Chương 205
Sáng sớm, khi những tia nắng ban mai vẫn còn đang lười biếng trốn ở phía sau tầng mây thật dày, thì Jeon Jungkook đã sắp xếp xong hành lý.
Park Jiwoo mím môi, nhìn Jeon Jungkook sau đó tiến lên ôm chặt lấy cậu "KooKoo, nhớ lúc nào cũng phải thật vui vẻ, có chuyện gì buồn thì phải điện thoại cho mình... nghe chưa?"
Jeon Jungkook cười, "Được rồi mà... Đừng làm bộ yếu đuối như vậy chứ?" Ngừng một lúc, cậu có chút thương cảm nói, "Cậu cũng phải như vậy đấy!"
"Đương nhiên..." Park Jiwoo che giấu cảm xúc ưu thương lúc chia tay, mỉm cười buông cậu ra, "Mình tiễn cậu ra sân bay!"
Jeon Jungkook gật đầu.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại di động vang lên.
Jeon Jungkook ngừng bước, lấy điện thoại di động ra liếc nhìn, thấy một dãy số xa lạ, nghĩ có thể là bệnh viện gọi tới... Vội vàng nhận máy.
"Jungkook, anh ở bên ngoài nhà của em, em cho anh mượn mười triệu!" Trong điện thoại, truyền đến tiếng nói lo lắng của Jeon Dae Joon, cảm giác gã nói giống như lấy của cậu bao nhiêu tiền cũng được.
"Anh nghĩ rằng tôi là cây ATM tự động hay sao?" Sắc mặt Jeon Jungkook trong nháy mắt trở nên lạnh giá, "Jeon Dae Joon, tôi sẽ không cho anh một phân tiền nào nữa!"
"Nếu em không cho anh, anh liền đi tìm Kim Taehyung..." Tiếng nói của gã trở nên sắc bén.
Jeon Jungkook cười lạnh, "Anh thích tìm ai thì cứ tìm... Anh muốn chết cũng tự mình đi chết đi! Dae Joon, nếu như anh muốn nói chuyện hai năm về trước thì cứ nói ra hết đi, tôi không sợ... Anh đăng báo hay đăng quảng cáo cũng được! Sau này, tôi cũng sẽ không cho anh một phân tiền nào nữa... Lần trước tôi cũng đã nói, tôi, không có loại anh trai như anh!"
Dứt lời, Jeon Jungkook trực tiếp cúp điện thoại, sau đó nhắn một tin cho Tô Quân Ly, nói cậu sẽ đến sân bay chờ anh trước, sau đó tắt máy.
"Hành khách đi chuyến bay mang mã hiệu VK9597 đến London xin mời đến cổng số 24..." Bên trong sân bay quốc tế Incheon truyền đến thanh âm của nhân viên thông báo.
Tô Quân Ly và Jeon Jungkook thay đổi thẻ lên máy bay, gửi hành lý vận chuyển, sau đó cùng nhau xếp hàng chờ vào cửa.
Bởi hai ngày liên tiếp Kim Taehyung không đến công ty để xử lý văn kiện, sáng sớm hôm nay liền bị Susan ôm tới một đống văn kiện, xếp thành chồng rất cao.
Kim Taehyung bận, Jihoon là trợ lý đặc biệt cũng không rảnh hơn chút nào...
Ngay khi đang bận tối mày tối mặt, thì di động ở trên bàn vang lên tiếng.
Jihoon cầm di động, liếc nhìn, thấy tin nhắn của bác sĩ Park ở bệnh viện gửi đến, bỗng nhiên mới nhớ ra... Khi đáp máy bay ở Mỹ, Kim thiếu đã sai anh hỏi thăm bệnh tình của bà Jeon, hai ngày này đều bận đến tối mặt, dường như đã không còn nhớ đến chuyện này.
"Xin chào bác sĩ Park!"
Bác sĩ Park nhìn hóa đơn tiền rồi nói: "Xin chào! Hóa đơn của bà Jeon đã được thanh toán xong, tất cả chi phí đều đã được thanh toán rõ ràng, số tiền trong tài khoản bệnh viện bên này tạm thời cũng đã ngừng... Anh xem, lúc nào rảnh rỗi, đến bệnh viện giải quyết một chút..."
"Khoan đã..." Jihoon nhíu mày, "Sao lại dừng lại?"
Bác sĩ Park sửng sốt, vô thức hỏi ngược lại: "Bà Jeon đã qua đời, không dừng lại thì để làm gì nữa?"
"..." Jihoon chớp mắt mắt, phản ứng chậm vài giây, mới hiểu được ý tứ câu nói của bác sĩ Park, tiếng nói đột nhiên lớn lên, "Ông nói cái gì? Jeon phu nhân qua đời?"
Bác sĩ Park sửng sốt, không phải chồng của Jeon Jungkook đã biết rồi sao? Tại sao trợ lý lại không biết chuyện này?
"Hai ngày trước đã mất rồi..." Bác sĩ Park nói, "Cậu không biết sao?"
Mặt Jihoon đã cứng đờ, anh nặng nề hít thở, không thể đợi thêm một giây nào liền đứng lên, một bên hỏi bác sĩ Park mấy vấn đề, một bên chạy vào phòng làm việc của Kim Taehyung, thậm chí quên cả gõ cửa.
"Vội vàng về chịu tang sao?" Susan bất mãn mắng.
Kim Taehyung cũng ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhíu mày nhìn Jihoon.
Sắc mặt anh cực kỳ tệ, thậm chí, toàn bộ khuôn mặt đều mang một vẻ quái dị, giống như đang rất gấp...
"Nói!" Kim Taehyung lạnh lùng phun ra một chữ.
Jihoon ngập ngừng nói: "Kim thiếu...Jeon phu nhân qua đời rồi!"
Susan nhíu mày, đôi mắt sắc bén của Kim Taehyung cũng trở nên sâu hun hút, "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Hai hôm trước!" Tiếng nói của Jihoon nặng nề, "Cũng chính là gần sáng ngày thu mua cổ phần GK..."
Kim Taehyung buông bút xuống, cầm di động lên, nhanh chóng gọi điện cho Jeon Jungkook thế nhưng, đã tắt máy.
Hắn đứng dậy, lạnh lùng đi ra ngoài, Jihoon cũng xoay người, gấp gáp đi theo.
"Đến CFO!" Kim Taehyung lên xe.
Hắn hồi tưởng lại chuyện ngày hôm trước...
Sáng sớm, sau khi thu mua cổ phần GK, cũng khống chế quyền nắm cổ phần. Buổi chiều, xử lý nhưng vấn đề khác... Buổi tối về Neverland chờ Jeon Jungkook, cậu về hơi muộn, hắn cho rằng cậu đang tăng ca.
Ngày đó quá mức hưng phấn, bởi vì đang tính toán hôm sau cầu hôn nên không để ý đến sự khác thường của em ấy.
Nếu như bình thường, hắn nhất định sẽ không thể không chú ý đến Jeon Jungkook khi cậu có biểu hiện bất thường như vậy!
Không đúng, hắn chú ý tới, thế nhưng, hắn không suy nghĩ sâu xa...
Lúc ấy cậu cứ luôn ỷ lại hắn, vì sao hắn lại không suy nghĩ đến?
Thậm chí, ngày đó truyền thông nói bậy, đem mục đích khống chế cổ phần nói thành hắn vì Im Hayeon mà không có tâm tư thu mua cổ phần... Không biết em ấy có nghe được tin này hay không?
Kim Taehyung có chút tâm phiền ý loạn, hắn chưa bao giờ chán ghét chính mình như thế...
Xe dừng lại ở trước cửa trung tâm quốc tế Lăng Vũ, lúc xe vẫn chưa dừng lại hẳn, Kim Taehyung đã mở cửa xe đi xuống.
Jihoon vội vàng tháo đai an toàn đuổi theo, hai người không đếm xỉa đến tầm mắt của những người đang đi tới đi lui nhìn vào, sải bước tiến vào thang máy, đến CFO.
Tới tầng của CFO, bởi vì đã tới một lần, cho nên bước chân không ngừng, nhanh chóng đi đến phòng thiết kế kiến trúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro