Chương 67 : Tính toán cầu hôn
Sáng sớm gọi điện thoại, buổi chiều Tô Quân Ly để người khác đem vé vào cửa của buổi diễn tấu đưa tới...
Jeon Jungkook vừa nhìn, cả ba vé đều là ghế VIP.
Yujin cũng rất bất ngờ, nhưng một chút cũng không cảm thấy không có ý tứ, cầm hai vé vào cửa hướng Jungkook nói cảm ơn, sau đó đắc ý cùng khuê mật của mình khoe khoang một chút.
Jeon Jungkook gọi điện thoại cho Tô Quân Ly, "Phiếu lấy được rồi, cảm ơn anh!"
"Anh sợ mình mang phiền phức đến cho em, cho nên không tự mình đưa qua được..." Thanh âm của Tô Quân Ly nhu hòa lộ ra ý cười dịu dàng, hít một hơi, "Jungkook, em đồng ý đến buổi diễn tấu của anh, đó là vinh hạnh của anh..."
"Nhất định em sẽ đi!" cậu nhìn vé vào cửa ở trong tay, đối với sự săn sóc của Tô Quân Ly, khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười, "Sau này rảnh rỗi em sẽ mời anh ăn cơm."
"Được." Tô Quân Ly một tay để trong túi, cả người dựa vào xe, ánh mắt nhìn về phía trước, "Đúng rồi, ba của anh nói nếu có cơ hội thì mời em tới nhà ăn cơm."
Jeon Jungkook kinh ngạc, "Tô lão gia?"
"Ừ."
"Cái kia..." Cậu có chút ngoài ý muốn, "Ba của anh tại sao lại muốn mời em ăn cơm vậy?"
Tô Quân Ly mỉm cười, liếc mắt, "À, anh nghĩ ông ấy coi em thành bạn trai của anh..." Anh nửa vui đùa, mặt mày đều tràn ra ý cười ôn nhuận.
Khóe miệng cậu cứng đơ lại, "Anh chẳng lẽ cũng không nói... Em đã kết hôn rồi sao?"
"Chẳng lẽ, em không phải ẩn hôn sao?" Tô Quân Ly hỏi lại, ý cười nơi khóe miệng lớn hơn nữa.
Jeon Jungkook cười một tiếng, âm thầm nhếch miệng nói: "Chuyện này vui đùa một chút cũng không tốt..."
Tô Quân Ly ngước mắt, "Ừ, nhưng thực sự chỉ là vui đùa..." Thanh âm của anh êm dịu lộ ra ý cười, chỉ là ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy.
Nhiều năm như vậy... Đoán không chừng một chút ấn tượng cậu cũng không có.
Chỉ là, cậu đã quên, nhưng anh và ba của anh sẽ không quên.
Jeon Jungkook đem chuyện Tô Quân Ly nói Tô lão gia tử muốn mời cậu ăn cơm để vào trong lòng, sau khi cúp điện thoại, phát hiện có tin nhắn, sau đó mở ra xem...
K tiên sinh: Tối hôm nay mời Kim phu nhân cùng anh ăn một bữa cơm được không?
Jeon Jungkook ngơ ngẩn nhìn tin nhắn, khóe miệng vô thức tràn ngập ra một mạt ý cưới đến chính mình cũng không biết.
Cậu trả lời: Ủa hôm nay không có hẹn với mấy cô bạn gái của anh hay sao?
Kim Taehyung không trực tiếp trả lời lại, qua một lúc lâu, ngay lúc Jungkook cho là hắn đang bận hoặc là kiêu ngạo chờ đợi cậu chủ động gửi tin nhắn lại, trực tiếp gọi điện thoại qua.
"Thế nào, không muốn nhìn thấy anh?" Thanh âm của Kim Taehyung lộ ra nguy hiểm trầm thấp.
Khóe miệng Jeon Jungkook cong lên, "Sao có thể chứ?" Thanh âm của cậu ngọt ngào, lộ ra sự hờn dỗi, "Em chỉ cảm thấy kỳ lạ, có phải anh đã hết sức hút rồi hay không, lại không hẹn với mấy cô người tình của anh...Gần đây mới quay lại tìm em đúng không!?"
"Lấy ở đâu nhiều tiểu tam tiểu tứ như vậy..." Kim Taehyung nghe thanh âm của người kia liền cảm thấy tâm tình khoan khoái, trước đây không cảm thấy, thế nhưng gần đây hình như càng lúc càng thích, "Woobin tổ chức sinh nhật cho bạn gái nhỏ của hắn, mời chúng ta tham dự."
Thì ra là thế...
Nếu như Jeon Jungkook nói trong lòng không hề có cảm giác mất mát thì đó là gạt người, mặc dù đối với chuyện cùng Kim Taehyung đi ra ngoài ăn cơm, có thể trước kia một chút hứng thú cũng không có.
Nhưng hai năm, cậu cùng hắn cũng có chung nhiều suy nghĩ, thật ra không phải một mình ở bên ngoài ăn cơm là xong.
Quan hệ của bọn họ cơ bản thể hiện ở trên giường...Ừm, thỉnh thoảng ở trên bàn của thư phòng, trên mặt đất hoặc là trên sô pha của phòng khách, không ngừng giao hợp, cuồn cuộn!
Suy nghĩ một chút cũng có một chút xót xa trong lòng...Jungkook hoàn toàn cảm thấy chính mình giống như một công cụ để làm ấm giường vậy?
Sau khi tan làm, Jeon Jungkook mở cửa xe ra, dường như vẫn chưa hết cảm giác quỷ dị khi nhìn thấy chiếc xe "hiện đại" này, sau đó trở về Kim gia, thay đồ một chút nhưng không mất đi vẻ lịch sự, Kim Taehyung mới mua một chiếc xe Maserati...
Trong thế giới của người có tiền thì một đứa nghèo như cậu căn bản không hiểu, thế nhưng có thể hiểu.
Thực ra đều là nhân vật có mặt mũi, nếu cả ngày chỉ lái một chiếc xe, như thế rất mất mặt.
Chiếc xe này hoàn toàn khác với chiếc xe Spyker trước đây, Jeon Jungkook chỉ cảm thấy hai chữ có thể hình dung...Phong cách!
Chiếc xe một đường gào thét chạy về hướng đông giao với Gangnam, cuối cùng dừng lại ở một trang viên.
Kim Taehyung cùng Jeon Jungkook xuống xe, nghĩ hẳn đều là người có quan hệ quen thuộc đói với bọn họ, cậu cũng không khác người, trực tiếp khoác tay vào cánh tay của Kim Taehyung sánh vai đi vào bên trong.
"Thật yên tĩnh..." Cậu có chút nghi hoặc cảm thán.
Kim Taehyung hơi cau mày nhưng nhẹ đến mức người khác không thể nhìn ra, sau đó "Ừ" một tiếng, tầm mắt nghiêng sang nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm lộ ra sự dò xét cùng nghi hoặc...
Jeon Jungkook phát hiện, lúc cậu bắt đầu lên xe, Kim Taehyung suốt cả đường đi đều lộ ra vẻ mặt như vậy đã nhiều lần, "Em...mặc bộ này không thích hợp, hay là trên mặt có chút nhợt nhạt ?"
"Không có." Kim Taehyung dửng dưng đáp lại.
Đáy mắt của cậu hơi ngưng trọng, "Vậy sao anh lại nhìn em không chớp mắt ?"
Kim Taehyung ngừng bước chân, chậm rãi xoay người, ánh mắt thâm thúy nhìn cậu, môi mỏng hơi mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nâng chân tiếp tục đi về phía trước...
Hắn nhìn như vậy chỉ là muốn hỏi một chút về sự việc của hai năm trước ở khách sạn Sofia, thế nhưng...Lại không biết nên mở lời như thế nào cảm thấy hỏi như vậy sẽ rất đột ngột.
Jeon Jungkook bị cử động của Kim Taehyung khiến cho tâm sinh ra cảm giác kỳ quái, cũng muốn hỏi, lại cảm thấy người này trở nên rối loạn như vậy cũng không giống người, sau cũng chỉ ép lòng hiếu kỳ xuống, không hỏi.
Tiến vào trang viên, nhìn thấy ngôi nhà có ngói đỏ, không nghĩ ở đây lại không hề náo nhiệt như tưởng tượng, thậm chí... Bầu không khí có chút khác thường!
Kim Taehyung mang theo Jeon Jungkook đứng ở cửa, nhìn một mảnh bừa bãi ở bên trong, hai người, một người hơi nhíu mày, một người có chút kinh ngạc...
"Chuyện gì thế này?" Kim Taehyung lạnh lùng nhìn quanh một vòng, sau đó tầm mắt rơi trên người Woobin.
Một người luôn luôn cợt nhả như anh lại tự giễu cười, có chút mệt mỏi nói: "Đợi một lát tôi sẽ gọi người đến dọn dẹp, hôm nay tất cả giải tán đi..." Nói xong, vô lực định rời đi, cả người anh đều bị sự tự giễu bi thương bao phủ.
Kim Taehyung cùng cậu hơi nghiêng người nhường đường cho Woobin rời đi, chờ người đi xa, sau đó tầm mắt hai người bọn họ mới một trước một sau nhìn về phía Daehyun đang dựa vào cây cột, lại cùng nhìn về phía YunJin đang cầm một điếu thuốc trong tay.
"Cậu ta làm một bữa sinh nhật nhỏ mời các anh em, là làm cho bạn gái của mình." Daehyun mở miệng giải thích, "Hôm nay Woobin tính sẽ cầu hôn..."
Cho nên, buổi sinh nhật này không có người dư thừa, chỉ có mấy người anh em bọn hắn...Woobin muốn bọn họ chứng kiến tính yêu của mình.
Có một sự phiền muộn nhàn nhạt lướt qua trái tim, Jeon Jungkook nhìn cả phòng bừa bãi, còn có một chiếc bánh ngọt bị đập nát...Thậm chí, ánh mặt trời chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu xuống một thứ khiến mấy người bọn họ lóa mắt.
Chiếc nhẫn kim cương kia...Nhất định không nhỏ!
Trên đường trở về, Jeon Jungkook có chút rầu rĩ không vui, vì sao lại như vậy thì cậu cũng không biết rõ...Giống như trong lòng có cảm giác ngột ngạt.
Không có ai lại không từng nghĩ đến viễn cảnh chính mình được câu hôn sẽ như thế nào...Cũng không có ai lại chưa từng tưởng tượng đến lúc mình mặc lễ phục, cùng người mình yêu trong lòng đi trên thảm đỏ...
Min Do Hoon từng nói...Chờ anh ba năm, ba năm sau sẽ cho cậu tất cả!
Khi đó Jeon Jungkook đã có suy nghĩ, anh có thể sẽ cầu hôn cậu bằng cách để nhẫn vào trong đồ ăn, hoặc là sẽ cầu hôn ở trên đường lớn, đột nhiên cầm một bó hoa mua ở ven đường, quỳ xuống cầu hôn cậu... Càng hoặc là, sau khi thân mật nghe xong một điệu vasle, anh sẽ bất ngờ đàn một khúc violong, nắm lấy tay cậu, sau đó quỳ xuống, thâm tình nói: Jeon Jungkook, gả cho anh!
Jeon Jungkook liếc mắt tự giễu cười... Tưởng tượng có bao nhiêu tốt đẹp, thế nhưng hiện thực thì chỉ có tàn khốc!
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Kim Taehyung nghiêng đầu liếc nhìn cậu, đôi mắt như chim ưng lộ ra sắc bén thâm thúy.
Jungkook không phát hiện được tâm tình của hắn đang chuyển biến, chỉ vô thức trả lời: "Cảm thấy đáng tiếc...Em nghĩ rằng mình có thể chứng kiến một màn cầu hôn lãng mạn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro