Chương 53 : Cảm giác chờ đợi một người
Jeon Jungkook không nghĩ đến Kim Taehyung sẽ ở đây, bởi vì bên ngoài kia cậu cũng không thấy chiếc Spyker xa hoa kia.
Kim Taehyung đứng dậy, bước chân trầm ổn không nhanh không chậm hướng về phía Jungkook đi tới, từng bước một, mỗi một bước liền giống như đang gõ trống, rơi vào trong lòng cậu.
Jeon Jungkook vô thức lui về phía sau, cũng không biết mình lui để làm gì...Chỉ là, nhìn thấy đáy mắt của nam nhân kia bắn ra hai luồng sắc bén tinh quang, cậu chỉ cảm thấy có chút sợ hãi.
Kim Taehyung cách Jungkook còn hơn ba bước chân liền dừng lại, tầm mắt thâm thúy rơi vào trên người cậu...Cũng không nói gì, cứ như vậy nhìn.
Suy nghĩ một chút liền cảm thấy buồn cười, hắn vậy mà một đêm ngồi ở đây để đợi người này!
Từ lúc nào, hắn Kim Taehyung lại cần phải chờ người? Còn là tròn một đêm!
Jeon Jungkook bị khí thế áp bức tràn ngập trên người của hắn làm cho sợ, cậu âm thầm nuốt nước bọt, muốn giải thích một chút, thế nhưng, lời vừa tới miệng lại không thể nói ra.
"Jeon Jungkook, cậu thật giỏi!" Kim Taehyung nhẹ bay xuống một câu nói, lập tức xoay người thay đổi giày ra cửa.
Tất cả động tác đều nhẹ nhàng bình thường bình tĩnh tự nhiên, một lần, khiến Jungkook chỉ có thể giật mình ngẩn người nhìn hắn, sau đó thẳng đến cửa "Rầm" một tiếng ném đến, mới khiến cậu giật mình tỉnh lại.
Hắn....Vừa nói anh ta không đưa ô cho cậu cũng không đưa cậu về?
Jeon Jungkook bỗng nhiên cả kinh, trong đầu chập mạch vài giây, nghĩ đến chuyện gì đó vội vã liền đi ra cửa.
Cậu muốn giải thích cho Kim Taehyung một chút...Đáng tiếc, lúc mở cửa đi ra, vừa lúc Jihoon lái xe chạy qua, đưa Kim Taehyung đi, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng kiêu ngạo lạnh lùng của chiếc xe.
Mưa bên ngoài rơi từng hạt lớn, Jungkook nhẹ nhàng vỗ mi mắt, miệng dần dần tràn ra một ý cười bất đắc dĩ, sau đó tự giễu xoay người...Nhưng ngay khi cậu đang muốn vào nhà, cửa đột nhiên đóng lại!
Jeon Jungkook cảm thấy, con người nếu như gặp phải một số việc không thuận lợi, đó chắc chắn là vận xui đã đến........
Cửa bị gió thổi đột nhiên đóng lại, nhưng cậu lại không có chìa khoá trong tay, vừa lúc chạy ra cũng không nhớ để lấy! Như vậy thì thôi không nói đến, thế nhưng cậu vẫn đang còn đi dép lê!
Chờ lúc Park Jiwoo chạy xe đến, nhìn thấy cậu đáng thương ngồi ở trong phòng an ninh, cả người co ro một chỗ.
"Lên xe!"
Jeon Jungkooo lanh lợi lên xe, giật giật khóe miệng, "Mình muốn tắm cùng thay quần áo."
"Jungkook, con mẹ nó minh chưa từng thấy qua có người chồng nhỏ nào như cậu..." Park Jiwoo tức giận rống lên câu, sau đó kéo cậu trở về nhà trọ nhỏ của chính mình.
Jeon Jungkook tắm rửa xong, cô đã đem y phục tìm tới cho cậu.
Cũng may vóc dáng của cậu không chênh lệch lắm,Bằng không, dầm mưa cả sáng, cả người ướt sũng cũng không biết đi đâu tìm quần áo.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Jiwoo chờ người ra, đã chuẩn bị xong bữa sáng.
"Tối hôm qua bác sĩ Park nói mẹ mình có dấu hiệu tỉnh lại cho nên mình đến bệnh viện...Cả đêm không trở về, sau khi trở về lại bắt gặp Kim Taehyung ở Kim gia ." Jungkook suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất tức giận, bình thường hắn đến Kim gia lúc nào cũng thông báo sớm cho cậu một tiếng, "Hôm qua hắn rõ ràng ở cùng một chỗ với Jessica, ai biết sau đó hắn lại không nói tiếng nào liền trở về như vậy chứ."
"Ô, lời này của cậu nói ra giống như Kim thiếu rất hay đợi cậu cả đêm vậy...." Park Jiwoo nheo nheo mắt, "Cậu tỉnh lại đi!"
Jeon Jungkook sửng sốt, suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, "Có thể hắn sáng sớm trở lại lấy cái gì đó, vừa vặn lại không thấy mình ở đó..." Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, "Thế nhưng, lúc mình trở về lại không thấy xe hắn ở đó."
"Hiếu kỳ sao? Rất đơn giản, cậu có thể gọi điện thoại cho lão công của cậu để hỏi một chút xem sao..." Cô như trước tức giận nói, liền nhìn thấy cậu lập tức ủ rũ, kiềm chế đi đến, "Cậu đúng là có tiền đồ."
"Hắn là kim chủ, mình thì có tiền đồ gì chứ?" Jungkook lầm bầm nói, cảm thấy có chút bi ai, hôm qua rõ ràng cậu còn dùng thân thể của mình để trao đổi hai trăm vạn với Kim Taehyung mà!
Nói đến đây cái, Park Jiwoo cũng mềm nhũn, "Vậy tình trạng của bác gái sao rồi?"
"Jiwoo...." Nói đến đây, trên mặt cậu đột nhiên nở một nụ cười nắm lấy tay của Jiwoo hơi lung lay, "Bác sĩ nói, hiện tại mẹ mình đã có ý thức, đối với việc phẫu thuật cấy ghép rất có lợi, cơ hộ tỉnh lại cũng lớn hơn!"
Nhìn thấy dáng vẻ này của Jeon Jungkook, đầu mũi của Park Jiwoo không khỏi chua xót...Từ khi bắt đầu quen biết Jungkook, cuộc sống của cậu chỉ có tranh thủ không bao giờ có thoả hiệp, thế nhưng, biến cố đêm hôm đó, lại có thể khiến cho cậu hoàn toàn suy sụp.
"Bác gái nhất định sẽ khá hơn." Jiwoo ôm Jungkook nói.
Jeon Jungkook gật đầu, khóe miệng cũng có ý cười...Chỉ cần mẹ tốt hơn, cho dù có khổ sở hơn cậu cũng có thể chịu đựng được.
Trên đường đưa Jeon Jungkook đi làm, Park Jiwoo liếc nhìn cậu sau đó nói: "Hôm qua Soobin điện thoại cho mình, hỏi sự việc của cậu và Kim Taehyung..."
"Ừ." Jungkook nhẹ nhàng đáp lại, bởi vì cả đêm không có ngủ, cậu nhắm mắt chợp mắt một chút.
Lúc cô dừng đèn xanh đèn đỏ, "Cậu có nghĩ tới hay không, đem sự thật của chuyện đó nói cho Min Do Hoon biết?" Thanh âm cô có chút trầm, "Mình nghe Soobin nói, hắn lúc trước điện thoại cho cậu, cậu không tiếp, sau đó không còn gọi được nữa, Min Do Hoon lúc đó còn có một vụ án rất quan trọng liền nghĩ muốn trở về để tìm cậu........"
Jeon Jungkook không có lên tiếng, chỉ yên lặng lắng nghe, giống như là đã ngủ.
"Không phải cuối cùng cũng không trở về sao?" Cậu chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng hiện lên một trận cay đắng.
Không có ai biết, thời khắc cậu vứt bỏ anh, thế nhưng, cậu lại hy vọng sau này khi trở về liền ở đầu đường đột nhiên có thể nhìn thấy anh....Sau đó chạy tới ôm thật chặt cái , nói với cậu : Có anh ở đây, tất cả đều đã là quá khứ rồi!
Đáng tiếc, không hề có...Cậu không phải người thích nằm mơ, nhưng một khắc kia liền trở về thực tại. Chỉ là, nghĩ tới không phải Min Do Hoon, mà là một nam nhân tên là Kim Taehyung.
"Ở trên đường đi ra sân bay anh ta đã bị tai nạn xe..." Park Jiwoo nghiêng đầu liếc nhìn cậu, "Cho nên, cuối cùng lúc đó không thể trở về."
Jeon Jungkook trong nháy mắt nhíu mày, đáy mắt mệt mỏi vì buồn ngủ đã không còn...Cậu bỗng nhiên ngồi dậy nhìn về phía cô, "Có ý gì?"
"Ý ở trên chữ." Jiwoo nhún nhún vai, "Mình cũng không hỏi cụ thể, dù sao bây giờ Min Do Hoon cũng đã tốt không phải sao? Chỉ là, Jungkook...chuyện lúc ban đầu mặc dù bất đắc dĩ, nhưng đối với anh ta không công bằng."
Jeon xụi lơ ở trên ghế ngồi, Park Jiwoo không nói gì đem cậu đến dưới lầu của công ty, là lúc xuống xe mới chậm rãi nói: "Lỡ, chính là bỏ lỡ....Nếu như mình bây giờ vẫn còn lưu luyến đối với Min Do Hoon, khó xử sẽ chỉ có thể là hắn!"
Dù cho Kim Taehyung không sao cả, thế nhưng, Kim Bora làm sao cho phép người của em trai mình lại trở thành bạn trai của con mình?
Đối với gia tộc của bọn họ, chuyện này xảy ra sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi...Mặc dù, không có mấy người biết cậu là Kim phu nhân!
Park Jiwoo thở dài một tiếng, biết chuyện này bây giờ không có cách nào quay về như ban đầu...Nếu như hai bên xung đột, Min Do Hoon có thể sẽ bị thương hay không thì cô không biết, nhưng Jungkook nhất định sẽ bị.
Park Jiwoo chuyển đề tài hỏi, "Chìa khoá và di động của cậu đều bị khoá ở trong nhà, vậy tan ca định đi chỗ nào? Hay là...Tới chỗ của mình?"
"Lại nói đến....." Jeon Jungkook nhún nhún vai, giống như đảo qua vẻ lo lắng nói, "Nếu không....mình nói Kim thiếu mở cửa cho mình?" Nói xong, dường như bị chính mình chọc cười, khóe miệng cười tươi.
Cô cảm thấy Jeon Jungkook điên rồi, "Nếu như Kim Taehyung mở cửa cho cậu, mình mời cậu đi ăn đại tiệc!"
Jeon Jungkook hướng phía Jiwoo cười một tiếng, cảm giác ý nghĩ của chính mình đúng là kỳ lạ...Kim Taehyung mở cửa cho cậu ? Không để hắn canh cửa đã là may rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro