Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 217

Vừa nghe nói lúc này Jeon Jungkook đang độc thân, vẻ mặt chán chường của Min Do Hoon vừa rồi bỗng nhiên giống như bị cuốn đi sạch sẽ, "Cháu sẽ không nhường cậu ấy cho cậu."

Đôi môi mỏng của Kim Taehyung nâng lên tạo thành một nụ cười như có như không, hắn chỉ liếc nhìn Min Do Hoon thật sâu, sau đó đưa cho anh một ly rượu...

Người con trai năm ấy là cậu, không cần biết theo đuổi từ đầu có gian nan đến đâu hắn cũng sẽ dùng hết sức để làm thật tốt.

Huống gì... Hắn đã yêu người tên Jeon Jungkook kia, cho dù trải qua bốn năm xa cách thì hắn cũng sẽ không buông tay!

Mấy năm nay Jeon Jungkook đi học ở bên kia, mặc dù bạn học chung trong lúc đó chiếu cố Jeong Guk rất nhiều, nhưng cũng có nhiều lúc không thể chiếu cố... Cũng may, tiểu tử này từ nhỏ đã kiêu ngạo tự lập, đến hai tuổi, vốn cũng không cần cậu bận tâm hằng ngày.

Nhìn Jeong Guk đi vào phòng tắm, lúc này Jeon Jungkook mới nghĩ đem vali hành lý của mình đưa vào phòng ngủ, di động lại đột nhiên vang lên...

Bởi vì cậu biết rằng số máy mới này có rất ít người biết, cho nên cũng không nhìn, trực tiếp ấn nút trả lời, sau đó đặt bên tai, "Alo?"

Trong di động đầu tiên là một mảnh trầm mặc, ngay khi Jeon Jungkook nhíu mày muốn xem là ai đang gọi đến, thì trong điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng nói trầm thấp nhưng đầy từ tính của Kim Taehyung, "Là anh!"

Mạch suy nghĩ của Jeon Jungkook bỗng cứng đờ, không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng phản ứng lại hỏi: "Anh là ai?"

"..." Kim Taehyung buồn bực, rất phiền muộn, "Jungkook, giọng nói của anh rất khó nhận ra sao?"

Jeon Jungkook kịp phản ứng, tuy nhiên trong lòng nghi hoặc, Kim Taehyung làm sao biết số điện thoại mới của mình?

"Bây giờ thì nhận ra rồi..." Jeon Jungkook vui cười.

"Sao anh lại có số của tôi?" Jeon Jungkook nghi ngờ hỏi.

Kim Taehyung nhướn mày tạo thành một độ cung tùy ý, "Ở Hàn Quốc, anh muốn biết số điện thoại của một người đâu có gì khó?"

"..." Cái này đổi lại khiến cậu không biết nói gì.

Trước khi rời khỏi Hàn, bởi vì không còn lưu luyến gì với nơi này, cho nên sau khi đến London, cậu cũng đổi số điện thoại di động mới... Nhưng khi đã trở về, số ở London tự nhiên không thể sử dụng được ở Hàn, cho nên cậu lại làm lại một số khác, hoàn toàn không để ý đến đã làm ở nơi nào!

"Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?" Jeon Jungkook bĩu môi thuận miệng hỏi.

"Không có chuyện gì thì không được gọi cho em sao?" Kim Taehyung hỏi lại.

Khóe miệng zay không khống chế được trở nên co quắp, "Tổng giám đốc Kim, anh rảnh lắm sao... Hay là khuya rồi không có phụ nữ bên cạnh cho nên cảm thấy cô đơn?"

"Đúng, rất cô đơn... Vậy em có thể đến đây với anh không?" Kim Taehyung lại hỏi.

Jeon Jungkook cười, nụ cười này gọi là cười chế nhạo, "Chậc chậc, từ lúc nào tổng giám đốc Kim lại trở nên như vậy? Hay là để tôi giới thiệu cho anh mấy người?"

"Trong đó có em không?" Kim Taehyung bình tĩnh tiếp tục hỏi.

"..." Jeon Jungkook không nói gì, "Tổng giám đốc Kim, có gì thì mau nói đi tôi còn phải đi ngủ nữa!"

Đôi môi mỏng của Kim Taehyung dần dần nâng lên tạo thành ý cười hơi mỏng, đôi mắt thâm thúy nhìn phía trước, "Jungkookie, em trở về...Thật tốt!"

Jeon Jungkook bỗng nhiên nhíu mày, không biết vì sao, cậu cảm thấy Kim Taehyung có chút là lạ... Thế nhưng lạ ở đâu, thì cậu lại không biết.

Kim Taehyung liếc nhìn Min Do Hoon đang cầm bình rượu đi ra từ trong hầm rượu, nhàn nhạt mở miệng: "Em nghỉ ngơi sớm đi..." Hắn hít sâu một hơi, mỉm cười, "Jungkookie ngủ ngon!"

Dứt lời, trong lúc Jeon Jungkook giống như đang lọt vào trong sương mù, thì hắn đã cúp điện thoại.

Sáng hôm sau

Tiếng giày đi ở trên sàn nhà cẩm thạch trơn bóng, Jeon Jungkook nhanh chóng tiến vào trung tâm quốc tế Lăng Vũ, sau đó đi vào thang máy ấn tầng lầu của CFO.

Bởi vì công ty đã vươn ra được bên ngoài thị trường, cho nên hiện tại quy mô của CFO mở rộng không ít, vốn là muốn đổi sang trụ sở mới, thế nhưng trên lầu vừa lúc có một công ty tư nhân muốn dời đi, cho nên công ty nhanh chóng tu sửa lại tầng đó, như vậy nơi làm việc cũng đã có hai tầng, cũng đủ rồi.

Phòng thiết kế dời đến tầng lầu mời, chuyện này Jeon Jungkook đều biết.

Mấy năm không trở về, nhưng đôi khi cậu vẫn cùng mọi người liên lạc với nhau... Cho nên, một chút đều không thấy xa lạ gì.

"Đinh", một tiếng chuông thông báo truyền đến, thang máy đã tới tầng lầu của phòng thiết kế công trình.

Ngay khi Jeon Jungkook vừa bước ra khỏi thang máy, đột nhiên "Bùm" mấy tiếng truyền đến, lập tức... Các loại giấy màu từ trên trời giáng xuống, lưu loát rơi quanh người cậu

"Mừng Jeon Jungkook đã về!"

"Nhà thiết kế Jeon vĩ đại... Chúc mừng đã trở về!" Hyun Ki dẫn đầu, phía sau nhận thức được cho nên mọi người đều hưng phấn kêu lên.

Jeon Jungkook nhìn Lee Kangmin cuối cùng đưa mắt nhìn Hyun Ki, Ji Ah, YuJeong... Đều lướt qua người mỗi người, đáy mắt trong nháy mắt liền trở nên mờ mịt một tầng hơi nước mỏng manh.

"Mọi người làm như vậy..." Jeon Jungkook xúc động nói, "Khiến tôi có cảm giác giống như tôi đang về nhà vậy."

"Vốn chính là về nhà, sao lại gọi là cảm giác?" Hyun Ki nhíu mày nói.

Jeon Jungkook cười gật đầu, "Đúng vậy, vẫn có thể thấy mọi người, thật tốt..." Nói xong, Cậu nhìn xung quanh một vòng, "Yujin đâu?"

"Ở đây..." Yujin từ bên trong đi ra, trong tay còn ôm một bó hoa, "Anh Jeon, em đang đợi anh tìm em đó!" Nói xong, liền tiến lên ôm lấy cậu...

Sau hơn bốn năm xa cách, tất cả mọi người đều đã trưởng thành, cũng đã thành thục hơn!

"Được rồi, chúc mừng cũng đã chúc mừng xong rồi, chờ Jeon Jungkook đi làm đã, sau đó tìm thời gian gian thích hợp để tổ chức một buổi liên hoan..." Lee Kangmin cười nói, "Lúc này mọi người có việc gì thì đi làm đi!"

Mọi người cười vui vẻ, vừa muốn tản đi, đúng lúc đó thang máy lại mở ra.

"Xin hỏi, Jeon Jungkook có ở đây không?"

Mọi người quay đầu lại nhìn, liền thấy một nhân viên chuyển phát nhanh của cửa hàng bán hoa đang ôm một bó hoa cẩm tú, tò mò nhìn mọi người, "Mời Jeon Jungkook ký nhận!"

Cậu nghi hoặc, không biết là ai gửi đến, tiến lên định ký nhận.

"Ai mà bắt tin tức nhanh lẹ như vậy?" Yujin nói, ánh mắt sắc bén liền nhìn thấy một tấm thiệp được đặt trong bó hoa, nhanh tay nhanh mắt rút ra, vẻ mặt thần bí, "Ồ, để em nhìn xem là của ai gửi đến..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro