Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 204: Pháo hoa trên bầu trời

Im Hayeon không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào khóe môi đang nhếch lên của Kim Taehyung.

"Chẳng lẽ... Cô chưa từng thắc mắc tại sao thiết kế của Jungkook lại thay đổi sao?"

"Là do anh sửa sao..." Im Hayeon cắn răng.

Kim Taehyung nghe cô nói như vậy, đột nhiên cảm thấy, hắn thực sự chưa từng hiểu rõ đối phương... Trước đây hắn cho rằng cô ta rất đơn thuần, rất nhiệt tình, thậm chí tràn đầy năng lượng và kiên cường.

Thế nhưng bây giờ?

Cử chỉ của cô khiến hắn thất vọng, ngay cả phỏng đoán của cô cũng làm cho hắn cảm thấy trước đây những điều hắn cho rằng đó có bao nhiêu buồn cười!

"Cho tới bây giờ, cô vẫn còn có thể cố chấp được sao..." Giọng nói của Kim Taehyung đã lạnh giá không có một tia nhiệt độ, "Thiết kế, tôi không hề tham gia... Đây không chỉ về vấn đề nguyên tắc, mà liên quan đến nhân phẩm của Jungkook."

Dừng một lúc, môi mỏng của Kim Taehyung cong lên nụ cười chế nhạo, "Với một người thiết kế đầy sáng tạo như Jungkook cho dù cô có tạo cái bẫy để hãm hại em ấy thế nào đi nữa! Bỏ qua quan hệ trước kia, chúng ta đều tốt nghiệp từ UCL, cô và tôi đều có thể hiểu rõ... Thiết kế của Jungkook chính là nhờ tài năng của em ấy mà làm được!"

Im Hayeon nắm chặt bàn tay đang bắt đầu run rẩy, thế nhưng, cô cực lực nhẫn nhịn...

"Ngày hôm trước tôi đã nói với cô. Im Hayeon , cô có nghiêm túc suy nghĩ không?" Kim Taehyung cắn răng, "Nếu như cô có nghĩ tới thì hôm nay cô sẽ không xuất hiện ở đây... Nếu như cô có nghĩ tới, cô có lẽ vẫn còn để lại một chút tốt đẹp trong lòng tôi."

Vẻ mặt Kim Taehyung trở nên lạnh giá, "Thế nhưng, cô đã từ chối nó..."

"Kim Taehyung, anh dựa vào đâu mà nói tôi như vậy chứ?" Im Hayeon trừng mắt nhìn, "Có phải trong lòng anh có ai, thì người đó chính là người tốt đẹp nhất đúng không?" Cô ta gào lên, khuôn mặt có chút dữ tợn.

Kim Taehyung thấy cô cho tới lúc này, còn đem trách nhiệm đẩy lên người người khác, đã không thể nói gì nữa...

Cô ta nghĩ như vậy thì cứ cho là như vậy đi!

Xoay người, Kim Taehyung bởi vì say rượu cho nên đau đầu muốn chết, càng thấy mình ngu xuẩn, tự tay đẩy Jeon Jungkook đến bên cạnh người đàn ông khác, mà lúc này, kèm với thái độ của Im Hayeon hoàn toàn phá hỏng thần kinh của hắn.

Jihoon và người đàn ông kia vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ yên tĩnh đứng ở một bên...

Ánh mắt thất vọng của Im Hayeon nhìn về phía Kim Taehyung cuối cùng, cô òa khóc lên, "Tất cả những chuyện mà tôi đã làm... Ai sinh ra cũng đâu muốn làm người xấu chứ? Kim Taehyung, anh vĩnh viễn cũng không hiểu..."

Hắn than nhẹ một tiếng, "Đúng là tôi không hiểu, nhưng tôi hiểu rất rõ, con người có thể lựa chọn, có người lựa chọn cách tổn thương người khác để đạt được lợi ích riêng mình. Cũng có người..." Đáy mắt hắn trở nên thống khổ, "Chọn cách tổn thương chính mình để giúp ích cho người khác."

Mà Jeon Jungkook, chính là kiểu người thứ hai...

Chỉ là, lúc trước hắn quá mức kiêu ngạo, đến lúc mất đi cậu thì tiếc nuối cũng đã muộn!

Ai cũng phải trả giá cho hành vi của mình, giống như Im Hayeon... và cả hắn!

Buổi đêm ở Gangnam đẹp mê người.

Jeon Jungkook mở tiệc chiêu đãi mọi người ở khách sạn Sofia, bởi vì vào cái đêm hai năm trước đó, tất cả đều là từ nơi này bắt đầu thay đổi... Muốn rời đi, cậu cũng muốn từ nơi này từ biệt, để khi trở về đây lần nữa, cậu có thể thản nhiên đối mặt với tất cả!

"Anh Jeon, em sẽ rất nhớ anh..." Yujin lẩm bẩm một tiếng, xoa khóe mắt đỏ ửng nhìn cậu.

Jeon Jungkook mỉm cười, "Nha đầu, cũng không phải không còn gặp lại..." Cậu hờn dỗi trừng mắt, "Em làm như anh một đi không trở lại vậy, sau khi trở về, anh vẫn muốn làm việc cho Lee tổng." Nói xong, cậu nhìn về hướng Lee Kangmin.

Lúc mọi người tan cuộc, thời gian đã rất khuya, gần 0 giờ.

Jeon Jungkook không về nhà ngay mà đi từ từ trên bờ sông Hàn cảm thụ không khí ban đêm ở Gangnam...

Sáng ngày mai sẽ rời khỏi đây, không biết mọi thứ ở đây sau bốn năm năm sẽ như thế nào nữa?

"Bùm——"

"Đoàng!"

Đột nhiên, có tiếng động vang lên, lập tức, đáy mắt tràn ngập ánh sáng của pháo hoa đủ mọi màu sắc, sáng bừng như ban ngày.

Jeon Jungkook ngừng bước chân, người đi bộ dừng lại nghỉ chân, ngửa đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời...

Khóe miệng vô thức mỉm cười, Jeon Jungkook nhìn pháo hoa, âm thầm nói với bảo bối ở trong bụng: Pháo hoa của một người có thể làm sáng lòng của rất nhiều người... Bảo bối, coi như trận pháo hoa này là món quà chia tay mà anh ấy dành cho ba, được không?

Jeon Jungkook ngồi ở bờ sông Hàn tùy ý để gió sông lạnh giá quất vào mặt... Khuôn mặt anh tuấn không có bất kỳ cảm xúc nào.

Hắn hơi ngửa đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm, đáng lẽ đợi sau khi cầu hôn Jungkook mới bắn. Nhưng tiếc là giờ chỉ còn một mình mình ở đây để thưởng thức.

Đôi môi mỏng của Kim Taehyung nhẹ nhàng cong lên nụ cười tự giễu, cuối cùng nặng nề hóa thành nỗi đau...

Từ khi bắt đầu, giữa hai người chỉ vì lợi ích của bản thân, đến khi đột nhiên kết thúc... Thật giống như một giấc mộng.

Jeon Jungkook khẽ đặt tay ở trên bụng, khóe miệng cong lên nụ cười nhìn pháo hoa đủ mọi màu sắc... Giờ khắc này, tất cả đều trở nên nhẹ nhõm!

Pháo hoa không ngừng nổ tung ở trong trời đêm, một trên cầu, một dưới cầu...

Hai người, hai trái tim... Vào giờ khắc này, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại xa tận chân trời...

Kim Taehyung vẫn ngồi ở trên bờ sông, Jeon Jungkook nhìn pháo hoa phát sáng lần cuối trên bầu trời đêm, rồi từ từ thả tay xuống... Xoay người rời đi.

Hẹn gặp lại, Hàn Quốc!

Hẹn gặp lại...Kim Taehyung!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro