Chương 4
Dịch: CP88
***
Rất nhanh đã phân tích xong kết quả thi của hơn hai mươi học sinh.
Điền Chính Quốc để cách một thời gian nghỉ để nếu phụ huynh nào có thắc mắc gì có thể hỏi mình. Nhưng dường như so với tình hình của con cái nhà mình, những phụ huynh này có nhiều điều nghi vấn dành cho chủ nhiệm lớp mới hơn. Trong câu hỏi của mọi người lộ ra ít nhiều sự không tín nhiệm dành cho cậu, Điền Chính Quốc đứng trên bục giảng, nghiêm túc lắng nghe, trả lời câu hỏi của từng người.
Rõ ràng để cho Điền Chính Quốc làm chủ nhiệm của lớp tám cũng là do trường học đã hoàn toàn bó tay hết cách. Cũng may thầy Lý là chủ nhiệm trước đó không lâu nữa sẽ quay lại, cũng đảm bảo thành tích cho cuộc thi cuối kỳ. Sau khi biết được tin này, phụ huynh dường như yên tâm hơn rất nhiều. Thời gian còn lại, không còn ai hỏi cậu vấn đề nào nữa, quay sang trao đổi với nhau.
Đối với phụ huynh mà nói, môi trường học, tình hình trong lớp và bạn học, bọn họ đều cần phải chú ý. Bởi thế sau khi thả cho họ tự do trao đổi, đủ các chủ đề được bắt đầu, bầu không khí rất nhanh trở nên náo nhiệt.
Điền Chính Quốc đứng trên bục giảng nghe phụ huynh bên dưới xì xầm trao đổi, đợi xem họ còn gì muốn hỏi hay không. Nhưng rất rõ ràng, phụ huynh đang bàn luận sôi nổi đã quên mất sự tồn tại của cậu. Điền Chính Quốc đứng thêm một lát, sau đó cúi đầu, nhìn sơ đồ lớp trên mặt bàn.
Trên đó ghi vị trí cạnh cửa sổ là của Tề Dĩ Phạm. Trước đó khi thông báo buổi họp phụ huynh, Tề Dĩ Phạm nói ba mẹ mình không ở trong nước, sau khi cậu nói buộc phải có phụ huynh tham gia, Tề Dĩ Phạm đã nói sẽ nhờ cậu mình đến.
Kim Thái Hanh hẳn là cậu của Tề Dĩ Phạm.
Với vai trò của một người cậu, có lẽ Kim Thái Hanh cũng không quá hiểu rõ tình trạng học hành của cháu ngoại mình. Đến buổi họp phụ huynh này chẳng qua cũng là cho có mặt. Vừa rồi, dù là lúc cậu phân tích điểm thi của Tề Dĩ Phạm, hay là trả lời câu hỏi của phụ huynh, anh đều không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi ở đó.
Đoán chừng chỉ chờ buổi họp phụ huynh kết thúc là sẽ lập tức ra về.
Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn chằm chằm sơ đồ chỗ ngồi, chợt điện thoại rung lên. Điền Chính Quốc cầm điện thoại, rời khỏi lớp học.
-
Học sinh vừa rồi đứng bên ngoài đều đã tản đi. Buổi họp kéo dài được hơn một tiếng rồi, đám trẻ bên ngoài nghe xong phân tích kết quả thi của mình và phần chủ nhiệm giải đáp thắc mắc của mọi người, phần sau phụ huynh trao đổi thì không còn hứng thú nữa. Thời gian còn lại, học sinh đều rời khỏi dãy lớp học xuống khuôn viên đi dạo.
Hành lang vốn rộn ràng nhốn nháo trở nên tĩnh lặng vắng vẻ, Điền Chính Quốc cầm điện thoại vẫn đang rung nãy giờ đi ra cuối hành lang, ấn nghe.
Điện thoại từ thầy Lý gọi tới. Biết hôm nay lớp tám họp phụ huynh, thầy Lý sợ cậu không ứng phó được, mới gọi điện hỏi thăm.
Hai ngày trước thầy Lý vừa làm phẫu thuật, hôm nay vẫn còn khá yếu. Nói được mấy câu đã bị người nhà ép nghỉ ngơi. Điền Chính Quốc đứng bên cửa sổ ngoài hành lang, nói đôi ba câu về buổi họp phụ huynh hôm nay. Thầy Lý nghe xong, cám ơn Điền Chính Quốc rồi nói mình sẽ nhanh chóng quay lại. Người nhà lại giục tiếp, thầy Lý có lỗi nói tạm biệt với Điền Chính Quốc rồi cúp máy.
Tiếng nói chuyện ồn ào bên kia sau một tiếng tút im bặt, Điền Chính Quốc đứng tại chỗ thất thần hồi lâu. Sau khi hồi thần, Điền Chính Quốc cất điện thoại chuẩn bị quay về lớp. Trong lớp vẫn còn phụ huynh, tuy cậu ở đó hình như cũng không có mấy tác dụng, nhưng vẫn không thể không có mặt. Ngay lúc Điền Chính Quốc rẽ vào hành lang trước dãy lớp học thì thấy được Kim Thái Hanh đứng bên cửa sổ.
Bước chân cậu dừng lại.
Kim Thái Hanh ra đây hút thuốc.
Kim Thái Hanh không hiểu rõ tình hình học tập của cháu mình. Có mấy phụ huynh hỏi anh, cái gì mà kết quả thi cái gì mà học thêm, anh đều không biết phải nói gì. Thấy vẫn có người muốn hỏi chuyện mình, anh bèn dứt khoát đi ra ngoài này.
Đã là mười giờ sáng, gió thổi vào bắt đầu mang theo hơi ấm. Kim Thái Hanh hút thuốc, vừa nhả ra khói trắng thì nghe thấy tiếng bước chân của Điền Chính Quốc.
Kim Thái Hanh quay đầu, khói trắng tràn ra lượn lờ quanh ngũ quan như tạc tượng và đôi mắt hẹp dài thâm thúy của anh, đợi đến khi Điền Chính Quốc đi vào tầm nhìn của mình, Kim Thái Hanh lên tiếng.
"Gọi điện xong rồi?"
Vừa rồi vì sợ ảnh hưởng đến phụ huynh trong lớp nên Điền Chính Quốc cầm điện thoại đi đến tận cuối hành lang. Âm thanh từ cuối hành lang không thể truyền vào đến lớp học, nhưng đứng ngoài này thì vẫn có thể nghe thấy.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như từ trong núi sâu thâm cốc truyền ra, Điền Chính Quốc ngẩn ra hai giây, mới đáp.
"Gọi xong rồi."
Kim Thái Hanh nhìn cậu, khẽ cười.
Người đàn ông rất cao lớn.
Đều là đàn ông đã trưởng thành, Kim Thái Hanh dường như lại cao lớn hơn Điền Chính Quốc rất nhiều, thân dài vai rộng lưng phẳng, dường như anh phải cao gần một mét chín. Nhưng dù vậy thì nhìn cũng không bị lêu nghêu, ngược lại vẫn vô cùng thuận mắt, dù chỉ im lặng đứng đó, cũng tựa như một bức tượng tinh tế trải qua vô số tính toán đắn đo mới hạ dao xuống.
Không chỉ có dáng người, diện mạo của anh cũng hết sức hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng, quai hàm gợi cảm, nhìn qua thì sắc bén, nhưng lại có cảm giác trầm tĩnh.
Điền Chính Quốc im lặng nhìn trong chốc lát, sau đó thu hồi tầm mắt, nghe tiếng trao đổi của phụ huynh trong lớp, nói với Kim Thái Hanh.
"Tôi vào trước."
Điền Chính Quốc nói xong, Kim Thái Hanh quay đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt dừng trên người cậu. Anh không đáp lời Điền Chính Quốc, chỉ nhìn như vậy.
Giữ cái nhìn như thế trong chốc lát, Kim Thái Hanh gọi.
"Điền Chính Quốc."
"Không nhận ra tôi hả?"
Điền Chính Quốc bước được hai bước thì dừng lại.
Kim Thái Hanh nhận ra Điền Chính Quốc.
Hai người đã học cùng nhau hai năm trung học. Lớp mười một, Điền Chính Quốc chuyển trường, vào lớp của anh, trở thành bạn học. Tính từ thời điểm thi đại học, đây là lần gặp lại đầu tiên của hai người.
Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc là bạn học hai năm, thực tế lại không có quá nhiều tiếp xúc. Điền Chính Quốc là học sinh giỏi, sau khi chuyển vào, về cơ bản là đều được xếp ở hàng đầu, lần thi nào cũng xếp hạng nhất. Cậu khá ít nói, tính cách cũng nhạt nhẽo, với Kim Thái Hanh giống như ở thái cực trái ngược hoàn toàn.
Cuộc sống trung học của Điền Chính Quốc ngoại trừ học thì vẫn là học. Mà cuộc sống của Kim Thái Hanh phong phú muôn màu muôn vẻ. Tuy rằng học trung học trong nước, nhưng vì đã xác định sẽ ra nước ngoài du học nên cũng không đặt nhiều tâm tư vào việc học.
Nhóm bạn chơi của anh, phần lớn đều có cùng con đường đó. Thế nên thời điểm đó, ngoại trừ các tiết học, bọn họ còn có những hoạt động khác, ví dụ như chơi bóng đánh quyền. Mà những cái này, Điền Chính Quốc đều không bao giờ tham gia.
Cứ như thế, hai con người ở hai thái cực khác nhau, dù có cùng một lớp, thì ngày thường cũng khó mà có cơ hội tiếp xúc, càng đừng nói là nói chuyện với nhau.
Sở dĩ Kim Thái Hanh nhận ra Điền Chính Quốc là vì cậu so với thời trung học không hề thay đổi.
Đúng là cậu có cao hơn đôi chút, hiện tại hẳn là cũng đã một mét tám. Chỉ có thân hình đó vẫn gầy như xưa, tuy gầy nhưng cũng đã ra dáng đàn ông trưởng thành hơn, bớt đi mấy phần ngây ngô của thời niên thiếu. Màu da cậu so với thời trung học còn nhợt nhạt hơn, cặp kính gọng bạc che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lại một cái mũi cao thẳng và một đôi môi phớt hồng.
Không chỉ có màu da, màu môi, màu mắt, thậm chí là màu tóc cũng nhạt hơn người thường. Loại sắc tố này khiến cậu nhìn qua trông yếu đuối và hiền lành hơn, ngược lại khá hợp với tính cách chậm chạp đó của cậu.
Kim Thái Hanh không chắc chắn lắm Điền Chính Quốc có nhận ra mình hay không.
Dù sao hồi trung học, lúc nào cậu cũng cắm mặt vào sách vở, đoán chừng ngoại trừ kiến thức đã học ra cũng không nhớ được gì khác.
Hiển nhiên là anh đã đánh giá thấp trí nhớ của Điền Chính Quốc. Cậu có thể nhớ được nhiều kiến thức như thế, đương nhiên cũng nhớ được anh.
Điền Chính Quốc đứng đó giống như đã trôi dạt đi đâu. Cậu suy tư chừng nửa phút, sau đó, con ngươi màu nâu nhạt hướng về phía anh.
"Nhận ra." Điền Chính Quốc nói.
-
Kim Thái Hanh rời khỏi tòa lớp học không lâu thì nhận được điện thoại của Tề Dĩ Phạm. Tề Dĩ Phạm chơi bóng rổ cả một chiều, cảm thấy thời gian đại khái rồi, bèn gọi điện hỏi tình hình buổi họp phụ huynh.
Thật ra cậu ta cũng không lo lắng gì cả, chỉ là hôm nay Kim Thái Hanh đã đến họp phụ huynh giúp, cậu ta cũng nên gọi điện hỏi thăm hai câu.
Sợ đứng ngoài sân bóng quá ồn ào, Tề Dĩ Phạm đi hẳn vào phòng thay đồ, điện thoại gọi đi không lâu thì Kim Thái Hanh ấn nghe, "alo" một tiếng, Tề Dĩ Phạm vội nói.
"Cậu, họp xong rồi ạ?"
"Xong rồi." Kim Thái Hanh đáp ngắn gọn.
"Không có chuyện gì chứ ạ?" Nghe giọng điệu của Kim Thái Hanh, Tề Dĩ Phạm thấy hơi nhẹ nhõm, bèn thăm dò một câu.
"Chuyện gì?"
"Không ạ." Tề Dĩ Phạm lập tức thay đổi chủ đề. Nếu cậu đã không chủ động nhắc tới, vậy thì cậu ta có hỏi cậu cũng không trả lời, xem ra buổi họp hôm nay thật sự không có vấn đề gì.
Cậu ta nhờ cậu mình đến họp phụ huynh cũng là vì chủ nhiệm lớp nói nhất định phải tham gia. Cậu ta còn cho là với khí chất trên người cậu mình sẽ dọa cái vị chủ nhiệm kia khiếp vía một phen. Nhưng cẩn thận suy nghĩ, người kia chẳng qua cũng chỉ là một chủ nhiệm lớp nho nhỏ, khẽo là cậu mình còn chẳng buồn để trong mắt.
Nghĩ đến đây, Tề Dĩ Phạm coi như chuyện họp phụ huynh kết thúc tại đó, cậu ta quay sang hỏi Kim Thái Hanh: "Vậy giờ cậu về luôn ạ?"
"Ừm. Chiều nay ở tập đoàn có cuộc họp." Kim Thái Hanh nói.
"Bao giờ thì xong ạ?" Tề Dĩ Phạm hỏi.
"Chắc là sớm thôi." Kim Thái Hanh đáp.
Tề Dĩ Phạm vui vẻ nói: "Vậy tối nay chúng ta đi ăn lẩu đi. Lâu rồi con với cậu không đi ăn với nhau, cứ đi chỗ lần trước ấy ạ, chỗ đó đủ cay."
Khẩu vị của Tề Dĩ Phạm là không cay không vui. Lần trước Tề Dĩ Phạm theo Kim Thái Hanh ăn ở quán lẩu tư nhân kia, chuẩn khẩu vị của cậu ta, Tề Dĩ Phạm ăn được một lần, nhớ mãi không quên.
Kim Thái Hanh không lập tức đồng ý, anh không nói chuyện, giống như đang suy nghĩ. Ngay ở lúc Tề Dĩ Phạm cho là anh sẽ từ chối, Kim Thái Hanh nói.
"Chiều nay con tan học cậu sẽ tới đón."
- -- Lời tác giả ---
Tề Dĩ Phạm: Cậu tốt quá à.
Kim Thái Hanh: Cậu đến vì cậu nhỏ của con thôi.
Tề Dĩ Phạm:...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro