Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 49: Ôm em

Kim Thái Hanh lập tức đặt vé chuyến bay gần nhất. Hắn quay lại khách sạn thu dọn hành lý, cũng may đồ đạc không nhiều nên chỉ một lát đã sắp xếp xong. Hắn trả phòng sớm, kéo vali đứng ở cửa khách sạn đợi taxi.

Bác sĩ Chu về sớm nên đụng mặt hắn ngay ở cửa. Ông kinh ngạc: “Thái Hanh, cậu phải về thật đấy à?”

Kim Thái Hanh cười cười: “Vâng.”

“Gấp quá, chuyện gì mà phải quay về vội vàng thế, đi đường đêm mệt lắm.” Bác sĩ Chu nhìn đồng hồ trên tay: “Tám rưỡi rồi, cậu đặt vé máy bay chưa?”

“Cháu đặt rồi. Không phải mọi người đi ăn đêm sao? Sao chú về sớm vậy?”

Bác sĩ Chu là người đi trước Kim Thái Hanh, đã nhậm chức ở bệnh viện hơn nửa đời người rồi. Ông khoát tay, bảo: “Mệt lắm, bộ xương già này của tôi không chịu nổi, cần phải về đi ngủ.” Ông cười híp mắt nhìn Kim Thái Hanh chằm chằm: “Nhìn cậu mặt mày tươi tỉnh thế này có phải đang sốt ruột về gặp bạn gái không?”

Nếu Kim Thái Hanh đã lựa chọn ở bên Điền Chính Quốc thì nhất định sẽ phơi bày mối quan hệ này ra ánh sáng.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn thản nhiên nói về xu hướng tính dục của mình với đồng nghiệp trong bệnh viện.

“Là bạn trai.” Kim Thái Hanh bảo.

Bác sĩ Chu sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp: “… Bạn trai?”

“Vâng, cháu thích con trai, đối tượng hẹn hò cũng là con trai.”

Bác sĩ Chu đã lớn tuổi nên tư tưởng không được cởi mở lắm, có một chút không chấp nhận được loại chuyện như thế này. Trên mặt ông hiện lên sự kinh ngạc, sau đó biểu cảm trở nên cứng ngắc, sao cũng không thể ngờ được tài năng trẻ đẹp trai nhất khoa ngoại thần kinh lại là gay.

Ông không nói nên lời, không biết tiếp tục câu chuyện thế nào.

Xe taxi tới trước cửa khách sạn thì dừng lại. Kim Thái Hanh chào bác sĩ Chu: “Cháu đi trước nhé giáo sư Chu.”

Bác sĩ Chu gật đầu, vẻ mặt vẫn có chút mất tự nhiên. Ông cố nặn ra một nụ cười: “Đi đường cẩn thận.”

Kim Thái Hanh nhận được wechat của Điền Chính Quốc khi đang ngồi trên taxi.

[Anh về sân bay nào? Hạ cánh gọi cho em, em tới đón anh.]

Kim Thái Hanh trả lời: Không cần, hạ cánh anh tới tìm em.

Điền Chính Quốc ngồi trên xe không bao lâu thì nhận được cuộc gọi từ Điền Hoài Ngọc. Hai hôm trước anh vừa mới cắt chỉ, Điền Hoài Ngọc gọi tới hỏi thăm tình trạng vết thương của anh.

Điền Chính Quốc thuận miệng qua loa mấy câu, Điền Hoài Ngọc hỏi anh: “Vẫn đang ở công ty à?”

“Không.” Điền Chính Quốc nhìn ngoài kính xe: “Vừa ăn tối xong, chuẩn bị về nhà.”

“Tới chỗ ba ngồi một lát, bao ngày không thấy mặt con trai ba rồi.”

Điền Chính Quốc nghĩ lại một chút, quả thật đã lâu rồi anh không tới chỗ ba anh. Anh cũng hơi nhớ con sáo mỏ ngà ba anh nuôi rồi.

Điền Chính Quốc bảo tài xế đưa anh tới phòng khắc gỗ của Điền Hoài Ngọc.

Đã khá muộn nên trợ lý tan làm từ sớm. Phòng làm việc chỉ còn một mình Điền Hoài Ngọc đang ngồi ngoài sân pha trà, chờ Điền Chính Quốc đến.

Điền Chính Quốc vừa ăn xong bữa tối qua đây nên trên người còn đang mặc một bộ vest thẳng thớm, cà vạt hơi nới lỏng, cúc áo sơ mi trên cùng đã cởi ra.

“Ồ, ăn mặc trang trọng nhỉ, mới đi xã giao về à?” Ánh mắt Điền Hoài Ngọc quan sát từ trang phục anh mặc đến kiểu tóc: “Lại cạo tóc nữa ư?”

Điền Chính Quốc vâng rồi ngồi xuống ghế.

“Mãi mới mọc lên được một chút sao lại cạo đi, cạo thêm chút nữa là trọc lóc đến nơi rồi.” Điền Hoài Ngọc cười sâu xa: “Nhưng mà kiểu tóc này hợp với con lắm, rất năng động, rất gọn gàng.”

Điền Chính Quốc không đáp lại. Điền Hoài Ngọc ngẩng lên nhìn anh: “Con đấy, đừng có lúc nào cũng mang cái mặt lạnh lùng như thế, nhìn ai cũng mang vẻ dữ dằn, trẻ con thấy con cũng phải chạy.”

Nói bậy, Dư Văn Gia thấy anh nhưng không chạy.

“Trẻ con có chạy hay không thì liên quan gì tới con.” Điền Chính Quốc nhấp một ngụm trà, quay đầu nhìn sang khung cửa sổ. Lồng chim đang treo ở đó, con sáo mỏ ngà bị nhốt bên trong, đang ngoẹo đầu nhìn anh.

Đây là một con sáo câm, nó không biết nói. Lúc Điền Hoài Ngọc mới mang về cũng từng huấn luyện nó nhưng hiệu quả quá ít, sau đành từ bỏ luôn. Em bé không muốn học ngôn ngữ của loài người, miễn cưỡng không thành.

Tiếng hót của sáo mỏ ngà rất hay, tương phản mãnh liệt với ngoại hình đen thùi lùi của nó.

Điền Chính Quốc vào phòng trêu chim một lát nên bị Điền Hoài Ngọc phàn nàn “Về không thèm thăm ông bô thân sinh mà chỉ chăm chăm thăm chim.” Đút cho con sáo ít đồ ăn xong, Điền Chính Quốc quay lại sân uống trà cùng Điền Hoài Ngọc.

Thật ra anh và Điền Hoài Ngọc không có gì để trò chuyện với nhau, phần lớn thời gian là Điền Hoài Ngọc nói một mình. Hình thức ở chung của anh và Điền Hoài Ngọc từ khi anh còn bé đã như thế này.

Thật ra không chỉ là Điền Hoài Ngọc, đối với ai Điền Chính Quốc cũng thế.

Điền Chính Quốc không có một tuổi thơ bình thường. Anh đã quen không kết bạn với ai, quen không tâm sự không thể hiện, quen sống trong một thế giới cô độc lấy mình làm trung tâm.

Điền Hoài Ngọc có một cuộc gọi nên cầm điện thoại vào nhà. Điền Chính Quốc ngồi ngoài sân ngắm bầu trời sao. Chẳng bao lâu sau trong phòng truyền ra một tiếng “Ai da.”

Điền Chính Quốc quay lại nhìn. Điền Hoài Ngọc đang đỡ thắt lưng đứng trước bàn làm việc, khom lưng nhăn mặt.

Điền Chính Quốc bước vào trong: “Có chuyện gì vậy?”

Điền Hoài Ngọc chống một tay lên bàn, đau đến hít mạnh một hơi: “Trẹo lưng.”

Trên mặt đất là một bức tượng gỗ. Vừa rồi Điền Hoài Ngọc cố sức chuyển nó lên bàn, nào ngờ không kiểm soát được lực, trẹo lưng.

“Có cử động được không?” Điền Chính Quốc bước tới đỡ ông, tay sờ túi tìm điện thoại nhưng chỉ sờ được một khoảng không. Điện thoại bị anh để trên bàn ngoài kia.

“Đưa điện thoại cho con. Con gọi điện gọi bác sĩ qua.” Điền Chính Quốc nói.

“Không cần gọi bác sĩ, bệnh cũ thôi. Ba bảo bác sĩ vật lý trị liệu tới là được.”

Điền Hoài Ngọc vừa cầm điện thoại lên đã bị Điền Chính Quốc đoạt lấy: “Bác sĩ vật lý trị liệu giúp ba hồi phục, không phải chữa bệnh cho ba.”

Nói xong, Điền Chính Quốc gọi cho Chu Nguyên, bảo cậu gọi bác sĩ riêng tới.

Kim Thái Hanh vừa xuống máy bay đã gọi cho Điền Chính Quốc nhưng gọi hai cuộc liền không ai nghe máy. Giờ này Điền Chính Quốc sẽ không còn ở công ty, nghĩ vậy nên Kim Thái Hanh tới thẳng nhà Điền Chính Quốc. Nơi đó là nơi ở duy nhất ngoài công ty mà Kim Thái Hanh biết của Điền Chính Quốc.

Bác sĩ riêng rất nhanh đã tới phòng làm việc kiểm tra sơ bộ cho Điền Hoài Ngọc, bảo rằng không có gì đáng ngại, chỉ là trật khớp lưng thôi. Mấy hôm tới nằm nghỉ ngơi cho tốt, xoa bóp thuốc bôi ngoài kết hợp vật lý trị liệu là sẽ bình phục nhanh thôi.

Điền Hoài Ngọc nằm thẳng trên sô pha: “Ba đã bảo gọi bác sĩ trị liệu tới là được rồi mà, bệnh cũ thôi.”

Điền Chính Quốc trở ra sân, cầm điện thoại lên mới thấy lịch sử gọi nhỡ của Kim Thái Hanh. Anh gọi lại cho Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh bảo hắn đã xuống máy bay, đang trên đường tới nhà anh.

“Em đang ở đâu?” Kim Thái Hanh hỏi Điền Chính Quốc: “Có nhà không?”

Điền Chính Quốc biết nơi Kim Thái Hanh tới là ngôi nhà anh bình thường chẳng mấy khi về kia. Anh không nói gì thêm, chỉ bảo: “Ở đó chờ em, em về ngay đây.”

Điền  Hoài Ngọc nghe thấy Điền Chính Quốc đang nói chuyện điện thoại với ai đó nên quay đầu ra cửa xem: “Có việc à? Có việc thì con đi mau đi.”

“Con đưa ba về trước.”

“Bây giờ ba cũng có nhúc nhích được đâu, về nhà sao được, con không cần lo đâu, cứ bận việc của con đi. Ở đây ba có chỗ nghỉ ngơi mà, tối nay ba ngủ đây.”

Điền Chính Quốc đành dặn dò bác sĩ: “Để ý ba tôi nhé.”

Xe taxi dừng ở gần khu biệt thự. Nơi này là khu nhà giàu có tiếng ở Bắc Thành. Dọc đường lái xe tới đây, tài xế có chút bối rối. Đây là lần đầu anh ta chở người tới đây, hơn nữa anh ta cũng chưa bao giờ tới nơi này.

Chỗ này là nơi ở của toàn tỉ phú triệu phú, làm gì phải cần đến taxi.

Kim Thái Hanh đang trả tiền xe ở khu vực đỗ xe taxi thì nghe tài xế hỏi: “Chàng trai ở đây à?”

Kim Thái Hanh bảo: “Không phải, tôi tới tìm người.”

Tài xế cười: “Tôi nói này. Đêm hôm khuya khoắt không ai ra đón cậu sao? Chỗ này người ngoài không vào được đâu, anh ninh nghiêm ngặt lắm.”

“Không sao, tôi sẽ chờ ở ngoài.” Kim Thái Hanh nói đoạn xuống xe: “Vất vả cho anh rồi.”

“À, không có gì, đi nhé.” Tài xế vẫy tay qua cửa xe.

Kim Thái Hanh xuống xe ở ngã tư bên cạnh khu nhà đợi một lát. Không bao lâu sau có một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục bảo vệ đi tới.

“Xin hỏi anh là Kim Thái Hanh phải không?” Đối phương hỏi.

Kim Thái Hanh gật đầu.

“Cậu Điền Chính Quốc dặn tôi đưa anh vào trong, anh có thể theo tôi.”

Bảo vệ ân cần kéo vali của Kim Thái Hanh nhưng bị Kim Thái Hanh cản lại: “Không cần, tôi tự mang được.”

Thật ra khu biệt thự này không có mấy nhà ở. Tuy diện tích rất lớn nhưng lại có rất ít cư dân. Chủ yếu là bởi mỗi căn đều chiếm diện tích lớn, sân nhà độc lập. Khoảng cách giữa các căn cũng khá xa nên mỗi nhà mới chiếm một diện tích lớn như vậy. Lần trước Hoàng Dương lái xe tới đón Điền Chính Quốc, sau khi vào khu biệt thự rồi còn phải đi thêm mười phút nữa mới tới nơi ở của Điền Chính Quốc.

Lần này, thậm chí Kim Thái Hanh còn được ngồi trên một chiếc xe buýt tham quan để vào.

Bảo vệ đưa Kim Thái Hanh tới cổng nhà họ Điền. Kim Thái Hanh nói cảm ơn, nhìn anh ta lên chiếc xe nhỏ màu hồng rồi dần biến mất khỏi tầm mắt.

Kim Thái Hanh nghe thấy tiếng chó sủa đầy mạnh mẽ. Con Becgie Điền Chính Quốc nuôi đang lao về phía cổng. Thấy Kim Thái Hanh qua cánh cổng sắt, nó ra sức thò mõm ra khỏi song sắt mà “gâu gâu” liên hồi.

Kim Thái Hanh cảm giác mình có vẻ khá có duyên với chó. Đã rất lâu không gặp rồi mà lúc Happy thấy hắn lại chẳng khác nào gặp lại người quen cũ. Trong tiếng kêu không hề mang theo cảnh cáo và hăm doạ. Nó sủa liên tục hoàn toàn là do quá hưng phấn.

Kim Thái Hanh ngồi xổm xuống sờ mũi nó, cười bảo: “Đừng sủa nữa, sủa nữa là người ta tưởng tao là trộm bắt lại đấy.”

Happy “gâu gâu” thêm hai tiếng rồi không sủa nữa thật. Nó cọ cái mũi ướt vào tay Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh sờ tai nó qua song sắt, mềm mềm lông lá, xúc cảm rất tốt.

Ô tô lái vào khu biệt thự, Điền Chính Quốc ngồi sau, tài xế bỗng lẩm bẩm một câu: “Sao ngoài cổng lại có người nhỉ.”

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn ngoài cửa xe, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Kim Thái Hanh đang khom lưng, ngồi xổm xuống. Chiếc vali đen dựng bên chân. Hắn giơ tay xoa đầu Happy. Hàng cây ngô đồng dưới ánh đèn đường kéo ra những cái bóng xiêu vẹo và loang lổ rơi trên nửa tấm lưng hắn.

Phía sau có ánh đèn sáng, Kim Thái Hanh quay đầu lại, thấy một chiếc xe màu đen đang lái về phía này rồi chầm chậm dừng trước mặt hắn.

Điền Chính Quốc bước xuống từ trên xe. Kim Thái Hanh bỏ vali ở chỗ cũ, bước nhanh về phía anh.

Bước chân Kim Thái Hanh dần dừng lại, ý cười ngập trên khuôn mặt: “Sao lại cạo tóc ngắn thế này.”

Điền Chính Quốc một thân áo quần trang trọng, lại cắt một mái tóc năm phân, cảm giác ngầu ngầu và nhã nhặn giao nhau, hợp lại thành một sự hài hoà đầy khó hiểu.

Nếu Điền Chính Quốc đeo chiếc kính viền bạc của anh thì nhịp tim của Kim Thái Hanh chắc còn đập nhanh hơn.

Kim Thái Hanh tới trước mặt anh, ánh mắt hơi nhìn xuống, khẽ bảo: “Anh đẹp trai ngầu ghê ta.”

“Ôm em.” Điền Chính Quốc bảo.

Kim Thái Hanh ôm anh, bàn tay khẽ vuốt ve sau gáy, ngọn tóc ngắn ngủn cọ vào khiến lòng bàn tay hắn ngưa ngứa, lòng hắn cũng ngứa theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro