Chương 148 : Đơn nhập học UCL
Jeon Jungkook nghe thấy lời nói của Lee Kangmin, trong mắt toàn là tia hưng phấn, "Giám đốc, là thật sao?"
Lee Kangmin mỉm cười gật đầu, nhíu mày nói: "Chuyện này còn có thể lừa cậu hay sao?" Ông mở ngăn kéo lấy ra một văn kiện đưa cho Jeon Jungkook , "Nói thế nào thì cậu bây giờ cũng là người hợp đồng với CFO, nếu như được nâng cao kinh nghiệm nhiều hơn nữa, CFO cũng được hưởng một chút mặt mũi."
Jeon Jungkook nhận lấy tập hồ sơ, bên trong là giấy xin nhập học của UCL...
"Học phí... Công ty sẽ trả!" Lee Kangmin nói, "Mỗi tháng công ty vẫn trả lương cơ bản cho cậu đương nhiên bao gồm cả tiền hoa hồng khi hoàn thành bản thiết kế."
Cậu ngước mắt nhìn ông, kinh ngạc trừng mắt "Giám đốc, cái này... Hình như cái này có chút không đúng với quy củ."
Lee Kangmin cười, "Quy định là tôi đặt ra, có cái gì không hợp?" Dừng một chút, ông nói tiếp, "Jungkook, công ty chúng ta mặc dù hiện tại vẫn không thể so với CCD, thế nên tôi mới đề cử cậu đi du học để có cơ hội đưa công ty vượt mặt CCD."
Đầu mũi Jeon Jungkook bỗng nhiên chua xót, mặc dù đã hiểu... Lee Kangmin một phần lớn lý do là muốn đánh bài tình cảm.
Thế nhưng, ông đưa ra điều kiện hấp dẫn như vậy, đối với một người làm việc ở đây được hơn ba năm như cậu mà nói, không thể nghi ngờ... Căn bản những nguyên nhân đó đã không còn quan trọng.
Jeon Jungkook không trả lời, chỉ nhìn Lee Kangmin...
Lee Kangmin cho rằng Jeon Jungkook vẫn còn đang suy nghĩ đến vấn đề, ông cười nói: "Tôi là một người hào phóng, nhất là đối với người trung thành với công ty." Dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp, "Trong tương lai, công ty này nhất định sẽ có một chỗ đứng vững chắc... Jeon Jungkook, chỉ cần cậu có năng lực, vị trí cổ đông của công ty nhất định sẽ có một ghế cho cậu !"
"Giám đốc, tôi không có suy nghĩ nhiều như vậy." Cậu biết Lee Kangmin hiểu lầm, "Đây là công ty đầu tiên mà tôi vào làm việc, tôi thích ở đây, làm việc trong môi trường này...Tôi cũng hy vọng có thể phát triển công ty hơn nữa."
Lee Kangmin cười, đứng dậy, sau đó đưa bàn tay ra, "Hợp tác vui vẻ!"
Jeon Jungkook cũng đứng lên, đáp lại cái bắt tay, sau đó cầm văn kiện xin nhập học ra khỏi phòng làm việc... Đến khi ra hẳn phòng làm việc, cậu còn không dám tin, hạnh phúc tới bất ngờ như thế!
Jeon Jungkook không trở về phòng làm việc, mà đi lên tầng thượng của công ty...
Đem thư xin nhập học ôm ở trước ngực, hơi ngẩng đầu lên nhìn những ánh nắng mặt trời, hít một hơi thật sâu...Ước mơ bao nhiêu năm sắp thành hiện thực.
Kim Taehyung,cho dù kết thúc của chúng ta sẽ rất đau buồn,nhưng em vẫn biết ơn anh.
Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em vào lúc khó khăn nhất...Dành cho em sự ấm áp và một cuộc sống đầy đủ
Nén lại sự vui vẻ, cậu lấy điện thoại ra gọi cho Park Jiwoo, trong lúc chờ đợi, cậu thậm chí không nhịn được nở nụ cười.
"Alo?"
"Jiwoo, mình có thư xin nhập học rồi..." Jeon Jungkook nói ngay lúc cô mở miệng, kiềm chế sự vui sướng, ngưng giọng nói.
Park Jiwoo đầu tiên là sững sờ, lập tức nghi vấn hỏi: "Của UCL à?"
"Ừm!"
Park Jiwoo lập tức cũng bật cười, "Chòn, chúc mừng cậu... Cuối cùng ước mơ của cậu cũng thành sự thật!"
"Đúng vậy..." Cậu cười, cắn môi dưới, "Jiwoo, mình không biết có được đi hay không, thế nhưng, mình cũng rất vui!"
"Nói khùng điên gì vậy? Cậu nhất định sẽ được đi mà!" Park Jiwoo chớp mắt nói, "Đó là ước mơ từ nhỏ của cậu... Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, cậu cũng phải đi bằng được!"
Đầu mũi Jeon Jungkook trong nháy mắt chua xót, việc cần đối mặt vấn đề của cậu bây giờ không phải là tiền, mà là bệnh tình của mẹ...
Nếu như quyết định sau cùng của cậu là đi UCL học kiến trúc thiết kế, cậu cũng phải mang mẹ đi cùng... Nếu như trước đây có thể có trái tim thích hợp thì không còn gì tốt hơn, dù cho không có, cậu cũng sẽ không để mẹ một mình ở lại Lạc Thành chịu cô đơn.
Park Jiwoo biết Jungkook lo lắng điều gì, cô an ủi nói: "Chuyện gì đến rồi sẽ đến... Jungkook, chuyện của mình, mình cũng nghĩ rằng sẽ không thể vượt qua được, thế nhưng bây giờ không phải cũng đã trở thành quá khứ rồi sao?"
"Mình sẽ cố gắng..." Jeon Jungkook cười nói, "Mình sẽ không dễ dàng từ bỏ nó!"
Cúp điện thoại, cậu nhìn văn kiện trong tay, lập tức mang theo nụ cười tươi rói xoay người đi xuống lầu... Vừa mới tiến vào thang máy, trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng thông báo có tin tức.
Bởi vì tâm tình cậu đang vui, lấy điện thoại di động ra, sau đó mở tin tức ra xem...
Nhưng mà, tâm tình vui vẻ khi nhìn đến tiêu đề tin tức có hình ảnh Kim Taehyung mở cửa xe cho Im Hayeon, trong nháy mắt trùng xuống .
Im Hayeon thích ăn đồ ăn Nhật Bản, nhưng lại không thích ăn sashimi... Phải nói, những thứ được sinh ra trên đời, cũng không phải là cô đều thích.
"Trước đây hình như anh không thích ăn wasabi?" Cô thấy Kim Taehyung ở trong đĩa của hắn bỏ không ít, tò mò hỏi.
Hắn nhìn vào bàn ăn, sau đó nhìn vào đĩa có một đống wasabi , hơi nhíu mày...
Jeon Jungkook nấu ăn rất giỏi, dù mónTây hay là đồ Nhật đều là sở trường của cậu.Đôi khi ở nhà cậu cũng sẽ làm sushi hay cá hồi gì đó... Mỗi lần làm đều bỏ rất nhiều wasabi, cậu nói ăn như vậy mới đã.
Chỉ là mỗi lần ăn đồ ăn Nhật Bản, cậu không phải vẫn theo thói quen bỏ rất nhiều wasabi cho hắn sao?
Cau mày lại, khuôn mặt nghiêm nghị của Kim Taehyung không có quá nhiều thần sắc nói: "Vừa mới nghĩ chuyện của công ty, không để ý." Nói xong, hắn đổi lại một đĩa khác không có wasabi.
Im Hayeon không để ý, chỉ là thuận miệng hỏi: "Công ty gần đây có nhiều việc lắm sao?"
"Ừ." Hắn trả lời, đáy mắt nhìn thấy cô có chút khác thường, cô ta liếc mắt một cái, chỉ là, cảm xúc hơi ngưng trệ nhanh chóng liền biến mất, "Dự án của GK, sắp tới còn có lễ khánh thành cây cầu..."
Lúc nói đến GK, tâm Im Hayeon hơi ngưng trệ, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục lại vẻ bình thường, "Đáng tiếc, em không thể giúp anh."
Đáy mắt thâm thúy của Kim Taehyung nhìn cô, "Anh muốn thu mua GK, em không để ý sao?"
Cô cố gắng kéo khóe miệng, thần sắc có chút tự giễu hỏi: "Em để ý thì anh sẽ không làm nữa sao?" Cô mỉm cười, có chút cảm giác trống vắng, "Huống chi, sự việc của GK, bố em cũng không cần em tham gia."
Kim Taehyung thu ánh mắt lại, gắp cho Hayeon món sushi yêu thích vào đĩa của cô, "Em tốt nhất không nên tham gia..."
"Tại sao?" Cô cố ý hỏi, "Anh sợ chính mình ra tay với em được sao?"
Kim Taehyung lại lần nữa nhìn về phía cô "Nếu như... Anh nói đúng là vậy thì sao?"
Im Hayeon nhìn Kim Taehyung, viền mắt trong nháy mắt liền đỏ lên, "Em sẽ không trở thành gánh nặng của anh đâu..." Cô nói, đáy mắt càng mờ mịt một tầng mỏng hơi nước, "Chính vì thế năm năm trước, em đã không nhận tiếp quản công ty!"
"Năm năm trước đây sao?" Hắn cười lạnh, lập tức mạch suy nghĩ liền đổi hướng, sau đó hỏi, "Ý của em là... Năm năm trước, em rời đi là bởi vì anh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro