Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Dịch: CP88
***
Điền Chính Quốc nói xong, Kim Thái Hanh nhìn cậu, ánh mắt khẽ động.
Kim Thái Hanh ngồi đó, im lặng nhìn Điền Chính Quốc, một lát sau, anh lên tiếng.
"Vì sao lại xin lỗi?"
"Tối qua tôi đã có thái độ không tốt." Điền Chính Quốc nói.
Khi đó thái độ của cậu cũng không hẳn là đến mức không tốt, nhưng đúng là có hơi sắc bén quá. Lúc nghe được đề nghị của Kim Thái Hanh, cậu đã bị bí mật và dục vọng chôn sâu trong lòng che mắt, bất giác để cho thể xác và tinh thần sinh ra chống đối.
Dù là thế nào, một câu "xin lỗi" này, Điền Chính Quốc cần phải nói.
Kim Thái Hanh nhìn cậu, hồi lâu không nói gì.
Hai người đều ở tại vị trí của mình, cách một phòng khách trống trải yên tĩnh nhìn nhau. Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc đứng đó, giữa mi tâm nhíu lại một cái rất khó nhìn ra. Anh thu lại ánh mắt, sau đó lại nâng lên, một lần nữa nhìn về phía Điền Chính Quốc, nói.
"Tôi cũng có sai."
"Khi đó tôi đã không suy nghĩ đến cảm xúc của cậu." Kim Thái Hanh nói.
Kim Thái Hanh nói xong, đôi con ngươi nhạt màu mà trong suốt dưới hàng mi dài của Điền Chính Quốc hơi co lại, mi mắt khẽ động, sau đó, cậu thu ánh mắt về.
Điền Chính Quốc rũ mắt, không tiếp tục đối diện với Kim Thái Hanh, cặp kính của cậu giống như bị phủ lên một tầng sương, mà Điền Chính Quốc, thất thần không biết là đang nghĩ cái gì.
"Đã ăn cơm chưa?" Trong lúc cậu còn đang thất thần, Kim Thái Hanh chợt hỏi.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh, một lát sau, Điền Chính Quốc đáp.
"Chưa."
"Dì nấu cơm tối nhiều lắm, muốn ăn không?" Kim Thái Hanh hỏi.
"Được."
-
Hai người nói chuyện xong, Kim Thái Hanh đứng dậy đi ra lấy một đôi dép cho Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc đổi giày, theo Kim Thái Hanh đi vào nhà ăn.
Nhà ăn ở ngay bên cạnh phòng khách, không gian mở. Bữa tối dì giúp việc chuẩn bị bày trên bàn, bởi vì vừa rời đi không lâu nên đồ ăn vẫn còn nóng hổi, có thể ăn luôn.
Bữa tối làm theo kiểu Trung đơn giản, hai món một canh, còn có cơm. Điền Chính Quốc đi tới ngồi xuống, Kim Thái Hanh quay về bàn làm việc.
Cách phòng khách, một người ở nhà ăn, một người ngồi trong một góc ở phòng khách. Điền Chính Quốc im lặng ăn cơm, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng bát đũa va chạm. Âm thanh không lớn, vang lên trong nhà ăn, khi phiêu tán đến chỗ Kim Thái Hanh ngồi gần như đã không còn lại gì. Kim Thái Hanh ngồi ở bàn làm việc, tay cầm chuột kéo xuống, đọc phần tài liệu vừa rồi còn chưa xem xong.
Không quá lâu sau, Điền Chính Quốc ngồi ở bàn ăn đứng dậy. Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn sang, thấy Điền Chính Quốc đang dọn bàn ăn.
Kim Thái Hanh nói: "Mai dì giúp việc đến sẽ dọn."
Anh nói xong, Điền Chính Quốc quay lại nhìn một cái, sau đó, cậu coi như đã biết, chỉ dọn đơn giản qua, bỏ bát đũa vào bồn rửa.
Điền Chính Quốc mở vòi nước rửa tay, sau đó đứng đó, nhìn nước chảy qua kẽ ngón tay. Rửa tay xong, Điền Chính Quốc đóng vòi nước lại, xoay người.
Kim Thái Hanh không tiếp tục ngồi nhìn cậu nữa, đứng dậy đi đến trước bàn trà rót nước. Tiếng rót nước vang lên, Điền Chính Quốc đưa mắt nhìn tới, Kim Thái Hanh rót nước xong, hỏi Điền Chính Quốc.
"Nước hay trà?"
Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua cốc nước trong tay anh, nói: "Nước."
Cậu nói xong, Kim Thái Hanh rót thêm một cốc nước khác, sau đó mang cả hai đến bàn làm việc.
Suốt quá trình này, Điền Chính Quốc đều đứng tại chỗ nhìn theo, sau đó, mới đi tới, ngồi xuống đồi diện Kim Thái Hanh.
Máy tính đặt trên bàn chưa tắt, nhưng Kim Thái Hanh cũng không tiếp tục xem. Điền Chính Quốc đi tới, anh nâng mắt nhìn về phía cậu. Điền Chính Quốc ngồi xuống ghế đối diện, hai người cách một chiếc bàn gỗ nhìn nhau.
Điền Chính Quốc đụng phải tầm mắt của Kim Thái Hanh, hàng lông mi dài khẽ rung lên, cậu rũ mắt, cầm lấy cốc nước, uống một hớp.
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc đối diện cầm cốc nước thủy tinh trong suốt, ngón tay thon gầy đặt trên thành cốc thủy tinh. Hơi nước theo động tác của cậu bay lên, đậu lại trên hàng lông mi dài của cậu. Xuyên qua một tầng hơi nước, ánh mắt của cậu dường như lại trở nên trong suốt sáng ngời hơn.
Cậu rũ mắt, không biết là đang nghĩ gì.
"Ăn được không?"
Trong lúc quan sát Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh hỏi một câu.
Sau lớp kính mắt, Điền Chính Quốc nhìn lên, đối diện với anh. Người đàn ông ngồi ở đó, trên người là sơ mi đơn giản, hai cúc phía trên không đóng, nhưng vì đang ở nhà, khiến khí chất trên người anh bớt đi mấy phần trầm tĩnh của một doanh nhân, thay bằng tản mạn lười biếng.
Nhưng dù là khí chất gì, thì đặt trên người Kim Thái Hanh đều cực kỳ thu hút ánh nhìn. Điền Chính Quốc nhìn anh, đáp.
"Được."
"Chừng đó vừa ăn chứ?'' Kim Thái Hanh lại hỏi.
"Vừa ăn."
Kim Thái Hanh cứ như ông chủ của nhà hàng đang hỏi cảm giác trải nghiệm của khách hàng. Anh hỏi, cậu đáp, cuộc trò chuyện của hai người đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, cũng không đi sâu hơn vào bất cứ chủ đề gì.
Vừa rồi lúc Điền Chính Quốc vào cửa đã nói xin lỗi với anh, còn nói nguyên nhân mình xin lỗi. Cậu nói bởi vì thái độ của mình tối qua không tốt, hôm nay đến xin lỗi, nhưng cũng không nói là vì sao hôm qua thái độ của mình lại không tốt.
Chỉ là sau lời xin lỗi đó, Kim Thái Hanh bảo cậu đi ăn trước. Bây giờ đã ăn xong, hai người còn khá nhiều chuyện cần nói.
Kim Thái Hanh ngược lại cũng không định đi sâu vào nguyên nhân hôm qua Điền Chính Quốc làm như thế. Anh nhìn cậu, cậu có vẻ đang nghĩ gì đó, có lẽ là đang suy nghĩ phải mở miệng thế nào, giải thích nguyên nhân cậu làm như vậy.
Cậu nhìn anh, bởi vì vừa uống nước nên cánh môi còn đọng nước, cậu khẽ mím môi, muốn mở miệng, lại còn do dự ngập ngừng.
Tầm mắt của Kim Thái Hanh dừng trên môi cậu, trước khi Điền Chính Quốc lên tiếng, Kim Thái Hanh chợt gọi tên cậu.
"Điền Chính Quốc."
Có lẽ vì không đoán được Kim Thái Hanh sẽ lên tiếng trước, Điền Chính Quốc hơi ngẩn ra, giương mắt nhìn anh, đáp.
"Ừm?"
"Cậu có thể tiếp tục đến." Kim Thái Hanh nói.
Điền Chính Quốc khẽ chớp mắt một cái.
"Có thể tôi sẽ không có nhà. Nhưng chỉ cần cậu còn cần thì vẫn sẽ có cơm tối." Kim Thái Hanh nói.
Ánh mắt của Điền Chính Quốc ngưng tại đây.
Hôm qua cậu đã hỏi Kim Thái Hanh, mình có thể ăn như vậy bao lâu, sau đó lại nói đây không phải biện pháp giải quyết lâu dài, sức khỏe của cậu vẫn phải dựa vào bản thân cậu.
Khi đó cậu nói ra lời này, hoàn toàn là do bản năng muốn phản kháng sự hấp dẫn từ đề nghị của Kim Thái Hanh, tiếp tục duy trì cuộc sống cô đơn tịnh mịch của bản thân.
Bởi vì cậu biết, Kim Thái Hanh không thể nào quan tâm cậu cả đời. Không có chuyện anh sẽ ở mãi căn hộ này. Anh sẽ yêu đương, sẽ có gia đình, sẽ sinh con đẻ cái.
Mà cậu vĩnh viễn chỉ là người ngoài.
Kim Thái Hanh hiểu cậu, hiểu anh đối với cậu có sự hấp dẫn thế nào, khiến cậu sinh ra cảm giác dựa dẫm, đồng thời cũng phải luôn tỉnh táo duy trì cảnh giác.
Anh biết sự yếu đuối của cậu.
Cho nên hôm nay, khi cậu không biết phải giải thích chuyện hôm qua thế nào, Kim Thái Hanh nói cho cậu biết, cậu không cần phải giải thích quá nhiều. Anh biết, tôn trọng, hơn nữa cũng sẽ vĩnh viễn cung cấp cảm giác an toàn và giúp đỡ cho cậu.
Nhưng Kim Thái Hanh chỉ hiểu được lớp bề mặt.
Anh cho rằng cậu là một người cô độc, sẽ kích hoạt cơ thế phòng vệ khi người khác muốn thay đổi cuộc sống cô độc của cậu, bởi như vậy sau khi đối phương rời đi, cậu sẽ rơi vào nỗi khổ một mình không nơi nương tựa càng sâu hơn.
Nhưng điều anh không biết chính là, phản ứng của cậu như vậy là vì cậu thích anh.
Cậu thích Kim Thái Hann, bởi vậy giới hạn tình cảm phân biệt rõ ràng giữa hai người khiến cậu càng đau lòng càng thống khổ hơn. Cho nên ngày hôm qua khi anh nói cậu có thể đến nhà anh ăn cơm, Điền Chính Quốc mới theo bản năng chống đối chính phần tình cảm của mình mà có phản ứng như vậy, cũng là để cậu không vì thế mà sinh ra ảo tưởng, để cậu luôn luôn giữ tỉnh táo từng giây từng phút.
Tối qua cậu đã có một giấc mơ. Trong mơ, Kim Thái Hanh càng ngày càng cách xa cậu. Cả ngày hôm nay cậu đều thất thần suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đến đây xin lỗi.
Cậu mang theo sự giác ngộ phải chết chìm đến.
Chính là nói, cậu chấp nhận đối diện với sự khổ sở tương lai sẽ mất đi Kim Thái Hanh, nhưng mà sự vui vẻ mà hiện tại được ở gần anh, cậu cũng không có cách nào chối từ.
Có lẽ cậu sẽ cô độc cả đời, nhưng cậu cũng có thể nhân một cơ hội này, giữ lại cho chính mình một chùm sáng rực rỡ, dùng nó làm tưởng niệm cho phần đời còn lại.
Cậu và Kim Thái Hanh đã hoàn toàn bị vây giữa hai sự lý giải khác nhau từ lời nói và hành vi của cậu.
Kim Thái Hanh coi cậu là một người không có bạn bè, sống một cuộc sống cô độc, sợ sự thay đổi trong thói quen cuộc sống sẽ mất đi sự cân bằng vốn có, khiến cậu cảm thấy không an toàn.
Nếu đã như vậy, anh sẽ cho cậu cảm giác an toàn vĩnh viễn.
Cậu có thể tiếp tục đến ăn tối ở căn nhà này, không cần biết là anh có ở đây hay không.
Mà ở góc độ của Điền Chính Quốc, điểm mấu chốt của cậu lại là Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc cầm cốc nước thủy tinh, bên trong là nước ấm, hơi nước không ngừng tỏa ra. Sự ấm áp chạm tới đầu ngón tay, thấm vào bên trong da thịt, thần kinh, nhưng chạm đến trái tim thì dừng lại.
Cả người cậu đều nóng, trái tim lại rất lạnh.
Nhưng như thế có là gì, Kim Thái Hanh đã cho cậu đủ ấm áp trên thân thể.
Khuôn mặt Điền Chính Quốc giống như một ngọn núi phía xa xăm bị một lớp sương mù bao phủ. Kim Thái Hanh vẫn nhìn cậu, chờ đợi đáp án. Điền Chính Quốc rốt cuộc ngẩng lên, khẽ gật đầu.
"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro