ của ba mẹ hắn. Hai điều này không có ranh giới, khắc sâu vào trong máu thịt mỗi một người bác sĩ kính trọng sinh mạng.

Hắn từ không hiểu đến thấu hiểu, từ hạn hẹp đến rộng rãi, từ phàn nàn đến khát khao, ngày càng nhận thức sâu sắc hơn giá trị và ý nghĩa mà ba mẹ mình theo đuổi suốt nửa đời làm bác sĩ.

Họ tiêu hao bản thân, cũng sống vì bản thân.

Lúc Kim Thái Hanh khoảng hai mươi tuổi là lúc hắn liên lạc với ba mẹ nhiều nhất. Lúc ấy chưa có Wechat, ba mẹ cũng không có số QQ nên Kim Thái Hanh chỉ có thể nhắn tin điện thoại cho họ.

Tin nhắn xuyên quốc gia tính cước cao, hai vợ chồng tiết kiệm tiền cho con trai, không muốn tốn chi phí liên lạc, hơn nữa bận rộn công việc nên bình thường ít trả lời Kim Thái Hanh.

Lúc đó, Kim Thái Hanh không còn là anh đẹp trai nhỏ u sầu tuổi thiếu niên nữa. Hắn hiểu ba mẹ mình, thời gian dài cũng thành thói quen.

Sau này, truyền thông phát triển mạnh, Wechat và nhiều loại phần mềm liên lạc cũng trở nên phổ biến nhưng Kim Thái Hanh không còn thường xuyên liên lạc với ba mẹ nữa.

Một là bởi bản thân hắn cũng bận, vừa bận học vừa bận công việc. Hai là hắn đã quen phối hợp với nhịp sống của ba mẹ mình, rất khó thay đổi.

Kim Thái Hanh cầm điện thoại gõ chữ.

[Không phân thân được thì nói sau cũng được, đồng chí lão Kim cũng phải có mặt.]

[Được được được, mẹ bận đây!]

Chẳng bao lâu sau, Lưu Dục gọi điện cho Kim Thái Hanh hỏi tối nay hắn có tăng ca không.

“Hôm nay được nghỉ.”

“Vậy được, tối qua nhà cô ăn cơm. Dư Văn Gia đứng nhất kì thi giữa kì, nó muốn mời cháu ăn tối.” Lưu Dục buồn cười: “Nó gộp tiền tiêu vặt một tháng đưa cho cô để cô mua thức ăn ngon, bảo là bữa này nó mời đấy.”

Kim Thái Hanh tần ngần giây lát. Hôm qua Điền Chính Quốc vừa mới về, hôm nay hắn muốn ăn tối cùng anh.

Lưu Dục còn tiếp: “À, bạn cháu ấy, tên là… Điền Chính Quốc đúng không? Gia Gia bảo cháu dẫn cậu ấy tới cùng nữa.”

Kim Thái Hanh nở nụ cười: “Sao cháu có cảm giác địa vị của cậu ấy trong lòng Dư Văn Gia còn cao hơn cháu ấy nhỉ?”

Lưu Dục cười bảo: “Vị trí thần tượng khó giữ.”

“Lát cháu hỏi xem cậu ấy tới được không.”

“Ok, nếu được thì năm rưỡi tới nhé.”

Kim Thái Hanh cúp máy, gửi Wechat cho Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc trả lời rất nhanh: [Hôm nay không đi được, có bữa tiệc quan trọng.]

Kim Thái Hanh: [Không sao, em bận việc của mình đi.]

Điền Chính Quốc: [Lát em bảo người mua quà cho bạn nhỏ.]

Kim Thái Hanh tới tiệm bánh mua một chiếc bánh gato để chúc mừng cậu em họ đứng nhất kì thi giữa kì. Tiệm bánh này đáng ra không nhận bánh đặt làm trong ngày. Nhưng khi chủ tiệm ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt Kim Thái Hanh thì miệng hơi há, một lời đồng ý luôn: “Được.”

Anh trai phụ việc đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn cô, lanh mồm lanh miệng bảo: “Đây là đãi ngộ của trai đẹp sao? Chị Thanh, lần trước em đặt bánh cho em gái chị có nói thế đâu.”

Chủ tiệm vừa nhìn đã thấy là một người thoải mái, tính cách thẳng thắn, dễ nói chuyện, nếu không anh trai phụ việc đã chẳng có bất kì sự đắn đo nào mà đùa giỡn với cô.

Cô gái được gọi là “Chị Thanh” quay lại nhìn cậu: “Đợi chừng nào cậu trông thế này cậu cũng nhận được đãi ngộ như thế.”

Anh trai phụ việc cười, cúi đầu tiếp tục bày bánh vào tủ: “Thế giới chỉ biết nhìn mặt này thật quá tàn nhẫn, em thấy em trông cũng được mà, mặc dù vẫn kém Ngô Ngạn Tổ và Cổ Thiên Lạc.”

Kim Thái Hanh bị bọn họ làm buồn cười.

Chủ tiệm cảm thán trong lòng, cười lên lại càng đẹp trai. Cô kìm nén xúc động chụp ảnh đăng Tiểu Hồng Thư, hỏi Kim Thái Hanh khi nào nhận bánh.

“Tôi cần trước năm rưỡi.” Kim Thái Hanh nhìn đồng hồ đeo tay: “Làm kịp không?”

“Kịp.” Chủ tiệm cho Kim Thái Hanh xem bánh mẫu đã từng làm lần trước: “Cái này thế nào? Hợp không?”

Kim Thái Hanh gật đầu: “Rất hợp.”

“Đảm bảo trước năm rưỡi đến tay anh.”

Kim Thái Hanh cười: “Làm phiền rồi.”

Năm giờ mười phút, Kim Thái Hanh tới tiệm mang bánh đi, còn gửi thêm năm mươi đồng xem như phí hoả tốc.

Kim Thái Hanh tới nhà Lưu Dục. Người mở cửa là Dư Văn Gia. Nhóc con nhoài đầu ra ngoài cửa xem như đang tìm bóng dáng một người nữa.

“Anh Kim, Điền Chính Quốc đâu?”

Kim Thái Hanh cười: “Em cứ thế mà gọi thẳng tên người ta vậy à? Anh ấy lớn hơn em nhiều đấy nhé.”

“Anh ấy là bạn tốt của em.”

Kim Thái Hanh thầm nghĩ người bên cạnh Điền Chính Quốc nhiều như vậy hắn còn chưa thấy ai dám gọi thẳng tên cậu ấy đâu.

“Bạn tốt của em hôm nay không tới được, đi làm rồi.”

Dư Văn Gia ò một tiếng, nhìn nhóc bên ngoài trông rất bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng. Dù sao lần trước nhóc đã nói với Điền Chính Quốc, lần thi giữa kì này nhóc nhất định sẽ đứng nhất, trừ mẹ nhóc và anh Kim của nhóc ra, người nhóc muốn biết tin này nhất chính là Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh vào nhà, đặt bánh lên bàn: “Chúc mừng nhóc đẹp trai Dư Văn Gia gặt hái được vị trí nhất lớp.”

Dư Văn Gia thích ăn đồ ngọt, tay vịn mép bàn nhìn bánh gato, cong cong đôi mắt: “Cảm ơn anh Kim.”

Lưu Dục đi tới: “Cháu vừa đặt à?”

“Vâng, đơn làm gấp đấy.”

Lưu Dục dòm cái bánh, cười khúc khích: “Đáng yêu đấy.”

“Ô kìa?” Lưu Dục nhìn sang huyền quan: “Điền Chính Quốc đâu? Không tới được à?”

“Cậu ấy có việc, không tới được.”

Đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên. Dư Văn Gia ngạc nhiên quay đầu: “Con đi mở cửa!”

Dư Văn Gia cho rằng Điền Chính Quốc tới, chẳng ngờ mở cửa ra lại là một chị gái cao ráo xinh đẹp. Nhóc ngơ ngác, hỏi: “Chị tìm ai ạ?”

Ashley dịu dàng cười: “Tìm Dư Văn Gia.”

“Là em.” Dư Văn Gia không hiểu chuyện gì: “Chị biết em ạ?”

Phía sau chị gái xinh đẹp còn có một anh trai, bên chân đặt một chiếc hộp to đùng, bên ngoài hộp bọc một lớp giấy gói xinh xắn, còn thắt một chiếc nơ bướm.

Ashley quay lại dặn dò một câu, anh trai hỗ trợ vận chuyển liền chuyển chiếc hộp tới. Ashley bảo Dư Văn Gia: “Đây là quà của một anh trai tên là Điền Chính Quốc tặng cho em.”

Tâm trạng của Dư Văn Gia biến đổi xoàch xoạch trong vòng mấy phút. Nhóc hoang mang nhìn món quà trước mặt: “Điền Chính Quốc tặng em?”

Ashley gật đầu.

Dư Văn Gia tò mò hỏi: “Chị là bạn gái anh ấy ạ?”

Ashley nở nụ cười: “Không phải.”

“A xin lỗi, em nhầm.”

“Không sao.”

Dư Văn Gia tỉnh táo lại: “Vậy chị là ai? Sao lại tặng quà cho em thay anh ấy? Anh ấy đâu rồi ạ?”

“Chị là thư ký của anh ấy, anh ấy đang ăn tối với một số người quan trọng.”

Lưu Dục cũng ra ngoài, theo sau là Kim Thái Hanh. Ashley mỉm cười gật đầu với Kim Thái Hanh.

Lưu Dục quay lại nhìn Kim Thái Hanh: “Đây là…?”

Dư Văn Gia nói: “Chị ấy là thư ký của Điền Chính Quốc.”

“Xin chào phu nhân.”

Lưu Dục giật mình một chút, cười gượng bảo: “Xin chào.” Lần đầu tiên cô được người ta gọi là “phu nhân”, nghe cứ kì cục làm sao.

Lưu Dục nhìn hộp lớn ngoài cửa mà lấy làm kinh hãi.

“Mẹ, đây là quà Điền Chính Quốc tặng con.” Vui vẻ dần hiện lên trên mặt nhóc Dư Văn Gia.

“To như vậy?” Lưu Dục nhìn Ashley: “Vất vả cô đi một chuyến, cô vào uống cốc nước.”

“Không cần đâu, cảm ơn phu nhân, để thợ chuyển đồ vào đi ạ.”

“À được.” Lưu Dục nhường ra một lối đi.

Tiễn Ashley xong, Dư Văn Gia về phòng khách mở quà, gọi cả Kim Thái Hanh ra xem cùng.

“A! Kính thiên văn!” Dư Văn Gia mừng muốn điên lên: “Anh Kim! Là kính thiên văn đó!”

Lưu Dục kinh ngạc bảo: “Cậu ấy tặng đồ đắt như vậy?”

Kim Thái Hanh đâu thể nói rằng người ta không thiếu tiền. Hắn cười bảo: “Hộp quà lớn thế này chắc đồ bên trong không rẻ lắm rồi.”

Lưu Dục vỗ đầu Dư Văn Gia: “Quà lớn thế này sau con trả từ từ đấy nhé, từ giờ bắt đầu tiết kiệm tiền.”

Dư Văn Gia mừng vui khôn xiết, chẳng nghe lọt tai lời mẹ nhóc nói. Nhóc đang ngồi xổm trên sàn mày mò linh kiện, giọng đầy phấn khích: “Anh Kim, qua xem giúp em với!”

Lưu Dục đạp nhẹ vào mông nhóc một cái: “Ăn cơm xong rồi nghịch.”

Dư Văn Gia trề môi dạ một tiếng.

Lưu Dục mang đồ ăn từ bếp ra. Kim Thái Hanh vào hỗ trợ. Hắn nghe Lưu Dục cười bảo: “Cô gái kia xinh xắn thật đấy, cô còn tưởng là người kia của Điền Chính Quốc cơ.”

Dư Văn Gia ngồi vào bàn ăn, chân nhỏ đung đưa, hùa theo: “Em cũng tưởng thế.”

Lưu Dục dúi đầu nhóc: “Đừng có mở miệng là gọi 'Điền Chính Quốc', không biết lớn nhỏ gì hết. Anh ấy lớn gần bằng anh con đấy, con gặp anh ấy phải gọi là anh.”

“Anh ấy là bạn con mà.”

“Là bạn thì không thể gọi anh được à?”

“Bạn bè là bạn bè, anh trai là anh trai.” Dư Văn Gia rất nghiêm túc: “Hai cái này không thuộc cùng một phạm trù.”

Kim Thái Hanh bật cười: “Em còn biết cả phạm trù cơ, học ai đấy?”

“Em thấy trong sách.” Dư Văn Gia ngửa đầu nhìn Kim Thái Hanh: “Anh Kim, em lắp xong lego rồi, lát vào phòng xem nghiệm thu thành quả đi.”

Có vẻ là dạo này Dư Văn Gia lại đọc kha khá sách rồi thì phải, cái miệng nhỏ bi bô, mở miệng ra là một loạt từ vựng nâng cao mà học sinh tiểu học chưa tiếp xúc đến.

Kim Thái Hanh gật đầu khen thưởng: “Giỏi hơn anh rồi.”

Hắn mới chỉ lắp ra hình cái cây thôi.

Cơm tối xong, Lưu Dục bê đĩa hoa quả ra phòng khách, ngồi xuống sô pha mở điện thoại lướt weibo.

Dư Văn Gia ngồi dưới đất nghiên cứu sách hướng dẫn kính thiên văn, trông có vẻ chuyên chú lắm.

Kim Thái Hanh rửa bát xong ra khỏi bếp. Hắn thấy Lưu Dục bỗng ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Lưu Dục ngẩng đầu, đưa điện thoại cho Kim Thái Hanh: “Thái Hanh, cháu xem người con trai trong tấm ảnh này có phải giông giống Điền Chính Quốc không?”

Kim Thái Hanh cầm điện thoại nhìn xem. Trên màn hình là một bức ảnh khá mờ, bên trên đầy rẫy những hình chìm. Trong ảnh là một nam một nữ, chụp đúng lúc nhà trai và nhà gái cùng nhau ra ngoài, trên người nhà gái còn đang khoác áo măng tô của nhà trai.

Không phải là giông giống, Kim Thái Hanh chỉ nhìn qua đã chắc chắn người trong ảnh chính là Điền Chính Quốc.

Đây là một bức ảnh rất bình thường, chẳng có bất kì yếu tố kỳ lạ nào nhưng bởi sức nóng của nhân vật chính trong hình nên bức ảnh bình thường này mới dấy lên một hồi tranh luận sôi nổi.

Kim Thái Hanh chạm vào màn hình, ảnh chụp quay trở lại, đầu đề bài báo hiện ra, rõ ràng ngay trước mắt.

#Tôn Thư Dẫn tham gia tiệc tối cùng người giàu, nghi ngờ tình yêu bị phơi bày#

Hotsearch này vừa mới xuất hiện, bình luận còn chưa thấy mấy đã vọt thẳng lên top 1 tìm kiếm. Thỉnh thoảng Lưu Dục mới lướt weibo, vừa vào đã thấy ngay rồi.

Lưu Dục đứng lên, tới cạnh anh hỏi: “Có phải Điền Chính Quốc không đó?”

Ánh mắt Kim Thái Hanh vẫn dừng trên điện thoại, đáp: “Là cậu ấy.”

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nhà giàu nào đó: Nội dung vở kịch như mấy người mong muốn rồi đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro