Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 211

Jeong Guk vì không muốn baba của mình giận nên đành vứt đi trái sầu riêng... Thế nhưng, đối với việc Jeon Jungkook không hiểu được tình cảm của em, em cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ là không thấy vui chút nào.

Em là một nam thần tí hon kiêu ngạo, ai tặng quà cũng không quan tâm... Chỉ là nghĩ đến baba thời gian qua không thoải mái, nên quyết định sẽ mang món gì đó về.

Vậy mà...Đau lòng quá!

Jeong Guk rũ mắt, lấy hai bàn tay bụ bẫm bé xíu vô vỗ vào nhau rồi quay về phòng riêng

Dưới ánh nắng chiều, một chiếc Lamborghini màu bạc chạy ở đầu con đường một góc phố của London...

Ánh mặt trời chiều tà chiếu vào người đàn ông ngồi bên trong, phủ lên tầng mỏng quầng sáng vàng nhạt, như làm vơi bớt phần nào vẻ cô đơn của hắn. Cánh tay Kim Taehyung gác lên cửa số xe, một tay còn lại tuỳ ý lái xe, ánh mắt thâm thuý.

Jeon Jungkook đã rời khỏi Hàn Quốc bốn năm, thỉnh thoảng hắn có thấy cậu trên bài báo ở các bản tạp chí về thiết kế, cũng nhìn thấy cậu trong tin tức về các buổi hoà nhạc, nhìn thấy cậu đứng kế bên Tô Quân Ly.

Mái tóc ngày trước đã ngắn bớt, dường như cậu muốn vứt bỏ quá khứ lại phía sau...

Khoé miệng Kim Taehyung hơi cong lên, không lẽ hắn và cậu thật sự không có duyên?

Suốt bốn năm trời, hắn đã qua London rất nhiều lần, thế nhưng...chưa từng có một lần vô tình gặp được cậu. Không phải hắn không biết cậu học ở đâu chỉ là sợ phải nhìn thấy cảnh cậu và Tô Quân Ly ở bên nhau...

Kim Taehyung dừng xe ở ngã tư, vừa đúng lúc bên cạnh có một chiếc xe buýt lớn cũng dừng, chắn toàn bộ tầm nhìn chiếc Lamborghini.

Đèn xanh cho người đi bộ, Jeong Guk vội vàng hô: "Ba ơi, chú ơi, đi nhanh lên đi!"

Jeon Jungkook và Tô Quân Ly liếc nhìn đèn dành cho người đi bộ đã chuyển màu xanh, một người bên trái, một người bên phải cùng nhau dắt Jeong Guk qua đường... Hình ảnh ba người và chiếc Lamborghini đã tạo thành một góc chết. Tầm mắt Kim Taehyung nhìn sang con đường bên này, đáy mắt sâu thẳm cũng chỉ có thể lưu lại màu sắc một vạt áo quen thuộc.

Đèn xanh sáng lên, Kim Taehyung dẫm chân ga rời đi... Xe buýt cũng đồng thời khởi động, chỉ là mấy giây ngắn ngủi vừa rồi, bọn họ thật sự ở rất gần, nhưng đã lướt qua nhau.

Kim Taehyung tìm chỗ đậu xe, bước xuống đứng trước siêu xe thể thao, lập tức thu hút vô số ánh mắt, có ái mộ... cũng có đố kị.

Kim Taehyung không quan tâm những ánh mắt này, hắn chỉ tuỳ ý đi lại để mong chờ một cơ hội... Cơ hội này xác suất rất thấp, nhưng vẫn bất chấp kiên trì suốt bốn năm vừa qua.

"Baba, có thể dẫn con đến cửa hàng kia không?" Ánh mắt tinh nghịch của Jeong Guk hướng về một cửa hàng đồ chơi, sau đó nghiêng đầu nhìn Tô Quân Ly, "Chú ơi, chú đến nhà hàng trước đợi con và baba, được không ạ?"

Tô Quân Ly biết cậu quỷ nhỏ này muốn gì, liền mỉm cười gật đầu.

Jeon Jungkook đành bất đắc dĩ dắt cậu con trai tinh quái đến cửa hàng trước mặt. Đây là một cửa hàng đồ chơi, có rất nhiều loại nhân vật hoạt hình xung quanh, đủ màu đủ sắc.

Dù Jeong Guk có chỉ số thông minh rất cao, nhưng vẫn là con nít, đối với những thứ đồ chơi này đặc biệt rất thích... Cậu nhóc đứng đó ngó trước ngó sau, quay trái quay phải sờ hết món này đến món khác, xoắn xuýt không biết chọn lựa thế nào.

Jeon Jungkook giáo dục con không quá nghiêm khắc, nhưng tuyệt đối không hề dung túng nuông chiều. Nếu như thích nhiều thứ như vậy, thì chỉ có lựa chọn món ưa thích nhất... Chọn lựa, là một kỹ năng phải luyện tập từ khi còn nhỏ! Người luôn chần chừ không quyết đoán thì sau này sẽ không biết cái gì mới là tốt cho mình...

"Cái này được không baba?" Jeong Guk cầm một con robot trên tay rồi hỏi.

Jeon Jungkook mỉm cười gật đầu, "Bao nhiêu thì sẽ được trừ vào tiền tiêu vặt của con đó!"

Jeong Guk bĩu môi, vẻ mặt bất mãn, nhưng cậu cũng biết...muốn gì đều phải trả giá, và phải dựa vào sức mình.

"Ok!" Jeong Guk đồng ý.

Jeon Jungkook dẫn em đi thanh toán, nhìn em cầm đồ chơi trong tay bộ dáng vui mừng, trong lòng cậu có chút áy náy... Cậu cũng chưa từng giấu diếm với cục bột, sinh con ra bởi vài nguyên nhân, mà ba lớn của em lại không hề hay biết...

Sự hiểu biết của con nít không biết đến mức nào nhưng cậu chỉ biết cục bột của mình chưa từng hỏi ba lớn của nó là ai!

"Baba ơi, đi thôi!" Jeong Guk thấy Jeon Jungkook đã thanh toán xong, liền kéo tay cậu đi ra ngoài.

Hai người vừa xoay người ghé vào nhà hàng, thì chỗ rẽ sau lưng xuất hiện một bóng người. Kim Taehyung không hiểu tại sao lại cảm giác muốn đi đến chỗ này, hắn cứ như vậy để hai tay trong túi bước theo con đường nhỏ... Cuối cùng đến trước mặt cửa hàng đồ chơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro