Chương 62 : Uy hiếp
Sau khi tan làm, Jeon Jungkook trực tiếp đánh xe đến xưởng sửa chữa xe, lúc tính tiền vậy mà chi phí lại vượt qua năm con số!
"Thế nào lại cao như vậy?" Cậu kinh ngạc hỏi.
Người sửa xe ở xưởng có chút bất đắc dĩ chớp chớp mắt, "Tiên sinh, xe của cậu ở phía trước đã bị đụng cho lõm vào, động cơ không hư hại nhiều coi như đã là may mắn rồi..."
Jungkook mở to hai mắt nhìn, "Không phải nói không nghiêm trọng sao?"
"Không phải cậu lái xe sao?" Thợ sửa chữa nghi hoặc nhìn Jeon Jungkook, "Theo trình độ kia, xe của đối phương nhất định bị đụng không hề nhẹ..."
Trái tim cậu bởi vì lời nói của thợ sửa chữa làm cho run rẩy, không phải là bởi vì tiền, mà là bởi vì lời nói có thể đối phương bị đụng không phải nhẹ.
Cậu lấy thẻ ra thanh toán chi phí sửa xe sau đó rời đi...Thế nhưng, vừa ra khỏi xưởng sửa chữa cậu liền dừng lại, tay cầm lấy tay lái, sắc mặt hơi tái.
Lấy điện thoại ra, vội vàng gọi điện thoại cho Tô Quân Ly...Ngày đó rõ ràng anh nói với cậu là không nghiêm trọng.
Điện thoại vang vẫn không có người nhận, ngay lúc điện thoại muốn tự động cắt đứt, Tô Quân Ly đã nhận.
"Jungkook?"
Hô hấp cậu hơi ngưng trọng, "Quân Ly, em vừa đến xưởng sửa chưa lấy xe về..."
"À?" Tô Quân Ly nhẹ à một tiếng, "Không có trở ngại gì lớn chứ?"
Jeon Jungkook nhíu mày, nghe thanh âm của Tô Quân Ly, rõ ràng căn bản là anh không biết xe bị đụng rất nghiêm trọng, "Quân Ly, đêm hôm đó bị xe của em đụng vào...Thực sự không có chuyện gì sao?"
Tô Quân Ly cười khẽ, "Có thể có chuyện gì?"
Cậu trầm mặc một lúc, mới lên tiếng nói: "Người ở xưởng sửa xe nói xe của đối phương bị đụng phải nhất định không hề nhẹ..."
"Em tin bọn họ sao?" Thanh âm của Tô Quân Ly từ đầu đến cuối đều rất mềm mại thư dật làm cho người ta an tâm, "Jungkook, mặc kệ nhẹ hay nặng, chỉ cần người không có việc gì là tốt rồi. Huống chi, bọn họ không nói nghiêm trọng ở điểm nào, nhất định là khiến em hố tiền sửa chữa rồi!?"
Jeon Jungkook âm thầm thở ra, suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Kỳ thực, cậu gọi điện thoại là muốn hỏi một chút anh có sao không...Chỉ cần người không có việc gì, vậy là tốt rồi.
Tô Quân Ly cúp điện thoại, xoay người nhìn nam nhân ngồi cách đó không xa, lập tức tiến lên, "Lương tiên sinh, lần này tiền tôi có thể cho anh, nhưng anh làm thế nào để bảo đảm không có lần tiếp theo?"
"Chuyện kia cũng khó mà nói, tôi cũng không thể bảo đảm..." Lương Siêu hừ lạnh một tiếng, "Tô tiên sinh, anh cũng biết, bằng hữu của tôi bị cậu con trai kia đụng phải, thầy thuốc cũng nói lần này khó có thể tránh được sẽ để lại di chứng."
Tô Quân Ly hơi nhíu mày, ôn nhuận trên mặt lộ ra lạnh lùng, đối với người có lòng tham không đáy này, anh luôn không thích, "Nói như vậy...Anh tính sẽ đem chuyện này biến thành không đáy?"
"Tô tiên sinh, lời này của anh, tôi không hề thích nghe." Lương Siêu nâng khóe miệng, lộ ra một mạt ý cười khiến người ta chán ghét, "Anh là danh nhân ở Gangnam, chúng tôi lại là tiểu nhân nào dám đem sự tình này náo loạn?" Thanh âm hắn lộ ra ý cười chế nhạo, "Chỉ bất quá, bằng hữu tôi rốt cuộc bị đụng phải, nếu như Tô tiên sinh mặc kệ, vậy tôi cũng chỉ có thể đến CFO nói với Jeon thiếu gia."
Ánh mắt của Tô Quân Ly lập tức trở nên âm trầm, không ngờ Lương Siêu vậy mà biết đối với Jungkook đây là chuyện ngoài ý muốn...Hắn hôm nay tới, nhất định có chuẩn bị trước.
"Nếu như anh không thể bảo đảm đây là lần cuối cùng, sau này tôi sẽ không cho anh một phân tiền nào nữa."
Bị uy hiếp, nhất thời cổ vũ sự kiêu ngạo của hắn, sau đó hoạn vô cùng.
Lương Siêu mắt xách vừa chuyển, "Được...Một lần cuối, Một trăm ngàn won! Không...." Hắn vội vàng đổi giọng, "Hai trăm ngàn won! Cho bằng hữu của tôi, chuyện này sẽ không lặp lại nữa..."
"50 ngàn won!" Tô Quân Ly lạnh lùng nói ra.
Lương Siêu vừa nghe, lập tức mở to hai mắt nhìn, "50 ngàn sao? Không có khả năng!"
Tô Quân Ly cười lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào, trực tiếp đứng lên định rời đi.....
"Khoan đã!" Hắn ta vội vàng kêu Tô Quân Ly.
Tô Quân Ly ngừng bước chân, xoay người nhìn về phía Lương Siêu, sau đó nói: "Đồng ý, tôi liền đưa chi phiếu cho anh...Còn nếu như không đồng ý, tùy anh muốn làm thế nào thì làm, tôi sẽ tiếp anh một cách chu đáo. Nhưng mà, cũng đừng trách tôi không có nhắc nhở anh...Tô gia nếu muốn để một người câm miệng, đều có rất nhiều phương pháp."
Lương Siêu thấy Tô Quân Ly nếu như nói thật, sợ rằng năm mươi ngàn won cũng không có, mặc dù không hài lòng, nhưng chỉ có thể thỏa hiệp...
Tô Quân Ly không có ngay lập tức viết chi phiếu cho hắn, chỉ lạnh giọng nói: "Sáng sớm ngày mai ở nơi này, tôi sẽ đem tiền cho anh. Chỉ là, để ngừa vạn nhất, tôi sẽ đem đến một phần hợp đồng để anh ký..."
Lương Siêu đứng lên, "Hợp đồng gì?"
Tô Quân Ly mỉm cười, chỉ là ý cười lạnh giá cứng ở khóe miệng, "Đương nhiên là hợp đồng để anh không có bất cứ cơ hội nào có thể đến uy hiếp tôi cùng cậu ấy nữa..." Lạnh lùng nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng trà.
"Mẹ nó, rốt cuộc đang giở trò gì vậy!" Lương Siêu sau khi chờ Tô Quân Ly rời đi, oán hận mắng, "Chỉ cần một phần hợp đồng là có thể đánh bại tôi? Nằm mơ!" Hắn đạp văng ghế tựa, xoay người liền hướng về phía một căn phòng ghế lô đi vào.
" Jeon Dae Joon, quả nhiên giống với dự đoán của anh..." Khóe miệng Lương Siêu cười hé, "Xem ra, sau này chúng ta dùng tiền tìm một người khác."
Jeon Dae Joon thưởng thức nhìn di động, khóe miệng lộ ra ý cười xấu xa nói: "Không ngờ em trai của tôi lại có nhiều người chiếu cố như vậy..." Nói xong, hắn mở ra một trang báo có ảnh chụp Kim Taehyung ôm cậu đến bệnh viện chạy chữa.
Người khác có lẽ không biết người được Kim Taehyung ôm trong tay là ai, thế nhưng, đó là em trai của gã, sao có thể không nhận ra?
Em trai của gã bây giờ đúng là rất lợi hại, không chỉ có quan hệ rất tốt với Tô Quân Ly, còn thông đồng với trợ lý của Kim Taehyung, không chừng lại không chung thủy với hắn.
"Hey, nghĩ gì thế?" Lương Siêu gọi Dae Joon, "Ngày mai lấy được tiền anh có đi sòng bạc chơi một chuyến hay không?"
"Không kịp..."
"Không được, tay tôi bây giờ đã ngứa ngáy đến lợi hại." Lương Siêu nghe Dae Joon nói không kịp, tay chà xát.
Jeon Dae Joon trừng hắn liếc mắt một cái, "Mới có năm mươi ngàn, còn chưa đủ để dánh một ván... Đến lúc lấy được nhiều hơn thì cùng nhau đi."
"Ôi, Tô Quân Ly cũng không phải người ngốc nha, nếu muốn gạt cũng không thể gạt được nhiều tiền như vậy."
Gã tầm mắt trở nên sâu hút, "Không tìm Tô Quân Ly...Chúng ta bây giờ nên tìm người có tiền khác." Nói xong, hắn cười sâu một tiếng, "Chờ xem, thế nào cũng sẽ lấy được thêm mấy chục vạn tiền Hoa nữa."
Ngày hôm sau, Gangnam nhiều mây, bầu trời xanh thẳm không hề có một tia nắng ấm áp nào lọt qua.
Jihoon nhìn túi văn kiện mà chuyển phát nhanh đưa tới, khẽ nhíu mày, tỉ mỉ xem xét nhưng cũng không mở ra.
Susan vừa cầm một ly cà phê đi ra, thấy Jihoon nhìn chằm chằm vào văn kiện được chuyển phát kia, đem cà phê để ở trước mặt hắn, "Thứ gì vậy?"
Jihoon lắc đầu, "Không có người ký." Nói xong, anh xé mở túi văn kiện đem đồ vật bên trong lấy ra...Là vài tấm hình.
Jihoon càng lúc càng nghi hoặc, cầm tấm ảnh chụp lên nhìn, đều là hiện trường tai nạn xe cộ...
Đột nhiên, tầm mắt anh hơi rét, đem những tấm hình lại nhìn thật kỹ...Không nhìn kỹ thì không biết, nhưng một khi nhìn kỹ, lại phát hiện người gây ra tai nạn là Jeon Jungkook.
"Làm sao vậy?"Susan nhìn thấy sắc mặt của Jihoon không thích hợp, nửa đùa nói, "Không phải là văn kiện đe dọa đấy chứ?"
Jihoon không trả lời, chỉ là lại bắt đầu tìm kiếm bên trong túi văn kiện, bên trong còn có một tờ giấy....Là phong thư, không phải viết tay, là in ra.
Ý đồ rõ ràng, nói rõ Jeon Jungkook đụng phải người đó, hắn ta muốn đòi tiền, bằng không liền kiện cậu!
Jihoon đem ảnh chụp nhét lại vào túi văn kiện, trực tiếp đứng dậy liền đi đến phòng làm việc của Kim Taehyung... Trước tiên không nhắc tới sự việc kia bị uy hiếp có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng đối phương lại hiểu nhầm anh là bạn trai của Jeon thiếu gia, anh cảm thấy tốt nhất nên báo cho Kim thiếu một tiếng.
Jihoon cũng không muốn bị cái người có lòng dạ hẹp hòi kia chèn ép đến chết, tốt nhất nên đem sự tình nói ra, bằng không cuối năm nhất định sẽ gặp rắc rối a!
Lúc Jihoon tiến phòng làm việc, Kim Taehyung đang phê chuẩn văn kiện, tiến lên đem tư liệu để trên bàn làm việc, thân ảnh hơi ngưng nói: "Kim thiếu, Jeon thiếu gia bị uy hiếp..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro