Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 180: Đừng đối tốt với em như vậy

Ánh mắt thâm thúy của Kim Taehyung nhìn cậu, "Anh đã rất lâu rồi không đánh piano..."

"..." Khóe miệng Jeon Jungkook co quắp, trong lòng dự đoán yêu cầu lần trước của Jessica, hắn không đáp ứng là vì lý do này ư?

"Không sao, em đâu có chê anh đàn dở đâu mà lo!" Cậu mỉm cười, trong mắt lướt qua tia giảo hoạt, nói, "Hơn nữa, ở đây chỉ có mình em."

Nhìn bộ dáng vui vẻ của Jeon Jungkook,
hắn nhìn vào đáy mắt giảo hoạt của cậu, chậm rãi hỏi: "Nghe Tô Quân Ly đàn, giờ đòi anh đàn nữa vậy chẳng khác nào là cố tình sỉ nhục anh rồi có đúng không?" Ngôn từ của hắn âm thầm thể hiện sự chế nhạo.

Jeon Jungkook sửng sốt, lập tức oán thầm: Trời ơi...cái tên đàn ông đáng ghét này, lại nổi máu ghen lên nữa rồi.Đúng là nhỏ mọn!

"Không sao, em sẽ không so sánh anh và anh ấy đâu..." Làm vẻ mặt lấy lòng, Jeon Jungkook hoàn toàn mong chờ hắn sẽ đàn piano, đánh vào tâm lý mà nói, "Bởi vì, anh là chồng em... Chồng em ở trong mắt em chính là số một không ai sánh bằng cả."

Nhìn bộ dạng nịnh nọt càng lúc càng giảo hoạt kia của cậu, tầm mắt hắn càng đen...

"Anh không dễ dàng đàn piano cho người khác nghe!" Kim Taehyung nói.

Jeon Jungkook ngồi ngay ngắn, "Nhưng em là chồng nhỏ của anh!"

Kim Taehyung nghe xong, vẻ mặt hiểu rõ, gật đầu, "Ừ, em là chồng nhỏ của anh..." Hắn lấp lửng không nói tiếp câu sau, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía chiếc đàn piano hình tam giác để ở giữa trung tâm sân khấu, "Muốn nghe bài gì?"

"Tùy đi, bài yêu thích nhất của anh..." Jeon Jungkook đoán chắc rằng, Kim Taehyung đã rất lâu không đàn piano, nhất định sẽ không quen tay.

Hắn thu hồi tầm mắt, nhìn cậu lập tức đứng dậy, đi về hướng đàn piano... Sau đó ở băng ghế dài ngồi xuống.

Cánh tay Jeon Jungkook chống trên mặt bàn, mu bàn tay nâng má, lặng lẽ nhìn... Không khỏi cảm thán một câu.

Nhìn bộ dáng mặt người dạ thú này của Kim Taehyung đi, hắn còn chưa đàn, chỉ mới ngồi cạnh đàn piano... Kỳ thực đã hoàn toàn dung hợp với nhau.

Ngón tay thon dài có lực đặt ở trên phím đàn đen trắng, Kim Taehyung nghiêng đầu nhìn về phía cậu, khóe miệng cong lên nụ cười tà mị, "Dành cho...em ấy!"

Không có tên, cũng không có bất kỳ xưng hô lãng mạn nào. Chỉ có một chữ "em ấy", lại trực tiếp đâm thẳng vào trái tim cậu.

Âm thanh dễ nghe giống như một bản đàn cello êm dịu, rõ ràng hai năm qua cậu đã nghe không ít lần, thế nhưng lúc này trái tim của cậu lại bởi vì ba chữ kia mà đập lệch mất một nhịp.

Jeon Jungkook nhẹ nhàng chớp mắt... Nếu như thời gian dừng lại ngay lúc này, thật là tốt biết bao?

Không phải một khúc nhạc vui, cũng không phải một bản nhạc quen thuộc... Nhưng rõ ràng khi ở dưới những khớp xương ngón tay của hắn, lại như thể có linh hồn.

Cậu yên lặng lắng nghe, một bản nhạc mềm mại đem cậu kéo vào thế giới của Kim Taehyung...

Cho tới bây giờ, cậu chưa từng lẳng lặng nhìn hắn như vậy, sau đó dịu dàng nhìn vào tầm mắt hắn.

Cho tới bây giờ, cũng chưa từng thấy hắn trừ khi làm việc và trên giường, còn có một phần bộ dáng ưu nhã như vậy.

Đầu mũi Jeon Jungkook dường như có cái gì đó xộc lên, rất chua xót... Từ trước đến nay, những thứ cậu muốn, thường sẽ không bao giờ thuộc về mình!

Khi Kim Taehyung chạm xuống nốt nhạc cuối cùng, tay chậm rãi giơ lên...

Trong khoảng khắc đó, trái tim cậu đau đớn, thế nhưng khóe miệng lại tràn ngập nụ cười.

Bản nhạc hắn đàn không có một chút sai sót, thậm chí rất êm tai.

Nếu như hắn cũng phát triển lĩnh vực này, sợ rằng cũng sẽ không ở dưới Tô Quân Ly...

Ngay khi tầm mắt Jeon Jungkook càng trở nên mơ màng nhìn Kim Taehyung, có tiếng đàn violin đột nhiên vang lên.

Jeon Jungkook vẫn ngồi ngay ngắn, nhìn về phía thanh âm kia...

Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo bành tô, cầm đàn violin chậm rãi kéo tấu đi tới phía cậu, mà phía sau anh ta, có một nhân viên phục vụ mặc tây trang, áo may-ô, đẩy một chiếc xe đẩy đi tới.

Người đàn ông kéo đàn violin đã đứng ở bên cạnh Jeon Jungkook, Kim Taehyung cũng đã từ chiếc đàn piano đi tới, thuận tay cầm lên một bó hoa rực rỡ ở trên xe đẩy hàng...

Jeon Jungkook mờ mịt nhìn về phía Kim Taehyung, có chút không hiểu, nhiều hơn là kinh ngạc.

Lãng mạn như vậy tới quá đột nhiên, quá kịch tính, cũng quá hư cấu, giống như một bộ phim truyền hình... Thế cho nên cậu cảm thấy quá không chân thực.

Khúc nhạc đàn violin đột nhiên chuyển sang bản khác, một "khúc ca sinh nhật vui vẻ" vang vọng ở trong phòng ăn to như vậy...

Jeon Jungkook mở to hai mắt nhìn, lúc này mới bất ngờ nhớ tới, hôm nay là ngày 1 tháng 9... chính là sinh nhật của cậu!

"Jungkookie, sinh nhật vui vẻ..." Đôi môi mỏng của hắn cong lên nụ cười, tiến đến đưa hoa đến trước mặt cậu rồi nói.

Trong nháy mắt, khóe mắt Jeon Jungkook liền đỏ, "Làm sao anh biết?"

Năm đầu tiên bọn họ gặp nhau, lúc sinh nhật cậu, hắn đang ở nước ngoài, quà sinh nhật là Susan chuẩn bị, cự kỳ máy móc.

Năm ngoái, lúc sinh nhật cậu, hắn cũng đang ở nước ngoài, quà sinh nhật vẫn là Susan chuẩn bị... Thế cho nên, khi Jeon gia sụp đổ, cậu chưa từng có tham vọng quá đáng sẽ có người nhớ đến sinh nhật mình!

Nhưng năm nay, ngay khi cậu và Kim Taehyung có thể sẽ ly hôn, đến sinh nhật cậu, hắn lại ở bên cạnh!

Ông trời thực sự đã đối xử rất tốt với cậu... Ít nhất, trong những ngày kế tiếp, ông đã cho cậu thật nhiều những hồi ức cảm động, thế cho nên lúc rời đi, cậu sẽ không cảm thấy đau khổ.

Kim Taehyung nhận lấy bó hoa, hơi mỉm cười...

"Ngày chúng ta quen nhau anh còn nhớ, huống chi là sinh nhật của em tại sao không nhớ?" Kim Taehyung nhíu mày hỏi.

Jeon Jungkook nở nụ cười, hóa ra... Thỏa mãn chính là mùi vị này.

Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ đã đem xe đẩy đến, để bánh ngọt lên trên bàn, đốt lửa lên ngọn nến có số 23.

"Ước đi!" Kim Taehyung nói.

Jeon Jungkook nhoẻn miệng cười, đèn trong phòng ăn không quá sáng, lại có chút mơ màng, màu sắc của đèn thủy tinh treo lơ lửng phía trên chiếu vào khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng như điêu khắc của hắn.

Jeon Jungkook đặt hoa xuống, đứng trước bánh ngọt, nhắm hai mắt lại, ước mong một nguyện vọng...

Hi vọng mẹ có thể bình an, hi vọng được cùng anh ấy đi đến hết cuộc đời!

Hai nguyện vọng, hai kiểu đau lòng... Jeon Jungkook mở mắt ra, đáy mắt đã mờ mịt một tầng hơi nước mỏng, nhưng khóe miệng cậu lại mỉm cười, thổi tắt ngọn nến.

Bóng đêm đã bắt đầu mơ đi, đèn hoa mới lên, đèn neon hội tụ thành một buổi tối đặc biệt rực rỡ.

Jeon Jungkook hé miệng cười, hờn dỗi hỏi: "Không có quà sao..."

"Không phải vừa đàn piano sao?" Kim Taehyung ngồi xuống phía đối diện.

Jeon Jungkook bất mãn, rầm rì nói: "Thế nhưng... Đó là do em yêu cầu mà!"

Hắn nhìn bộ dáng tức giận của cậu, lập tức búng tay một cái...

Jeon Jungkook đờ ra, lại thấy một nhân viên phục vụ đẩy xe qua, đúng lúc đó tiếng nói trầm trầm của hắn vang lên, "Đây, quà của em..."

"Thật tùy ý..." Jeon Jungkook nghe ngữ khí của Kim Taehyung, bĩu môi.

Cậu cầm chiếc hộp được đóng gói cẩn thận kia lên, rồi mở nắp ra, sau khi nhìn thấy quà sinh nhật ở bên trong, trên mặ hoàn toàn tràn ngập vẻ kinh ngạc, "Cái này anh tìm ở đâu vậy? Anh không biết, lúc em theo học thiết kế đã luôn muốn tìm quyển sách này... Thế nhưng nó đã ngừng xuất bản rồi!"

Vẻ mặt Jeon Jungkook mừng rỡ nhìn về phía hắn, cầu mong nhận được đáp án.

Kim Taehyung nhìn bộ dáng tươi cười của cậu, dửng dưng mở miệng, "Trên đời này có gì anh không tìm được chứ?"

Một câu nói, hoàn toàn thể hiện sự độc đoán!

Jeon Jungkook mừng rỡ phát điên, mà tầm mắt Kim Taehyung đang nhìn cậu cũng trở nên thâm thúy...

Cậu nói yêu tiền, nhưng mà, cậu chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài một cách thành thực như bây giờ.

Khi một người nhận quà, đều sẽ thích nhận mấy thứ trang sức xa xỉ, thế nhưng khi hắn thấy cậu cầm quyển sách tra cứu thiết kế kia, lại vui vẻ giống như đứa nhỏ nhận được kẹo.

"Anh đừng đối tốt với em như vậy..."

Đột nhiên, Jeon Jungkook hơi bĩu môi, chậm rãi nói.

Kim Taehyung nhíu mày, "Vì sao?"

__________________
Vì ẻm sẽ càng iu anh Kim nhiều hơn chứ saoo 😤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro