Chương 133 : Giả vờ là người lạ
Nhẫn nhịn, Jeon Jungkook vẫn nhận điện thoại...
Min Do Hoon dựa ở trên xe, nhìn bầu trời đầy sao, yếu ớt mở miệng: "Ngày mai sẽ diễn ra hội thảo của Victor , em có tự tin không?"
"Anh biết tin rồi à?" Jeon Jungkook nhẹ đáp một tiếng.
Min Do Hoon cụp mắt, "Ừ, anh biết..."
Biết em muốn đạt được cơ hội lần này, biết em muốn giành chiến thắng để đạt được tác phẩm kỹ thuật, càng biết thêm... Em muốn đi UCL để đào tạo chuyên sâu.
"Tôi không chắc chắn lắm..." Lời nói này của Jeon Jungkook là lời nói thật, "Dù sao cũng chỉ có một cơ hội duy nhất."
"Jungkook, em nhất định sẽ thành công..." Thanh âm thâm thúy của Min Do Hoon làm cho người ta cảm thấy có chút mờ ảo.
Jeon Jungkook nhợt nhạt nhíu mày, không rõ lời anh nói là cổ vũ động viên hay là có ý tứ gì khác, chỉ là trong lòng có chút cảm giác ấm áp, "Hi vọng vậy."
Khóe miệng Min Do Hoon nâng lên, chứa đựng một chút cảm xúc phức tạp, "Ngày mai..." Anh dừng một chút, lời vừa tới miệng lại chuyển thành câu nói, "Cố lên."
"Ừ, cảm ơn!" Jeon Jungkook mím môi nói.
Khóe miệng anh nâng lên nụ cười tự giễu, từ lúc nào... Giữa hai người bọn họ lại nói chuyện máy móc tới lúng túng như vậy?
Trầm mặc, hai người cứ như vậy giơ di động để bên tai, ai cũng không mở miệng nói tiếp, yên tĩnh đến mức có thể cảm nhận được thanh âm hô hấp ở đầu giây bên kia.
"Vậy..." Jeon Jungkook phá vỡ trầm mặc, "Tôi đi nghỉ ngơi trước..."
"Jungkook." Min Do Hoon đột nhiên kêu tên cậu, sau đó mới yếu ớt mở miệng, "Anh chờ em."
"Hả?" Jungkook nhất thời không kịp phản ứng.
"Không có gì..." Anh lại không giải thích, "Chúc ngủ ngon!"
"Ngủ ngon..." Cậu theo bản năng đáp lại, sau đó cúp điện thoại.
Nhìn thành quả đồ họa 3D trên máy tính, Jeon Jungkook luôn cảm thấy cuộc điện thoại này của Min Do Hoon có chút kỳ lạ... Hình như muốn nhắn nhủ tin tức gì đó với mình nhưng lại không nói ra được.
Từ sau ngày chia tay đó ở Yonsei, nhiều ngày sau đó anh cũng không có xuất hiện ở thế giới của cậu nữa...
Chắc có là bởi vì mấy ngày qua Im Hayeon đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu, cũng có thể là bởi vì Jeon Dae Joon xuất hiện làm cho lòng cậu trở nên sợ hãi, thế cho nên cơ hồ quên mất anh!
Một người từng là người cậu yêu thương sâu sắc, thậm chí trong hai năm qua khi nghĩ đến mối tình đầu này, trái tim lại ngâm ngẩm đau... Nhưng bây giờ, Jungkook lại không hiểu nổi thứ tình cảm đó là gì!
Cụp mắt xuống, trong lúc vô tình cậu lại ấn vào màn hình di động, trùng hợp thế nào lại ấn đúng số của "K tiên sinh"... Jeon Jungkook vô thức trở nên thức khẩn trương, rõ ràng là phải đem tắt điện thoại đi, ai lại biết tự nhiên ấn phải nút gọi như vậy...
Jeon Jungkook bị dọa đến mức luống cuống tay chân, liền vội vàng ấn nút tắt, cầu khấn tín hiệu còn chưa phát ra ngoài.
Thế nhưng, suy nghĩ đó của cậu còn chưa xuất hiện quá hai giây, thì đột nhiên l lại mong đợi... Mong đợi Kim Taehyung gọi điện lại cho mình.
Một phút sau, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, trái tim cậu vô thức nhảy lên, đập "Thình thịch" trong lồng ngực.
Âm thầm nuốt nước bọt xuống, Jungkook nhìn về phía di động, tên hiển thị là "K tiên sinh"...
Nhẫn nhịn, Jungkook nhận máy, sau đó đặt bên tai, còn chưa nói được câu nào, đầu dây bên kia liền truyền đến thanh âm trầm thấp"Sao vậy? Em còn chưa ngủ à?"
"Em ngủ rồi..." Jeon Jungkook thuận miệng nói dối.
Kim Taehyung hừ lạnh một tiếng, "Bị mộng du nên mới gi cho anh hay sao?"
"Em gọi cho anh lúc nào ?" Jungkook nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Kim Taehyung trong lòng liền khó chịu, ngữ khí cũng cao một chút, thuận miệng phản bác câu nói của hắn.
Hắn trầm mặc, một lúc sau mới mở miệng nói: "Jungkook, tiếp đến có phải em sẽ nói... Điện thoại em đặt ở trên đầu giường, trong lúc xoay người vô tình ấn phải hay không?"
"..." Jeon Jungkook cứng đơ, "Em ấn nhầm thôi"
Hắn nghe ra cậu lần này không nói dối, thế nhưng bởi vì nghe vậy trái lại hắn cảm thấy mất hứng...
Trong di động truyền đến thanh âm "tút tút" cắt đứt, Jeon Jungkook ngạc nhiên chớp chớp mắt, không kịp phản ứng, vậy mà Kim Taehyung cũng không nói gì liền đem điện thoại cắt đứt?
"Giận sao?" Cậu tự hỏi, "Hay là... Im Hayeon gọi điện thoại cho hắn nên hắn mới tắt máy?"
Mặc kệ là như nào, Jeon Jungkook đều cảm giác mình giống như đồ ngốc...
Tự giễu cười cười, cậu kiểm tra lại bản thiết kế thêm một lần nữa, xác nhận không có nhầm lầm gì, tắt máy vi tính, sau đó rửa mặt đi ngủ...
Chuyện nên nghĩ lúc này không phải kết cục thật tốt đẹp, mà là nên toàn lực tranh thủ nắm chắc cơ hội lần này... Bất kể là vì mẹ, hay là vì chính mình.
Ngày hôm sau, khí trời ở Gangnam rất tốt, làm cho người ta đột nhiên có cảm giác trời thu biến thành mùa hè.
Hội thảo bắt đầu vào lúc mười giờ sáng, Jeon Jungkook đi đến công ty trước, sau đó mới mang theo Yujin và một số người đi đến trụ sở của tập đoàn Victor.
"Anh Jeon, rõ ràng không phải chuyện của em, nhưng sao em lại cảm thấy hồi hộp như vậy chứ?" Đứng ở trong thang máy, Yunjin hít thở sâu mấy lần cũng không có cách nào giảm sự hồi hộp xuống, "Anh Jeon, anh không cảm thấy căng thẳng sao?"
Nếu nói không căng thẳng thì là nói dối nhưng cậu bây giờ đã không còn đường lui nữa rồi...
Kang tổng cho cậu ứng trước tiền lương, tình trạng sức khỏe của mẹ cũng không tốt, thậm chí còn thêm việc ly hôn với Kim Taehyung ... Chuyện nào cũng đang đè nặng cuộc sống của cậu sau này.
"Đinh" một tiếng truyền đến, Yunjin cùng Jeon Jungkook vô thức muốn đi ra ngoài... Nhưng khi thấy con số mới dừng lại ở tầng năm, hai người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút khẩn trương.
"Rầm" một thanh âm vang lên ngay sau đó, cửa thang máy mở ra, hai người theo phản xạ nhìn hướng về phía cửa...
Kim Taehyung đút một tay vào túi, đang đứng ở đó, đi theo phía sau là Susan cùng Jihoon còn có hai người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, giống như giám đốc của công ty khác.
Jeon Jungkook không nghĩ đến vừa tới đã gặp phải Kim Taehyung, Yunjin thì lại mở to hai mắt kêu lên một tiếng, "Kim thiếu?" Giọng nói vừa phát ra, cô ấy vội vàng che miệng mình lại, cảm thấy mình quá thất lễ.
Kim Taehyung không phản ứng, ánh mắt lãnh đạm như vậy rơi vào trên khuôn mặt của cậu, làm cho người ta nhìn không ra hắn đang muốn cái gì.
Susan và Jihoon không nói gì, trái lại phía sau lại có một vị giám đốc mở miệng nói: "Mấy người là nhân viên của bộ phận nào? Không biết đây là thang máy chuyên dụng hay sao?"
Yujin lắc lắc đầu, vô thức nói: "Chúng tôi tới tham gia hội thảo dự án thiết kế... Không biết đây là thang máy chuyên dụng..."
Jeon Jungkook hơi nhếch môi, "Xin lỗi, chúng tôi sẽ đi thang máy khác." Nói xong, cậu giống như không quen biết Kim Taehyung khẽ gật đầu áy náy, sau đó liền đi ra ngoài.
"Cứ dùng thang máy này đi..." Kim Taehyung bất ngờ mở miệng, lập tức đi vào trong thang máy.
Thang máy rất lớn, chứa bảy người vẫn thừa một khoảng không gian rộng rãi, chỉ là... Rõ ràng trong không khí lộ ra một tia bức ép, khiến cho mọi người đều cảm thấy hết sức quỷ dị.
Yujin nắm chặt máy vi tính trong túi, mắt nhìn về phía trước, nhưng nhìn cái gì chính mình cũng không biết, chỉ là cảm thấy trái tim đột nhiên bị khí lạnh ngưng trọng trong bầu không khí ép tới khiến cậu không thể hít thở nổi...
Kim Taehyung và Jeon Jungkook đứng song song với nhau, nhưng hai người ai cũng không nhìn ai, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.
Susan cùng Jihoon âm thầm nhếch miệng, vụng trộm trao đổi cái tầm mắt, cảm giác giữa hai người bọn họ hình như không được bình thường... Thậm chí còn giả vờ như không biết nhau, cũng không đến mức phải cư xử như vậy chứ?
Hai vị giám đốc kia có chút kinh ngạc, không ngờ Kim Taehyung lại đồng ý để hai người kia đi cùng thang máy với hắn... Dựa theo tính tình của tổng giám đốc, không phải là hắn sẽ hỏi hai người làm việc ở công ty nào, sau đó lập tức ra lệnh "Cắt đứt quan hệ vinh viễn với Victor" hay sao?
Hô hấp ngưng tụ, ở trong không gian tĩnh mịch nghe rất rõ tiếng thang máy "Đinh" một tiếng, đúng lúc đánh vỡ không khí ngột ngạt,Yujin âm thầm thở phào một cái, vui mừng vì thang máy có thể đến nhanh như vậy.
Cửa thang máy mở ra, Jeon Jungkook rất có "lễ phép" với một người lạ, dùng thái độ của một người hợp tác với công ty hướng về phía Kim Taehyung mỉm cười một cách chuyên nghiệp, "Cảm ơn Kim tổng!"
Dứt lời, cậu tự nhiên kéo Yujin ra khỏi thang máy, từ đầu tới đuôi, không có quá nhiều cảm xúc trên khuôn mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro