Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 207

Kim Taehyung đánh xe trở về Neverland, khi ấn mật mã mở cửa, nhìn thấy toàn bộ đồ vật bên trong đều dùng mảng đen bao bọc, tim của hắn bắt đầu không ngừng chìm xuống...

Ngay khi mở cửa ra, hắn thậm chí còn ảo tưởng Jeon Jungkook vẫn nở nụ cười lấy lòng với hắn giống như trước đây.

Phần lớn cậu sẽ mệt mỏi vòng tay ôm lấy cổ hắn và nói: Taehyung, sao anh lại về đây? Không đi qua chỗ tiểu tình nhân của anh sao?

Đôi môi mỏng của Kim Taehyung cong lên một vòng cung nhàn nhạt, nụ cười đó, lại lộ ra một tia chua chát.

"Ông xã, người đẹp mệt quá rồi nè..."

Kim Taehyung cảm thấy mình không chỉ xuất hiện ảo giác, mà dường như còn nghe lầm!

Nhìn hai bên một chút, không có thân ảnh của Jeon Jungkook, cũng không có tiếng cười của cậu... Cũng không có cái ôm mềm mại.

Kim Taehyung đi vào, cũng không biết chính mình muốn làm gì, thế nhưng bước chân đã đứng ở trong phòng ngủ...

Giờ khắc này, hắn có thể nhớ rõ những chuyện mấy ngày khi Jeon Jungkook vừa chuyển đến Neverland... Cậu đứng dưới mưa một mình nhảy điệu tango.

Hắn không quen biết cậu, ngay từ khi bắt đầu...Cậu chỉ nghe lời hắn trở thành chồng nhỏ của hắn, chỉ cần một người kết hôn là hắn có thể giành lấy cổ phần từ trong tay bác hai.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở ngăn kéo mà Jeon Jungkook để trang sức lại, mục đầu tiên là hộp đồ trang sức có logo Magic Jewelry.

Kim Taehyung lấy nó ra, nhẹ nhàng mở ra...

Khóe miệng không khỏi cong lên nụ cười, thế nhưng, quá mức lạnh lùng, không có nhiệt độ.

Cái này là thiết kế đầu tiên của Jeon Jungkook, lúc đó cậu thiếu tiền nhưng lại không nói cho hắn biết...

Khi thiết kế xong bộ trang sức này, đáy mắt cậu đều tràn ngập ánh sáng... Khi thấy hắn mua lại, thì ánh mắt lại trở nên thất vọng.

Đưa thiết kế của cậu vào công ty đồ trang sức của mình để tạo ra một sản phẩm hoàn chỉnh, hắn đã tặng cho cậu trong buổi kỷ niệm hai năm bọn họ gặp nhau... Lúc đó cậu đã hạnh phúc giống như một đứa trẻ được cho kẹo.

Kim Taehyung cười, lần này là nụ cười tràn đầy nhu tình.

Kim Taehyung đem hộp trang sức để lại vào trong ngăn kéo... Hắn nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía đầu giường.

Toàn bộ những quyển sách nghiên cứu mà hắn đã tặng cậu trong ngày sinh nhật đặt ở trên đó đã không còn thấy đâu...

Kim Taehyung thậm chí không cần nghĩ, cũng biết, trong phòng này những thứ mà Jeon Jungkook mang đi, sợ rằng cũng chỉ có vài quyển sách mà hắn đã tặng!

Xoay người, cửa nhẹ nhàng đóng lại...

Âm thanh khóa cửa "lạch cạch" vang lên, mang đi không chỉ có thân ảnh của Kim Taehyung, còn có tất cả ký ức của hắn về Jeon Jungkook.

Lee Daehyun thấy Kim Taehyung đến tìm, vừa kê thuốc vừa nói: "Mặc dù mình có đôi tay có thể chữa bệnh... Thế nhưng, lại không thể chữa trị bệnh tình cảm đâu! Nếu như cậu để cho mình cắt đứt những ký ức của cậu đi, tuy mình chưa từng làm, tuy nhiên có thể lấy cậu làm thí nghiệm."

Đôi mắt sắc bén của Kim Taehyung "xoẹt" một cái về phía Daehyun.

"Chậc chậc..." Anh lắc đầu, "Nhìn vẻ mặt oán hận cùng bộ đáng bị người ta bỏ rơi của cậu thật đáng thương... Thế nhưng đừng ở chỗ này của mình cầu xin sự an ủi."

Kim Taehyung nhíu mày, trong đầu hoàn toàn nghĩ đến bộ dạng mệt mỏi nằm ngủ trên bàn ăn của Jeon Jungkook đêm hôm đó...

Khi ở nhà, lúc Jeon Jungkook vẽ bản thiết kế sẽ có một thói quen xấu, không thích đến phòng sách, mà chỉ thích ở trên bàn ăn!

Kim Taehyung đột nhiên phát hiện, hai năm qua ở cùng cậu, từng chi tiết dù là nhỏ nhặt về cậu hắn đều nhớ rất rõ ràng...

Lee Daehyun nhìn kỹ vẻ mặt của Kim Taehyung, bộ dáng hắn như đang rơi vào hồi ức, âm thầm thở dài một tiếng... Có chút đau lòng thay hắn.

Thật vất vả mới hiểu rõ tình cảm của mình, nhưng trái tim của người đó lại không đặt ở trên người Kim Taehyung!

...

"Máy bay nửa tiếng sau sẽ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Heathrow của London..." Tiếng nói êm ái của người phát thanh vang lên, "Lúc hạ cánh xuống mặt đất sẽ là ba giờ bốn mươi bảy phút buổi chiều theo giờ địa phương, nhiệt độ không khí ở mặt đất..."

Jeon Jungkook xoa đôi mắt nhập nhèm, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn Tô Quân Ly, ồm ồm nói: "Tới rồi sao?"

Tô Quân Ly cười cười, "Sắp tới rồi..."

Jeon Jungkook đang dụi mắt của mình, liền bị Tô Quân Ly giữ lại, "Đừng dụi nữa, mắt đã đỏ rồi kìa..." Anh than nhẹ một tiếng, "Bây giờ em đang mang thai, không thể uống thuốc được, cho nên cũng phải chú ý một chút."

Jeon Jungkook vừa nghe xong, khóe miệng liền tràn ngập ý cười, cậu ngồi dậy, bàn tay nhẹ nhàng khẽ đặt ở trên bụng, vui đùa nói, "Bảo bối, sau này con phải học tập giống như chú Quân Ly của con đâu đấy, lúc nào cũng biết cách chăm sóc người khác như vậy đó!"

Cậu đùa vui, nhưng khi Tô Quân Ly nghe thấy, ánh mắt nhìn Jeon Jungkook lại trở nên sâu xa...

Anh không để ý cha của đứa bé là ai, anh nguyện ý chăm sóc ba con em...

Máy bay mang theo tâm tư của Tô Quân Ly và Jeon Jungkook hạ xuống an toàn, đối với lần đầu tiên xuất ngoại, lại là ước mơ lấy bằng quốc gia... Tâm tình cậu hưng phấn khó có thể nói rõ.

Bởi vì Tô Quân Ly quanh năm đều ở nước ngoài, mấy thành phố lớn lại chính là nơi hay lui đến nhất, đối với London mà nói thì anh rất quen thuộc với nơi này.

Hai người đánh xe đến khách sạn trước, nghỉ ngơi một lúc rồi sắp xếp mọi thứ, Jeon Jungkook cũng đã nóng lòng muốn đi xem trường đại học London mà cậu đã mơ ước bấy lâu nay.

"Ăn cơm trước rồi đi..." Tô Quân Ly không đáp ứng.

Jeon Jungkook suy nghĩ một chút, dù sao cũng đã đến rồi, đại học London ở đó cũng không thể chạy mất... Sau đó gật đầu.

Dù sao, hiện tại vẫn nên suy nghĩ cho bảo bối trong bụng trước.

Sau khi ăn cơm xong, sắc trời ở London cũng đã tối đi, thế nhưng, hoàn toàn không thể ngăn cản ý định đến đại học London của cậu...

Tô Quân Ly và Jeon Jungkook đi cùng nhau, đến đại học London nằm ở trung tâm thành phố, ở đây nổi tiếng là nơi xa hoa... Thế nhưng, rất nhiều khoa ở đây là nơi giáo dục tốt nhất thế giới.

Jeon Jungkook đứng ở cửa đại học London, trong nháy mắt, hốc mắt bởi vì kích động mà mờ mịt một tầng hơi nước mỏng, "Tôi tới rồi..."

Ba chữ nhẹ nhàng phun ra khỏi cánh môi mềm kiều diễm, có sự thất vọng và bức thiết, cũng có đắng chát và hi vọng... Bao hàm rất nhiều ký ức và tình cảm.

Tô Quân Ly nghiêng đầu nhìn về phía cậu, trong lòng lặng lẽ nói: Anh đi cùng em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro