Chương 193
Bác sĩ Park cùng y tá mệt mỏi từ bên trong đi ra, hai chân Jeon Jungkook giống như quán chì, muốn động đậy, thế nhưng không thể đứng dậy được.
Tô Quân Ly đỡ Jeon Jungkook, nhìn bác sĩ đang đi tới, hỏi: "Bác sĩ, bác ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ Park tháo khẩu trang xuống, sắc mặt nặng nề nhìn cậu...
Còn nhớ hai năm trước, khi ông lần đầu tiên nhìn thấy Jeon Jungkook ở bệnh viện... Khi đó, cậu ôm thi thể của ba, khóc đến mức tê tâm liệt phế.
"Bác sĩ Park..." Jeon Jungkook nỗ lực khiến cho mình bình tĩnh, thế nhưng, thanh âm phát ra lại rất run rẩy, "Mẹ tôi... Mẹ của tôi..." Cậu nỗ lực nuốt nước bọt, "Mẹ, mẹ... Mẹ thế nào rồi?"
Bác sĩ Park khổ sở nhìn cậu, âm thầm cắn răng, rốt cuộc nói: "Jungkook, xin lỗi... Chúng tôi đã cố hết sức..."
Lông mi Jeon Jungkook bắt đầu không ngừng run rẩy, hai năm trước cậu đã bắt đầu kháng cự câu nói này, nhưng lần này lại nghe thấy.
Hô hấp đã bắt đầu hỗn loạn, thậm chí bắt đầu gấp gáp...
Tô Quân Ly nặng nề, lo lắng nhìn cậu "Jungkook..."
"Không, không thể nào... Tại sao có thể như vậy?" Jeon Jungkook không ngừng nhắm mở mắt, chống cự lắc đầu, "Rõ ràng nói đã tìm được một trái tim thích hợp rồi, rõ ràng nói mẹ có thể qua khỏi...Tại sao, Tại sao... Tại sao lại như vậy?"
Một tiếng cuối cùng, Jeon Jungkook là hướng về phía bác sĩ Park gào lên.
Bác sĩ Park khổ sở nhìn cậu, muốn khuyên giải an ủi mấy câu, thế nhưng, ông thân là bác sĩ... Lúc này trừ việc có thể báo cáo tin tức tử vong của bà Jeon cho cậu, những việc khác, ông cũng không còn cách nào làm được.
Y tá nhìn bộ dáng sắp sụp đổ của Jeon Jungkook, đầu mũi cũng bắt đầu chua xót...
Cậu mới hai mươi ba tuổi, đang ở tuổi đẹp nhất, nhưng hai năm trước, mất đi người ba, bây giờ lại mất mẹ... Ông trời sao lại đối xử với cậu ấy tàn nhẫn như vậy?
Hà Dĩ Ninh cầm báo cáo xét nghiệm máu, đứng ở thang máy trước mặt, nhìn bộ dạng suy sụp của Jeon Jungkook, vẻ mặt nặng nề.
"Mẹ sẽ không rơi xa tôi, sẽ không rời bỏ tôi..." Jeon Jungkook lắc đầu, nước mắt không khống chế được mãnh liệt rơi xuống, "Ông gạt tôi, ông gạt tôi... Ông..."
Một tiếng cuối cùng, Jeon Jungkook còn chưa kêu lên, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, cả người trong nháy mắt xụi lơ ngã xuống...
"Jungkook, Jungkook!" Tô Quân Ly nhanh tay đỡ thân thể mềm nhũn của cậu, ngồi xuống bế cậu lên, nhanh chóng chạy đến phòng kiểm tra.
Hà Dĩ Ninh vội vàng đi theo, sau đó đi vào phòng kiểm tra.
"Anh đi ra ngoài trước đi..." Hà Dĩ Ninh cầm lấy bao tay mang vào, đồng thời nói với Tô Quân Ly, sau đó phân phó y tá, nói, "Kêu bác sĩ Tống tới đây một chút."
Y tá đáp một tiếng, vội vàng đi gọi điện thoại cho bác sĩ Tống.
Bác sĩ Tống tới rất nhanh, lúc cô tới, Hà Dĩ Ninh đã kiểm tra sơ qua cho Jeon Jungkook, sau đó nói với cô: "Cậu ấy đã mang thai được năm tuần rưỡi rồi, cô xem có ảnh hưởng đến thai nhi hay không?"
Bác sĩ Tống nghe xong, gật đầu, kéo thiết bị siêu âm qua, sau đó làm kiểm tra cho cậu...
Sau khi kiểm tra một cách cẩn thận xong, cô mới lên tiếng: "Người mang thai rất dễ cáu gắt và xúc động, có hiện tượng động thai nhẹ."
Hà Dĩ Ninh khẽ nhíu mày, lập tức nói: "Cô xử lý trước đi, tôi xuống dưới thông báo với người nhà." Dứt lời, bà đã đi ra ngoài, nói tình huống hiện tại của Jeon Jungkook cho Tô Quân Ly biết.
Tô Quân Ly sau khi nghe xong liền mở to hai mắt nhìn, anh không nghĩ đến, đứa bé này lại có vào giờ khắc này...
"Tôi không thể thay em ấy quyết định," Tô Quân Ly nghiêm túc nói, "Thế nhưng, hi vọng bác sĩ hãy cố gắng bảo vệ đứa nhỏ... Chi phí không cần quan tâm."
Hà Dĩ Ninh gật đầu, lập tức xoay người trở về phòng kiểm tra.
Tô Quân Ly nhìn vào màn cửa kéo, đáy mắt có một tia cảm xúc phức tạp... Một sinh mạng vừa mới ra đi, một sinh mạng nhỏ bé lại đến... Ông trời đang an ủi Jeon Jungkook sao?
Thế nhưng, cậu và Kim Taehyung có thể tiếp tục không?
Kim Taehyung vừa hạ máy bay, Susan lái xe tới đón.
Kim Taehyung không nói gì, chỉ cụp mắt mở điện thoại di động ra... Có tin nhắn, nội dung là nhắc nhở hắn có một cuộc điện thoại chưa nhận, một tin duy nhất nhưng không phải của Jeon Jungkook .
Có chút thất vọng...
Đáy mắt trầm xuống, ngón tay thon dài của hắn lướt tự do ở trên màn hình, một tin nhắn ngắn gửi đến cho Jeon Jungkook, vang lên trong phòng bệnh, di động còn đang ở trong túi...
K tiên sinh: Đợi anh xử lý xong việc, anh sẽ nói với em chuyện này. Anh nhớ em nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro