Chương 198: Jeon Jungkook, chúng ta ly hôn đi
Jeon Jungkook đi tới, trong lòng cậu đã biết trên bàn là thứ gì, dường như không cần Kim Taehyung nói ra.
"Jungkook..." Kim Taehyung mở miệng, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như điêu khắc vẫn lãnh đạm như vậy, làm cho người ta nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, "Trong tim anh có một người...".
Khóe miệng Jeon Jungkook cong lên nụ cười, bởi vì đã trang điểm, tia nắng ban mai lại vừa lúc chiếu trên người cậu, lộ ra sự tươi đẹp.
Kim Taehyung nhìn thật kỹ Jeon Jungkook một hồi, rồi mới cúi người cầm 'đơn ly hôn' ở trên bàn lên, đưa cho cậu, sau đó mở miệng: "Em ấy là người mà anh yêu thương nhất, chúng ta ly hôn đi!"
Jeon Jungkook cụp mắt nhìn 'đơn ly hôn', mặt trên viết cái gì cậu không có tâm tình nhìn...
Vốn tưởng rằng biết trước chuyện này thì sẽ không khổ sở, nhưng hóa ra, sự khổ sở đó lại đang ẩn nấp ở chỗ sâu nhất bên trong đáy lòng.
"Được..." Jeon Jungkook cười thật tươi, mặc kệ trong lòng đã bi thương cho dù không muốn đối mặt, nhưng ngoài mặt cậu lại bình tĩnh khiến Kim Taehyung phải nhíu mày.
Mặc dù ly hôn là vì hắn muốn cầu hôn lại từ đầu, nhưng người con trai này lại không có chút đau xót hay tiếc nuối sao?
Trong lòng hắn không thoải mái, thế nhưng, hắn rành mạch từng câu, muốn vạch rõ quan hệ giữa hai người bọn họ... Nhất định phải kết thúc đoạn quan hệ hợp đồng này.
Bằng không... Người con trai này nhất định sẽ luôn luôn vạch rõ vị trí của mình, rồi bài xích với hắn.
Jeon Jungkook dửng dưng lấy bút ra, "Xọet xoẹt" hai cái, ký vào đơn ly hôn...
"Ông xã... À, không đúng!" Jeon Jungkook vừa mở miệng, vội vàng bác bỏ lời nói của chính mình.
Kim Taehyung lập tức nhíu mày.
"Kim thiếu, tôi còn phải đi làm... Chuyện còn lại chắc anh làm rành hơn tôi nhiều..." Nói xong, Jeon Jungkook không chú ý tới sắc mặt đã đen khịt của Kim Taehyung, kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng của hắn, "Gặp gỡ vui vẻ, chia tay hoà bình..." Cậu nói xong, cười thật xinh đẹp, sau đó đứng dậy rời đi.
Khóe môi còn có mùi hương son bóng nhàn nhạt của cậu, Jeon Jungkook hơi nhíu mày.
"Jeon Jungkook, em không có một chút tiếc nuối nào sao?" Kim Taehyung bắt đầu giận dỗi.
Jeon Jungkook ngừng bước chân, khi đứng dậy rời đi, vẻ mặt cậu đã khẽ nứt ra, tia bi thương không có cách nào che giấu... Cậu dừng lại vài giây, mới nở nụ cười thật tươi rồi quay đầu lại...
Đôi mắt sáng bừng bị lây nhiễm vẻ giảo hoạt, cậu hỏi: "Tiếc nuối? Tiếc nuối thì được cái gì? Cuối cũng phải ly hôn thôi... Trong tim anh đã có người mà anh yêu nhất rồi, sao tôi có thể giữ lại anh được nữa?" Cậu cười, nhìn căn biệt thự, biểu hiện cuối cùng vẫn là ngụy trang, "Đúng rồi, căn hộ này anh nói là tặng cho tôi phải không? Nếu vậy, tôi đỡ phải tìm nhà mới... Nơi này cách chỗ làm của tôi cũng rất gần."
Vẻ mặt của Kim Taehyung lộ ra tia bất mãn, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: "Em phải ở đây không được đi đâu cả!"
Jeon Jungkook cho rằng Kim Taehyung như vậy đã quen rồi, cũng không nghe được ý tứ trong lời hắn nói, chỉ cười nhún nhún vai, "Vậy cảm ơn Kim thiếu..." Nói xong, cậu nhìn thời gian, "Sắp muộn làm rồi, tôi phải đi đây!"
Kim Taehyung rất phiền muộn, đối với cậu một chút lưu luyến cũng không có, rất phiền muộn...
"Tối nay ăn cơm với anh nhé !" Giọng nói của Kim Taehyung nặng nề.
"Bữa cơm cuối cùng sao?" Jeon Jungkook nhíu mày hỏi.
Kim Taehyung mấp máy môi, muốn nói ra là bữa cơm cầu hôn... Nhưng vẫn nhịn xuống, liền rầu rĩ "ừ" một tiếng.
Jeon Jungkook nhún vai, "Được, thời gian địa điểm anh cứ nhắn cho tôi là được..." Dứt lời, cậu lại nhìn thời gian, "Tôi đi trước, tạm biệt!"
Kim Taehyung nhìn cậu rời đi, nghe tiếng khóa cửa, tâm tình càng ngày càng buồn bã.
Hắn từ khi nào lại thiếu kiên nhẫn như vậy?
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cậu, hắn liền muốn nói cho cậu biết, ly hôn chỉ là cho một khởi đầu mới... Jeon Jungkook đã làm chồng nhỏ của hắn, thì cả đời này cũng chỉ có thể là người của hắn!
Tin nhắn của Tô Quân Ly gửi đến, đơn giản nhắc nhở cậu, bây giờ cậu không chỉ một mình, phải chăm sóc thật tốt...
Jeon Jungkook nhìn tin nhắn của Tô Quân Ly, không ngăn được nụ cười, có lẽ hai người tiếp xúc cũng không nhiều... Thế nhưng, bọn họ lại giống như bạn bè quen biết đã lâu.
Jeon Jungkook trả lời tin nhắn: Lần trước chuyện ở Jeju, em còn nợ anh một bữa, tối nay em mời anh ăn cơm nhé?
Tô Quân Ly trả lời lại rất nhanh: Được! Anh chờ em!
Jeon Jungkook cười, ấn tắt điện thoại, hoàn toàn đem cái gọi là "Bữa cơm cuối cùng" của Kim Taehyung ra khỏi đầu... Đã ly hôn rồi, còn ăn bữa cơm tan vỡ để làm gì?
Nghĩ xong, Jeon Jungkook đứng dậy đi tìm Lee Kangmin.
"Chuyện gia đình đã xử lý xong chưa?" Lee Kangmin bất ngờ khi nhìn thấy cậu, dù cho tình huống mấy ngày nay rất đặc thù, nhưng cậu chưa từng làm lỡ thời gian của bản thiết kế, nhà thiết kế như thế, thực sự rất khó tìm được, "Nếu như không thoải mái, vẻ nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi!"
Jeon Jungkook lắc đầu, lần này bác sĩ Park không đề cập đến chuyện chi phí, thế nhưng cậu biết rõ, tiền của cậu ở bệnh viện sớm đã kéo xuống số âm rồi... Cậu không thể sau khi mẹ đi rồi lại khiến bác sĩ Park khó xử.
"Hôm nay tôi qua đây là có hai chuyện..." Jeon Jungkook mím môi nói, "Tôi muốn mượn công ty mười triệu won! Ngoài ra, tôi muốn đi Anh quốc sớm hơn dự định..." Nói xong, cậu lại vội vàng nói tiếp, "Trong lúc đi công ty ccó yêu cầu thiết kế bản vẽ lúc nào cũng được, tôi sẽ không từ chối."
Lee Kangmin nhìn cậu, cảm thấy đau xót với một người con trai mới hai mươi ba tuổi này.
Ông không nói bất cứ điều gì, lấy chi phiếu ra viết lên một con số, đưa cho Jeon Jungkook, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi không hi vọng vì tiền mà làm mất đi sự sáng tạo trong thiết kế của cậu... Jeon Jungkook, tôi chờ cậu trở về từ UCL!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro