Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 218

Jeon Jungkook cũng không để ý, tính tình của Yujin cậu biết rất rõ...

"Mừng em đã trở về..." Yujin thần bí mỉm cười, nói, "Jungkookie của anh?"

Dứt lời, lập tức mọi người đều nhìn về Jeon Jungkook...

"Jungkookie của anh đấy à nha?" Hướng Vãn cố ý ngân hai chữ "của anh" cao lên, sau đó tò mò nhìn cậu, "Anh Jeon nói đi, là của ai vậy?"

Jeon Jungkook hơi nhíu mày, cậu nhớ tất cả mọi người đều gọi mình là "Jungkook", người thân của cậu cũng chỉ gọi là "KooKoo", duy chỉ có một người gọi là cậu "Jungkookie"... Mà người kia, tối hôm qua đã gọi điện thoại cho cậu, nói cậu đã trở về rồi, thật tốt?

Jeon Jungkook không hiểu Kim Taehyung rốt cuộc muốn làm gì, nhưng cũng không có tâm tình đi đoán... Chẳng lẽ qua bốn năm xa cách thì hắn đã thay đổi bản tính rồi?

Jeon Jungkook nhún vai, "Anh không biết..." Cậu vừa nhìn bộ dáng kia của Yujin, liền biết Kim Taehyung mấy năm nay vẫn không công khai chuyện giữa hai người bọn họ.

Sợ rằng sẽ tạo ra phiền toái không cần thiết, cho nên cậu tự nhiên sẽ không nói ra.

Huống chi, trước đây lúc cậu kết hôn cũng đã không công khai ra bên ngoài, chẳng lẽ ly hôn được mấy năm rồi lại đi rêu rao ra bên ngoài cho người khác biết?

"Anh Jeon..." Yujin bất mãn, tâm lý tò mò tự nhiên xẹp xuống, vẻ mặt hiếu kỳ.

Jeon Jungkook cười, hất cằm lên, nhíu mày nói: "Anh thật tình cũng không biết, đẹp như vậy có quá nhiều người theo đuổi, nên không thể đoán được là của ai tặng, ôi mệt thật đó!" Cậu giả bộ than thở, bị chính sự ái kỷ của mình làm cho bật cười, khiến cho mọi người xung quanh đều cười ầm lên.

Cho dù trên cả đoạn đường trở về, Jeong Guk đã đem toàn bộ đồ đạc của mình sắp xếp xong, thậm chí, hơn nữa còn sắp xếp luôn mấy đồ linh tinh của Jeon Jungkook.

"Cảm ơn bảo bối của ba!" Jeon Jungkook cười tươi, muốn đến gần em.

Jeong Guk lùi về phía sau, đặc biệt ghét bỏ nhìn cậu, "Thức ăn con đã mua về rồi, đang để bên trong, baba có thể đi làm!"

Jeong Guk rất thông minh, năng lực học cũng đặc biệt giỏi... Chỉ có điều, thằng bé đối với một chuyện rất khổ não, đó chính là không thể làm được mấy công việc trong nhà bếp

Điểm này...

Jeon Jungkook nhìn về phía bàn ăn, không khỏi nghĩ đến năm ấy, Kim Taehyung đã vì cậu mà làm một bữa cơm...

Đột nhiên, toàn thân Jeon Jungkook run rẩy, nghĩ đến chuyện kia liền cảm thấy ớn lạnh!

Nhanh chóng thay đổi quần áo ở nhà, sau đó làm cơm, ăn cơm... Tất cả đều hoàn thành trong một tiếng đồng hồ.

"Thay quần áo đi, ba dẫn con đi làm thủ tục nhập học!" Jeon Jungkook vừa nói, vừa đi về phía phòng ngủ...

"Đúng rồi..." Jeong Guk đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, "Lúc con vừa mới sắp xếp phòng ngủ cho baba, con phát hiện trong tủ treo rất nhiều quần áo, các loại đồ dùng xa xỉ của bốn năm trước... Có rất nhiều trang sức quý giá!"

"..." Jeon Jungkook âm thầm nhếch miệng, qua một nửa thời gian đã quên mất mấy món này, "Chuyện này..."

"Baba không cần giải thích với con mấy chuyện lúc trước." Jeong Guk bình tĩnh nói, "Con chỉ muốn nói cho ba biết, nếu như không thích những thứ ấy, vậy thì bán đi... Chúng ta cũng sẽ có một khoản tiền sinh hoạt không nhỏ đâu! Chứ bây giờ ba nghèo như vậy, mỗi lần đều cắt xén tiền tiêu vặt của con!"

"Mục đích cuối cùng mà con muốn nói vẫn là tiền tiêu vặt phải không?" Jeon Jungkook và Jeong Guk giằng co với nhau, "Mấy thứ kia có ý nghĩa khác đối với ba, nên không thể bán được!"

Jeong Guk đương nhiên cũng không phải muốn đi bán thật, thằng bé chỉ muốn dò thám. Đáng tiếc, mặc dù baba của thằng bé đôi khi rất ngốc nghếch, thế nhưng lại che giấu cảm xúc rất tốt.

Jeon Jungkook mang Jeong Guk đến một trường mẫu giáo nổi tiếng gần đây để làm thủ tục nhập học, bởi vì thằng bé sống ở nước ngoài cho nên phải kiểm tra lịch sử sinh sống bên đó, tiếp đến là kiểm tra chỉ số thông minh, sau khi xong việc, hiệu trưởng không nói hai lời liền nhận thằng bé vào học!

"Bắt đầu đi học vào sáng thứ hai, nhớ đi học đúng giờ nhé!" Thầy giáo nhìn bộ dạng soái khí đáng yêu của Jeong Guk, liền thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Jeong Guk ngoan ngoãn gật đầu, cười ngọt ngào nói: "Cảm ơn thầy ạ, hẹn gặp lại thầy, tạm biệt!"

Thầy giáo nhìn bộ dạng lanh lợi của thằng bé, trái tim thoáng cái liền mềm nhũn, vẻ mặt hâm mộ nhìn Jeon Jungkook, sao có thể sinh ra một đứa con lanh lợi như thế...

Jeon Jungkook ngẩn ngơ, giống như chiếc máy lấy từng món hàng theo lời nhắc nhở của Jeong Guk, sau khi mua xong liền đẩy xe đến quầy thu ngân chuẩn bị tính tiền, đúng lúc đó, di động đột nhiên vang lên, cậu vô thức lấy ra... Là một dãy số không có tên gửi tin nhắn đến.

: Tối nay ăn cơm cùng anh được không?

Jeon Jungkook sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng được, là số của Kim Taehyung.

Tối hôm qua, sau khi hắn gọi điện thoại đến, cậu không lưu lại số của hắn.

Jeon Jungkook vốn có suy nghĩ sẽ không trả lời, thế những sau một lúc tận lực khắc chế, cuối cùng vẫn quyết định trả lời một cách đơn giản: Kim tổng, tôi có hẹn với người khác rồi!

Kim Taehyung nhìn tin nhắn trả lời của cậu, hơi nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị trong nháy mắt trở nên lo lắng.

Kim Taehyung không vui, lại gửi tin nhắn cho cậu: Mấy ngày sắp tới, nếu như anh hẹn em ăn cơm, có phải em vẫn sẽ nói là có hẹn với người khác không?

Jeon Jungkook vừa thanh toán xong sau đó dứt khoát trả lời: Nói sao cũng được... nhưng Kim tổng không cần phải cố gắng như vậy đâu!

Tầm tình của Kim Taehyung càng tồi tệ hơn, hắn xem như cũng hiểu Jeon Jungkook trả lời như vậy, tất nhiên khả năng hắn hẹn được cậu không cao... Thậm chí, còn có thể bị cười nhạo.

Jihoon đi làm việc về, liền nghe Susan nói sắc mặt của Kim Taehyung lúc này giống như khí trời, mưa dầm kéo dài.

"Nhất định là Jeon thiếu gia!" Jihoon không hề nghĩ ngợi gì liền nói, "Bây giờ người mà có thể khiến Kim thiếu thay đổi sắc mặt, trừ anh ấy ra thì không còn ai khác."

"Tôi thấy cũng đúng..." Susan nhíu mày, "Thực sự mà nói, tôi cảm thấy Kim thiếu rất đáng đời... Lúc có thì không trân trọng, khi người ta đi rồi mới biết tiếc nuối!" Cô hừ một tiếng, "Đàn ông mấy người cho rằng phụ nữ chúng tôi rời xa mấy người thì sẽ không sống được sao?"

"..." Jihoon nghẹn họng không rõ nguyên nhân, "Cô đừng vơ đũa cả nắm như vậy chứ!"

Susan liếc xéo Jihoon một cái, "Cả ngày đều ở bên cạnh Kim thiếu, sao mà tốt lên nổi?" Cô cười nhạo, sau đó bắt đầu đi xử lý công việc.

Buổi tối, Jeon Jungkook ở nhà làm cơm, kêu Tô Quân Ly và Park Jiwoo tới nhà ăn.

Ở bên nước ngoài hơn bốn năm, do gia vị không đầy đủ, cho nên hương vị tự nhiên không được ngon như ở trong nước... Vì để cho Jeong Guk lĩnh hội về món ăn mà trẻ em ở đây vẫn thường xuyên ăn một chút, mà cả một buổi tối Jeon Jungkook phải dồn hết sức lực.

"Ăn cơm thôi nào!" Park Jiwoo bưng thức ăn từ trong phòng bếp ra, liền nói với Jeong Guk "Gukkie, chúng ta đi rửa tay nào!"

Jeong Guk lanh lợi trả lời, liền nhanh chóng đứng dậy...

Jeon Jungkook đem canh bưng lên, "Quân Ly, ăn cơm thôi!"

"Được!" Tô Quân Ly trả lời, vừa muốn đứng dậy đi đến bàn ăn, đúng lúc đó, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Jeon Jungkook mờ mịt chớp mắt, "Ai vậy nhỉ?" Cậu lặng lẽ nhìn Tô Quân Ly.

Dù gì bọn họ cũng mới trở về, không có khả năng sẽ có khách đến chơi...

Nghĩ xong, Jeon Jungkook cau mày đi mở cửa... Thế nhưng, khi thấy người đứng trước cửa là Kim Taehyung, mắt cậu đột nhiên trừng lớn!

Đúng lúc đó, bên trong phòng khách liền truyền đến tiếng nói của Jeong Guk: "Có khách đến sao baba?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro