Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 188

Sau khi tắm xong, Jeon Jungkook phát hiện sợi dây chuyền mà Tô Quân Ly tặng cho mình đã biến mất, cậu nhớ lại, nghĩ không chừng là rơi ở hội quán, cho nên liền gọi điện thoại đến dò hỏi.

Thế nhưng, đối phương nói lúc thu dọn nhà cũng không chú ý lắm, nhưng họ sẽ kiểm tra lại, ngày mai sẽ gọi lại cho cậu.

Jeon Jungkook cũng không nghĩ nhiều, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện lớn, trong lúc cậu tắm rửa vô ý làm rơi vào trong khe hở cũng rất bình thường... Huống chi, nhân viên phục vụ của hội quán đều là đã trải qua huấn luyện đặc biệt, không có đề nghị của khách hàng sẽ không động đến đồ dùng của họ.

Người nhận được điện thoại biết chuyện vòng cổ, trước tiên gọi đến số tổng đài nói nhân viên quyét dọn đến kiểm tra lại xem sao, vừa lúc quản lý Belle cũng ở đó, cô ta liền trực tiếp giao cho thư ký của tổng tài tập đoàn.

Về phần tại sao... Mọi người đều rất rõ ràng, không nên hỏi chuyện không nên hỏi, cũng không cần phải tò mò.

Bây giờ khách hàng đến hỏi thăm, các cô chỉ có thể yên vị chờ đó, sau đó báo cáo cho Belle biết...

Sau khi Belle nghe nhân viên báo cáo, liền đi gọi điện cho Susan, đem chuyện của Jeon Jungkook nói ra.

"Chuyện gì vậy?" Jihoon thấy vẻ mặt nghi hoặc của Susan, tò mò hỏi.

Susan đem chuyện vòng cổ nói cho Jihoon biết, phản ứng đầu tiên của anh chính là kinh ngạc, sau đó cười to.

"Ha ha..." Jihoon cười trên nỗi đau của người khác, "Sợi dây chuyền đó nhất định là do một người đàn ông mua cho Jeon thiếu gia... Lại nói, cô thử suy nghĩ một chút đi... Cô có lúc nào thấy Jeon thiếu gia thích đeo trang sức mà cô đưa đến hay không?"

Sợi dây chuyền kia nhất định không phải do cô mua, Susan rất rõ ràng, "Kim thiếu bận rộn cả ngày, sợi dây chuyền đó... Có thể quên thì sao? Không thể nói nhất định là người đàn ông khác tặng được?"

Jihoon không ủng hộ nhún nhún vai, "Dù sao, tôi vẫn cảm thấy là do người đàn ông khác tặng... Nếu không, chúng ta đánh cược đi?"

"Chuyện nhỏ như vậy tôi không đánh cược đâu!" Susan lắc đầu, liếc nhìn cửa phòng làm việc đang đóng chặt, "Anh ở lại chờ Kim thiếu, tôi đi trước."

Jihoon cũng đi ra theo, nhưng anh đột nhiên ngừng bước chân...

Bởi vì quán tính, Jihoon va phải Kim Taehyung.

Đôi mắt sắc bén của hắn liếc xéo Jihoon, khóe miệng anh co giật, ai oán, liền thấy Kim Taehyung xoay người trở lại bàn làm việc, cầm một cái hộp nhỏ đi ra.

Mắt Jihoon lập tức sáng ngời, "Đúng rồi, Kim thiếu..."

Kim Taehyung nhìn anh, không mở miệng.

Jihoon nói thẳng: "Susan vừa nói, bên hội quán gọi điện thoại tới, nói Jeon thiếu gia đang tìm dây chuyền."

'Xoẹt', ánh mắt sắc bén của Kim Taehyung liền nhìn về phía Jihoon .

Jihoon âm thầm nhếch miệng, khó chịu không được... Càng âm thầm oán hận: Cũng không phải do anh tìm, tại sao ánh mắt của Kim thiếu lại giống như anh đang làm ra tội ác tày trời gì? Nói rõ sợi dây chuyền chính là do người đàn ông khác đưa cho Jeon thiếu gia... Tuy nhiên, cũng không biết là người đàn ông nào.

Kim Taehyung lạnh mặt đi ra bãi đỗ xe, mở cửa chiếc Bentley, rồi rời khỏi tập đoàn...

Khi xe tới Neverland, khi dừng xe lại, Kim Taehyung mới thình lình phát hiện mình bây giờ đã thành vô thức.

Tự giễu cười, nhìn chiếc hộp đang để ở bên cạnh ghế lái, ánh mắt hắn trở nên thâm sâu, lập tức đem chiếc hộp ném vào thùng dụng cụ, sau đó xuống xe lên lầu.

Jeon Jungkook vừa bưng mỳ ăn liền từ phòng bếp đi ra, hôm nay sau khi từ hội quán trở về công ty, bởi vì câu lạc bộ thiết kế của Victor, gửi tới một số tư liệu... Cho nên sau khi trở về cậu cố vẽ bản thiết kế nên vẫn chưa ăn, lúc này có chút đói.

Mùi thơm mê người của mỳ ăn liền khiến Jeon Jungkook nhịn không được, nhanh chóng tiến đến bàn trà trước mặt, ngồi ăn, đúng là gặp may...

Thế nhưng, cậu vừa mới nhét mỳ vào trong miệng, tầm mắt liền nhìn thấy ánh mắt thâm trầm có chút quỷ dị của Kim Taehyung.

"Ưm... Khụ... Khụ khụ..." Jeon Jungkook muốn nói chuyện, quên mất thức ăn còn đang trong miệng, lập tức bị mỳ ăn liền sặc vào trong cổ họng, khổ sở ho sặc sụa.

Kim Taehyung cau mày, tiến đến, cầm lấy bát mỳ để sang một bên, mới lạnh giọng nói: "Dạ dày không tốt, còn ăn những thực phẩm rác rưới này..."

"Khụ khụ..." Nước mắt của Jeon Jungkook trào ra, muốn phản bác hai câu, nhưng bởi vì giọng nói lúc này đau nhói, không nói nên lời.

Kim Taehyung nhìn bộ dạng giống như sắp chết của cậu, lạnh lùng hừ một tiếng, "Đáng đời!" Dứt lời, bàn tay hắn đã đưa ra phía sau lưng bắt đầu vuốt lưng cho cậu.

Thật vất vả Jeon Jungkook mới đề ép cảm giác khó chịu kia xuống, bĩu môi làu bàu nói: "Sao anh lại về đây?"

"Nghe nói... Người nào đó đã làm mất vòng cổ?" Kim Taehyung không đáp mà hỏi lại.

Trong lòng Jeon Jungkook bỗng chột dạ... Chuyện nhỏ như vậy mà nhân viên cũng phải báo cáo lên tổng giám đốc tập đoàn hay sao?

"Sao anh biết?" Jeon Jungkook giả bộ hỏi.

"Tổng tài đặc biệt dặn dò cho nhân viên phải chăm sóc khách hàng như em thật tốt, nếu như em bị mất đồ, em nghĩ anh không biết sao?" Kim Taehyung hỏi lại.

Jeon Jungkook âm thầm nhếch miệng, rất sợ Kim Taehyung biết được vòng cổ kia là của Tô Quân Ly tặng, cố ý hỏi: "Vậy... Vòng cổ tìm được chưa?"

Đáy mắt hắn đem biểu tình của cậu thu hết vào đáy mắt, âm thầm hừ lạnh một tiếng, hắn cúi người, ghé sát vào tai cậu...

Cảm thấy Jeon Jungkook hơi khẩn trương, "Tìm làm gì nữa? Thích gì thì anh mua tặng em..." Hắn nhíu mày, "Nghe nói... Nhãn hiệu tư nhân của Lin cũng không tệ lắm, chi bằng... Để anh tặng em một bộ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro