Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Dịch: CP88
***
Điền Chính Quốc kết thúc một ngày cực kỳ bận rộn.
Họp phụ huynh vào buổi sáng kết thúc, buổi chiều chính là họp lớp. Hôm nay trùng hợp là thứ sáu, họp lớp xong là học sinh có thể ra về rồi.

Họp lớp buổi chiều không mất quá nhiều thời gian, đại khái tổng kết lại buổi họp phụ huynh ban sáng, sau đó phân tích kết quả với học sinh, còn có các vấn đề mà phụ huynh đã đưa ra. Mỗi thứ nói một ít như thế, lúc tan học cũng chỉ mới hơn ba giờ chiều.

Học sinh nhanh chóng ra về, có học sinh dọn đồ xong là về luôn, có học sinh thì nán lại trường, làm cho xong những việc buổi sáng chưa làm xong. Trường rất ít khi cho nghỉ, hôm nay đám trẻ đều hớn hở muốn được chơi cho đã.
Điền Chính Quốc chờ học sinh ra về gần hết, cũng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi lớp.
Hôm nay họp phụ huynh nên học sinh không cần lên lớp, phòng làm việc so với ngày thường vắng vẻ hơn rất nhiều, ngoài giáo viên chủ nhiệm ra thì các giáo viên bộ môn đều không đến.

Điền Chính Quốc ngồi xuống chỗ của mình, sắp xếp lại những tài liệu của buổi họp phụ huynh ngày hôm nay, ép lại thành một tập tài liệu gửi qua cho thầy Lý.
Thầy Lý vừa phẫu thuật xong đã gọi điện hỏi về buổi họp phụ huynh, có thể thấy được ông ấy quan tâm đến lớp mình như thế nào.
Là giáo viên phụ trách tạm thời, Điền Chính Quốc không thể làm đến mức tận tâm như ông ấy, nhưng cũng sẽ cố gắng làm tốt vai trò cầu nối của mình, kiên trì cho đến khi thầy Lý quay lại.

Gửi mail đi xong, Điền Chính Quốc cũng không về luôn mà ngồi lại, lấy giáo án ra chuẩn bị soạn bài. Mấy hôm nay bận rộn chuyện họp phụ huynh, việc soạn bài cũng bị tạm gác sang một bên.

Hơn ba giờ chiều, Điền Chính Quốc ngồi trong văn phòng tràn đầy ánh mặt trời ấm áp, Điền Chính Quốc cầm bút máy, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt trời chói lóa đập vào mắt, Điền Chính Quốc hơi híp mắt lại, hàng lông mi vì thế mà khẽ chạm vào kính mắt. Điền Chính Quốc chợt nhớ đến Kim Thái Hanh.

Hai người khi đó trò chuyện được hai câu ngoài hành lang, sau đó vì có phụ huynh gọi nên Kim Thái Hanh bảo cậu cứ bận việc của mình đi. Cậu cũng không nói thêm gì, gật đầu với anh rồi đi vào lớp.
Phụ huynh kia tìm cậu xin phiếu điểm của kỳ thi trước, Điền Chính Quốc lấy ra, vị phụ huynh đó xem xong rõ ràng rất lo lắng vì thành tích của con mình thụt lùi. Điền Chính Quốc phân tích kết quả cho phụ huynh nghe, còn trấn an mấy câu, sau đó đưa ra biện pháp giải quyết. Sau khi nghe cậu nói sẽ nhờ các giáo viên bộ môn khác chú ý đến con mình, vị phụ huynh kia mới yên tâm.

Nhưng ưu đãi của một học sinh chính là nguy cơ của những học sinh còn lại, các phụ huynh khác cũng tỏ ra lo lắng thành tích thụt lùi hoặc không tốt của con mình, Điền Chính Quốc bị vây quanh, lần lượt thảo luận và cam đoan với bọn họ, đến tận khi buổi họp phụ huynh kết thúc.
Sau khi tạm biệt ở cửa lớp, cậu và Kim Thái Hanh đều không nói chuyện lại. Buổi họp phụ huynh kết thúc, Điền Chính Quốc vẫn không thoát khỏi vòng vây của phụ huynh. Mà Kim Thái Hanh không mấy hiểu rõ học lực của Tề Dĩ Phạm, sau khi họp phụ huynh kết thúc thì đã rời khỏi lớp học ngay rồi.

Điền Chính Quốc đứng giữa vòng vây của phụ huynh, nhìn theo bóng lưng anh cho đến khi nó hoàn toàn biến mất sau cánh cửa lớp học.
Cứ như thế, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của cậu và Kim Thái Hanh đã kết thúc.
Điền Chính Quốc nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, dù đã về chiều, ánh nắng dịu đi rất nhiều thì vẫn khá chói mắt. Điền Chính Quốc nhờ vào nó chậm rãi hồi thần, thu lại ánh mắt.
Có thể đây chính là lần cuối cùng cậu và Kim Thái Hanh gặp lại nhau.
Nhưng chỉ thế thôi đã đủ cho Điền Chính Quốc thỏa mãn rồi.
-
Điền Chính Quốc ở lại văn phòng đến hơn sáu giờ chiều.
Hơn sáu giờ chiều, bên trong văn phòng đã hoàn toàn không còn một ai. Không chỉ có văn phòng, sân trường cũng trống trơn yên tĩnh hơn hẳn. Trên đường ngẫu nhiên có mấy học sinh nô đùa ầm ĩ đi qua, nhìn thấy cậu thì dừng lại chào. Điền Chính Quốc gật đầu đáp lại, trời đã về chiều, cậu chậm rãi bước ra khỏi trường học.

Điền Chính Quốc theo thói quen mỗi ngày đi ra bến xe buýt đối diện trường học. Hôm nay tan học sớm, học sinh đi xe buýt đều đã về. Những tòa nhà văn phòng xung quanh thì giờ này còn chưa tan ca, bởi vậy cũng không có mấy người đứng đợi xe buýt. Điền Chính Quốc đứng cạnh biển chỉ dẫn, đang chờ chiếc xe buýt tiếp theo vào trạm, chợt có một chiếc xe riêng màu đen dừng lại trước mặt.
Chiếc xe con dừng ngay sát canh cậu, Điền Chính Quốc giật mình ngẩng đầu. Cửa xe cũng đã hạ xuống, Tề Dĩ Phạm ngồi ở ghế lái phụ và Kim Thái Hanh ngồi ở ghế lái đều nhìn ra Điền Chính Quốc đứng bên ngoài, Kim Thái Hanh lên tiếng trước: "Giờ mới về hả?"
Điền Chính Quốc đứng đó, cúi đầu nhìn Kim Thái Hanh, mi mắt khẽ động, cậu đáp: "Đúng."
"Còn chưa ăn cơm đúng không?" Kim Thái Hanh hỏi.

Điền Chính Quốc lại nhìn anh, không trả lời.
Tuy Điền Chính Quốc không trả lời, nhưng Kim Thái Hanh cũng biết đáp án của cậu, chờ trong chốc lát, Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc.
"Tôi và Tề Dĩ Phạm chuẩn bị đi ăn, cậu đi cùng không?"
Kim Thái Hanh hỏi xong, không chỉ có Điền Chính Quốc, Tề Dĩ Phạm ngồi ở ghế phụ cũng nhìn sang anh.
Điền Chính Quốc vẫn không nói gì.
Mà lần này Kim Thái Hanh cũng không đợi cậu đáp lại, chủ động nói về kế hoạch hôm nay của mình và Tề Dĩ Phạm.
"Chúng tôi chuẩn bị đi ăn lẩu, cậu ăn được cay không?"
Tề Dĩ Phạm ngồi bên cạnh rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: "Cậu?"
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, đi lên một bước, nói.
"Ăn được."

-
Điền Chính Quốc cứ như thế ngồi vào xe của Kim Thái Hanh.
Sau khi nghe Điền Chính Quốc ăn được cay, Kim Thái Hanh cho Tề Dĩ Phạm ngồi ra ghế sau, nhường vị trí ghế lái phụ cho Điền Chính Quốc. Tề Dĩ Phạm chẳng hiểu ra làm sao, ù ù cạc cạc ôm theo quả bóng đi về hàng ghế sau.
Điền Chính Quốc mở cửa ngồi vào, Kim Thái Hanh nhìn sang, nhắc nhở: "Dây an toàn."
Điền Chính Quốc nhìn anh một cái, cài dây an toàn.

Kim Thái Hanh lúc này mới khởi động xe, chạy về hướng quán lẩu.
Tề Dĩ Phạm vẫn còn ngơ ngác sau một màn vừa rồi.
Cậu ta ôm quả bóng rổ ngồi ở đó, kỳ quái nhìn cậu mình và thầy chủ nhiệm ngồi ở hàng ghế đầu. Chiều nay Kim Thái Hanh vốn đến đây đón cậu ta đi ăn lẩu, kết quả giữa đường còn đón thêm một thầy chủ nhiệm lên xe.
Kim Thái Hanh lái xe, dường như đã cảm nhận được ánh mắt nhìn mình đầy kỳ quái của Tề Dĩ Phạm, lên tiếng: "Tề Dĩ Phạm, chưa chào thầy à?"

Tề Dĩ Phạm đang ngồi quan sát hai người: "..."
"Em chào thầy ạ." Tuy hơi gượng gạo và không tình nguyện, nhưng ở trước mặt cậu mình, Tề Dĩ Phạm vẫn tính là ngoan ngoãn. Điền Chính Quốc nghe thấy, cũng đáp lại.
"Chào em."
Tề Dĩ Phạm: "..."
Bầu không khí im lặng quỷ dị trong xe không nhờ một câu chào đầy lễ phép của Tề Dĩ Phạm mà bị xua tan, chiếc xe chậm rãi chạy về phía quán lẩu, lúc đi qua một ngã tư, Kim Thái Hanh dừng đèn đỏ, thuận tiện nói với Tề Dĩ Phạm: "Cậu và thầy Điền là bạn học hồi cấp ba."

Kim Thái Hanh nói xong, Tề Dĩ Phạm: "..."
Nếu nói chuyện Kim Thái Hanh bỗng nhiên cho dừng xe để mời thầy chủ nhiệm đi ăn cùng kỳ cục, thì trước mắt Kim Thái Hanh nói hai người là bạn cấp ba càng kỳ cục hơn.
Tề Dĩ Phạm ngồi ở hàng ghế sau, hết nhìn Kim Thái Hanh lại nhìn sang Điền Chính Quốc.
Đèn xanh sáng lên, Kim Thái Hanh tiếp tục cho xe chạy, lại nói với Tề Dĩ Phạm ngồi ở hàng ghế sau.
"Sau này phải nghe lời thầy Điền đấy."
Tề Dĩ Phạm: "..."

-
Kim Thái Hanh chở hai người Điền Chính Quốc và Tề Dĩ Phạm đến trước một quán lẩu.
Nơi này là một quán lẩu tư nhân, vị trí ở trong một con hẻm khá khuất, ngay buổi chiều khi Tề Dĩ Phạm nói muốn ăn lẩu, Kim Thái Hanh đã gọi điện cho chủ quán để đặt chỗ trước. Vào quán, ba người trực tiếp đi vào phòng bao đã đặt sẵn.

Tề Dĩ Phạm vẫn còn ở trong tình trạng ngây ngốc, lại vì mùi thơm nức của lẩu mà tỉnh táo lại đôi chút. Trước khi họ đến, nhân viên của quán đã chuẩn bị xong nước lẩu và nguyên liệu, Tề Dĩ Phạm đi rửa tay quay lại, ngồi xuống ghế.

Bên này Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cũng đi rửa tay, sau đó quay lại ngồi xuống hai bên ghế dài. Kim Thái Hanh nhìn một bàn thức ăn, nói với Điền Chính Quốc: "Đây đều là những thứ chúng tôi thường hay ăn. Cậu muốn ăn gì thì cứ gọi thêm."
Điền Chính Quốc ngồi đối diện Kim Thái Hanh, trước mặt là nồi lẩu sôi sùng sục, hơi nước không ngừng cuộn lên, Điền Chính Quốc nhìn một bàn đầy ắp, nói: "Tôi sao cũng được."
Kim Thái Hanh nhìn cậu một cái, cũng không nhiều lời, chỉ bảo nhân viên phục vụ mang thêm thịt và các món khác. Toàn bộ đồ được mang lên đủ, ba người bắt đầu ăn.

Bởi vì được chuẩn bị trước nên vào ăn cũng rất nhanh. Ba người ăn hơn nửa tiếng, không lâu sau, Tề Dĩ Phạm đã no căng bụng ôm điện thoại bắt đầu chơi game.
Điền Chính Quốc ngồi đối diện đã hạ đũa từ trước khi Tề Dĩ Phạm ngừng, Kim Thái Hanh nhìn cậu, hỏi: "No rồi?"
Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn anh. Hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là nồi lẩu sôi sùng sục, hơi nước trắng xóa cuộn lên, hơi nóng khiến mặt Điền Chính Quốc phiếm đỏ, dưới ánh đèn không quá sáng, môi và mắt cậu dường như cũng thu vào những đốm sáng lấp lánh.

Cậu nhìn Kim Thái Hanh, đáp: "No rồi."
Kim Thái Hanh đáp một tiếng, nói: "Vậy về thôi."
Dứt lời, Kim Thái Hanh đứng dậy, ra quầy thanh toán tiền.

-
Trong thời gian Kim Thái Hanh thanh toán tiền, Điền Chính Quốc và Tề Dĩ Phạm cũng đi ra đến quầy lễ tân. Kim Thái Hanh thanh toán xong, cầm hai chai nước, đưa cho Tề Dĩ Phạm và Điền Chính Quốc mỗi người một chai. Đưa nước xong, Kim Thái Hanh lại gọi cho tài xế ở nhà, để người đó lái xe đến đây.
Tề Dĩ Phạm mở nắp chai nước, nghe được nội dung cuộc gọi vừa rồi của Kim Thái Hanh, tò mò hỏi.
"Cậu bảo tài xế lái xe đến đây làm gì thế ạ?"
"Đưa con về." Kim Thái Hanh nói.
Tề Dĩ Phạm: "..."

-
Ông chủ quán lẩu và Kim Thái Hanh là chỗ quen biết, nghe vậy thì biểu thị sẽ để ý Tề Dĩ Phạm đến khi tài xế đến. Sắp xếp cho Tề Dĩ Phạm xong, Kim Thái Hanh dẫn theo Điền Chính Quốc rời khỏi quán lẩu.

Lúc đi vào là ba người, rời khỏi lại chỉ còn Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh. Điền Chính Quốc nhìn Tề Dĩ Phạm ngồi ở đằng kia chờ tài xế đến, hơi động môi muốn nói gì đó, Kim Thái Hanh đã mở cửa bảo cậu lên trước.
Điền Chính Quốc giương mắt nhìn Kim Thái Hanh, cuối cùng không nói gì nữa ngồi vào. Đợi Điền Chính Quốc ngồi ngay ngắn xong, Kim Thái Hanh mới vòng sang bên kia ngồi vào xe.

Kim Thái Hanh lái xe, nhưng không hỏi Điền Chính Quốc ở đâu, mà trước tiên lái đến một hiệu thuốc.
Cho xe dừng lại, Kim Thái Hanh bảo Điền Chính Quốc chờ mình trong xe, bản thân thì xuống xe đi vào hiệu thuốc. Điền Chính Quốc ngồi trong xe chờ, không quá lâu sau, Kim Thái Hanh cầm theo đồ quay lại ngồi vào xe.
Anh đưa thuốc dạ dày vừa mua cho Điền Chính Quốc.
"Uống thuốc."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro