Văn Án
mơ, Điền Chính Quốc cũng thấy Kim Thái Hanh.
Một hôm nọ, cậu gặp anh trong buổi họp phụ huynh, hai người vốn là bạn học cũ, cũng nhân đó lần nữa nối lại liên lạc với nhau.
Điền Chính Quốc vui mừng nhưng cũng rất lo sợ, cẩn thận từng chút một, vẫn duy trì khoảng cách với anh, sợ anh phát hiện mình có tình cảm khác thường với anh.
Một ngày, Kim Thái Hanh mời Điền Chính Quốc ăn cơm, trên đường quay về trời mưa to, hai người mắc mưa tạm thời ghé vào căn nhà trong khu tập thể của Điền Chính Quốc.
Về đến nhà, Điền Chính Quốc cởi chiếc áo ướt sũng, lộ ra nửa thân trên gầy ốm. Kim Thái Hanh ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn làm việc, đáy mắt hơi tối đi, hỏi cậu: "Điền Chính Quốc, cậu thích tôi thật sao?"
Kính của Điền Chính Quốc phủ đầy hơi nước, tháo kính xuống, lộ ra ánh mắt ngây thơ ngốc ngốc, cậu nói: "A?"
-
Kim Thái Hanh là thiên chi kiêu tử, bạn bè vô số, số lần được tỏ tình càng là nhiều không đếm xuể. Anh cho rằng mình mới là người nắm giữ quyền từ chối người khác, cho đến khi Điền Chính Quốc nói sẽ giữ khoảng cách với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro