Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97 : Thừa nhận đã yêu Kim Taehyung

Jeon Jungkook trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, bị Min Do Hoon ôm chặt. Khoảng khắc kia, cậu dường như trở về thời đại học, khi vẫn còn cùng anh ta ở trong sân trường...

Park Jiwoo chăm chú nhìn cậu bị ôm, đáy lòng phát ra cỗ lo lắng.

Cô không biết Jeon Jungkook nói lời kia là thật sự có tình ý với Min Do Hoon, hay là... bởi vì trốn tránh sự thật bản thân đã động lòng với Kim Taehyung, nhưng mặc kệ là lý do nào, đối với Jungkook đều là tổn thương!

Jeon Jungkook rốt cuộc kịp phản ứng, cậu muốn đẩy Min Do Hoon ra, nhưng bị anh ta ôm thật chặt, căn bản là không thoát ra được.

"Buông tôi ra." Jungkook nói, hai tay trên ngực Min Do Hoon không từ bỏ, dùng lực mạnh muốn thoát ra.

"Không." Min Do Hoon cứng đầu, "Anh sẽ không bao giờ buông em ra nữa."

Jeon Jungkook hạ mi mắt, âm thầm mắng bản thân ngu ngốc vạn lần! Hai tay lại dùng lực thêm... Đáng tiếc, không những không thoát ra được, mà còn bị anh ôm chặt hơn trước.

Cậu từ bỏ. Thở hổn hển, thanh âm đột nhiên mềm mại: "Trước tiên thả tôi ra được không?"

Min Do Hoon cuối cùng đành phải buông cậu ra, hướng mắt về phía Park Jiwoo nói: "Lát nữa tôi và Jungkook sẽ tới thăm cô sau." Dứt lời liền cầm lấy tay cậu lôi đi.

Park Jiwoo nhíu mày, mặt có chút tái đi, trong lòng thầm nghĩ: "Jungkook, cậu cứ dây dưa với hai cậu cháu nhà này, thì phải làm sao thoát thân?"

"Anh đưa tôi đi đâu?" Jeon Jungkook bất đắc dĩ hỏi, Min Do Hoon bước từng bước dài, cậu phải chạy mới có thể theo kịp.

Min Do Hoon không nói câu nào, kéo Jeon Jungkook vào trong thang máy, ra khỏi bệnh viện, nhét cậu vào trong xe, sau đó một mạch rời khỏi đó. Jeon Jungkook quyết định im lặng, lời vừa rồi khiến Min Do Hoon hiểu lầm cũng chẳng có gì đáng trách... chỉ là, cũng vì anh hiểu lầm, trong lòng cậu mới càng muốn giải thích.

Cậu còn yêu Min Do Hoon sao?

Sợ rằng nhiều hơn đều là đối với hai năm trước tất cả chỉ là lưu luyến... Mà bây giờ, trong lúc vô tình lòng cậu đã sớm hướng về Kim Taehyung mà không biết.

Cụp mắt, Jeon Jungkook mang vẻ mặt trầm trọng... Jiwoo đã nhìn ra, là cậu biểu hiện quá rõ ràng sao?

Min Do Hoon dừng xe đợi đèn đỏ, dư quang đáy mắt nhìn thân ảnh của cậu, hai tay nắm chặt tay lái, mãi cho đến khi đèn xanh, anh ta mới dời mắt, cho xe chạy tiếp.

Cuối cùng, xe dừng ở Yonsei

Jeon Jungkook nhìn xung quanh, phía trước hóa ra là cánh đồng ngô ở Yonsei.

Trời vào thu, một phần lá ngô đồng đã ố vàng rũ xuống, gió thổi làm lá rơi, trải trên nền đất một tầng lá.... tựa hệt như cảnh tượng năm đó.

Xuống xe, Jeon Jungkook không ngừng suy nghĩ. Cậu chưa bao giờ nhiệt tình yêu một ai, có thể cùng Min Do Hoon đến với nhau là ngoài ý muốn, yêu anh cũng là ngoài ý muốn...

Min Do Hoon nhìn cậu, ánh mắt nóng rực, khóe miệng khẽ tạo thành đường cong tao nhã, bị mặt trời chiều chiếu vào đặc biệt mê người.

Anh ta tự nhiên lôi tay Jeon Jungkook, dẫn cậu vào sâu hơn trong cánh đồng ngô... Jungkook khó chịu, gạt tay hắn ta ra.

"Jungkook?" Min Do Hoon quay đầu lại nghi hoặc nhìn cậu

Jeon Jungkook mấp môi dưới, đắn đo một lúc, nhấc bước chân theo sau.

Ánh nắng gay gắt ban chiều xuyên qua lá ngô đồng, loang lổ chiếu trên hai người, sau đó đem bóng hai thân ảnh kéo thật dài...

Bởi vì bây giờ là thời điểm dùng bữa của trường học, nơi đây vô cùng yên tĩnh.

"Jungkook, anh rất vui." Min Do Hoon tựa như đứa nhỏ nói, nghiêm túc khi ở tòa án đã bay mất sạch.

Jeon Jungkook nhếch môi, ánh nắng loang lổ chiếu trên sườn mặt cậu, tràn ra trầm trọng...

"Em không biết, lúc trở về Thiên Đường Dạ gặp được em, anh đã nói những lời khó nghe, là do anh nóng nảy quá, vô dụng quá..." Min Do hoon khóe miệng khẽ cười, "Bất kể như thế nào, cũng không bằng câu "còn yêu" của em."

Min Do Hoon nghiêng đầu liếc nhìn cậu, trên khuôn mặt tuấn dật đều là vẻ vui mừng: "Jungkook, theo anh rời đi. Mỗi ngày cùng nhau nắm tay đi dạo cánh đồng ngô..."

Sau đó anh sẽ cầu hôn em.

Anh thu tầm mắt, nhìn về phía xa, "Nơi này tượng trưng cho tình yêu giữa chúng ta... Anh nghĩ dắt tay em, cùng em đi thẳng đến..." Min Do Hoon khóe miệng đầy ý cười, "....khi chúng ta mất mới thôi."

Jeon Jungkook dừng bước chân, rút tay ra nhìn anh ta, "Do Hoon, là tôi làm cho anh hiểu lầm,thật sự xin lỗi anh..."

Min Do Hoon nhăn mày.

"Hồi nãy là do không biết trả lời Jiwoo như thế nào..." Jeon Jungkook mấp môi dưới đáp, mắt nỗ lực né tránh ánh mắt của anh ta: "Cho nên, mới nói đại!"

"Em.." Min Do Hoon đáy mắt tràn ngập sự chống cự, "...có ý gì?"

Jeon Jungkook hô hấp có chút nghiêm trọng, cậu đè xuống tâm tư phức tạp, âm thầm cắn răng nói: "Bởi vì không còn yêu nữa... Trước đây có lẽ còn đang lừa dối bản thân, nhưng bây giờ... "

"Bây giờ thì sao?" Min Do Hoon thanh âm lộ ra lạnh lùng, "Bởi vì... em đã yêu Kim Taehyung...đúng không?" Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói anh ta lộ ra tia ẩn nhẫn cảm xúc.

Jeon Jungkook cụp mắt, lập tức nâng lên, yên ổn trả lời: "Đúng!"

Cậu luôn là người dám yêu dám hận, chưa bao giờ thích dong dài: "Do Hoon, yêu Kim Taehyung là tôi không biết lượng sức, thế nhưng...tôi không kiềm chế trái tim mình."

Ánh mắt Min Do Hoon nhìn cậu lộ rõ sự thất vọng: "Dù trái tim hắn không thuộc về em, dù hắn cưới em chỉ vì lấy lại cổ phần, dù hắn đối với em chỉ có dục vọng..."

Nói đến cuối, anh ta có chút không khống chế nổi mà gầm nhẹ ra tiếng.

Jeon Jungkook nhíu mày, tuy rằng toàn bộ đều là sự thật, nhưng bây giờ do chính miệng Min Do Hoon nói ra, lại khiến thần kinh cậu đau nhói.

"Đúng..." Jeon Jungkook cắn răng nói ra một chữ, đôi mắt đẹp không chút chần chừ: "Min Do Hoon, không phải anh cũng rất hiểu tôi mà? Dù biết rõ, nhưng vẫn không thể khống chế được tim mình như cũ."

Min Do Hoon thất vọng lui về phía sau một bước, vì anh biết, bây giờ cậu đang nhắn nhủ rằng cậu thật sự đã không còn quan tâm thời gian nữa, tim của anh lập tức cảm thấy sợ hãi luống cuống.

Giống như, một giây trước còn đặt mình ở tận trời xanh, một giây sau lập tức đã bị rơi xuống đáy vực sâu. Cái loại cảm giác mất trọng lượng đó khiến hắn ta không thể nào thích ứng ngay được.

"Jungkook..." Giọng Min Do Hoon lộ ra một chút khàn khàn: "Hắn là kẻ vô tâm, tim của hắn, chỉ dành cho một cô gái duy nhất, em hiểu không?"

Jeon Jungkook nháy mắt sững sờ tại chỗ, ý của Min Do Hoon, cậu hiểu.... ý là Kim Taehyung sẽ không thể yêu thêm một ai khác nữa sao?

"Tôi chưa từng mong anh ấy sẽ yêu lại mình..." Lồng ngực Jeon Jungkook vô cùng nghẹn thở, thế nhưng, trên mặt vẫn luôn tỏ ra yên ổn: "Không kiểm soát được trái tim mình là việc của tôi,nhưng cũng chẳng có quyền yêu cầu anh ấy yêu lại tôi."

"Thứ tồn tại ở trong thế giới của tình yêu là lòng tham..." Min Do Hoon nghiến răng nghiến lợi nói: "Em yêu hắn nhiều như vậy, mà lại không hi vọng hắn sẽ đáp lại mình... Jungkook, em là loại người kiêu ngạo, chẳng lẽ cứ muốn đặt mình vào vị trí hèn mọn như vậy mãi sao?"

Jeon Jungkook nhắm mắt lại, khóe miệng hé ra nụ cười nhẹ nhàng chua chát: "Do Hoon, tất cả đều là sự thật cả rồi?"

"Chúng ta không thể quay trở lại nữa đâu..." Jungkook ngước mắt, nhìn vẻ mặt thống khổ tan vỡ của anh, lòng sinh ra áy náy, nhưng vẫn cắn răng nhẫn tâm nói ra những lời cay độc: "Hãy quên tôi đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro