Chương 16
Dịch: CP88
***
Ngày hôm sau, Điền Chính Quốc bắt xe đến Kim trạch.
Tuy Kim Thanh đã kết hôn sinh con, nhưng phần lớn thời gian vẫn ở tại đại trạch Kim gia. Theo lẽ đó, dĩ nhiên là Tề Dĩ Phạm cũng sống ở đây.
Tối thứ năm sau khi Kim Thái Hanh nói sẽ hỏi ý kiến của Điền Chính Quốc, Kim Thanh đã liên hệ với phía nhà trường, đánh tiếng trước một phen. Kim Thanh có cổ phần ở trường, xem như là một trong số thành viên hội đồng quản trị, cô ấy đã có lời, phía nhà trường dĩ nhiên cũng không có ý kiến gì, chỉ cần giáo viên đồng ý là được. Sau đó Kim Thái Hanh đi hỏi ý kiến Điền Chính Quốc, nhận được lời đồng ý của cậu. Trước khi Điền Chính Quốc đến, Kim Thanh đã chờ sẵn trong phòng khách.
Điền Chính Quốc không chỉ là giáo viên dạy toán của Tề Dĩ Phạm, còn là vị giáo viên đầu tiên Kim Thái Hanh chủ động mời đến cho Tề Dĩ Phạm. Sau đó cô ấy cẩn thận hỏi lại, mới biết hóa ra Điền Chính Quốc là bạn cấp ba với Kim Thái Hanh, lần trước anh đi họp phụ huynh đã gặp lại, sau đó trở thành bạn bè.
Kim Thanh quen biết không ít bạn bè của Kim Thái Hanh. Dù sao cũng là chị gái của Kim Thái Hanh, quan hệ của hai người lại khá tốt, trong quá trình Kim Thái Hanh trưởng thành, Kim Thanh cũng quan tâm anh bằng cách tiếp xúc với bạn bè của anh. Chỉ là phần lớn bạn bè của Kim Thái Hanh mà ngày thường cô ấy tiếp xúc đều là những người có gia cảnh tốt như Trần Cảnh Vũ, trường hợp giống như Điền Chính Quốc, vẫn là lần đầu nghe nói, cũng là lần đầu tiếp xúc.
Điền Chính Quốc đến Kim trạch vào buổi chiều. Lúc thông báo với con trai về buổi dạy kèm này, để Tề Dĩ Phạm không quá mức chống đối, Kim Thanh đã hứa đổi lại sẽ cho cậu ta đi đá bóng vào sáng thứ bảy.
Xe taxi dừng lại trước cổng, Điền Chính Quốc đi xuống, đã có người chờ sẵn. Cậu theo người nọ đi qua vườn hoa và đài phun nước nhìn khá khoa trương, cuối cùng đến được tòa nhà chính. Đi đến cửa chính thì được Kim Thanh đón.
"Thầy Điền đúng không ạ? Mời vào mời vào."
Kim Thanh là mẹ của Tề Dĩ Phạm, cũng là chị gái của Kim Thái Hanh. Cô ấy lớn hơn anh mười tuổi, nhưng dù là vậy thì thoạt nhìn so với tuổi, cảm giác cô ấy còn trẻ hơn rất nhiều. Người phụ nữ với dáng người cao gầy thon thả, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí khái mạnh mẽ dứt khoát. Nhưng dù là một người phụ nữ mạnh mẽ, thì ở trước mặt thầy giáo của con mình, cô ấy vẫn luôn giữ tươi cười lịch sự mà tôn trọng.
Kim Thanh chào hỏi xong, Điền Chính Quốc nhìn cô ấy, khẽ gật đầu nói.
"Chào chị."
Dựa theo tuổi tác, Điền Chính Quốc gọi là "chị" cũng không có gì không thích hợp. Kim Thanh đưa mắt đánh giá, cảm thấy so với em trai mình, Điền Chính Quốc thật sự quá gầy. Kim Thái Hanh nói Điền Chính Quốc nhỏ hơn anh một tuổi, nhưng khi gặp cậu rồi, Kim Thanh lại cảm thấy dáng vẻ này của Điền Chính Quốc, phải nhỏ hơn năm tuổi mới đúng. Thậm chí so với Tề Dĩ Phạm, cậu cũng không lớn hơn bao nhiêu, thật giống một cậu sinh viên vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường.
Nhưng khí chất đó lại rất dễ gây ấn tượng tốt cho phụ huynh, dù sao nhìn thế nào cũng rất ra dáng một vị thầy giáo giỏi. Không chỉ có thế, trước đó thật ra Kim Thanh cũng đã hỏi thăm phía nhà trường. Năng lực dạy học của Điền Chính Quốc là không thể nghi ngờ. Mà lần này đến giúp dạy kèm, chuyện tiền lương tạm thời không đề cập, chủ yếu là do nể mặt Kim Thái Hanh.
Thấy Điền Chính Quốc giữ phép lịch sự như vậy, Kim Thanh cười lên, đón cậu vào nhà. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Điền Chính Quốc được cô ấy đưa lên tận phòng của Tề Dĩ Phạm ở tầng hai.
Trong phòng, Tề Dĩ Phạm đang ôm bóng ném vào rổ. Sáng nay đá bóng còn chưa đã, bây giờ phải về đây học toán đúng là nghĩ thôi đã thấy phiền. Cậu ta không dám cãi lời mẹ, nhưng nghĩ đến cuối tuần còn phải gặp thầy giáo dạy mình ở trường, Tề Dĩ Phạm thật sự đau đầu không thôi.
Kim Thanh đưa Điền Chính Quốc lên đến phòng của Tề Dĩ Phạm, đưa tay gõ cửa. Tề Dĩ Phạm nhanh chóng ném quả bóng đi, chạy đến trước bàn học ngồi xuống. Mông vừa chạm ghế, mẹ đã dẫn theo thầy dạy toán đi vào.
Nhìn thấy mẹ và thầy giáo dạy toán ở trường, Tề Dĩ Phạm ôm một bụng khó chịu không có chỗ phát ra, thế là lại nuốt về trong bụng. Chờ Điền Chính Quốc đi vào, Kim Thanh nhắc một câu, Tề Dĩ Phạm đứng dậy chào.
"Em chào thầy ạ."
Tề Dĩ Phạm ngoan ngoãn chào xong, Điền Chính Quốc nhìn cậu ta, đáp: "Chào em."
Tề Dĩ Phạm: "..."
Màn chào hỏi ngắn ngủi kết thúc, trước khi ra ngoài, Kim Thanh dặn dò Tề Dĩ Phạm.
"Nhớ nghe lời thầy Điền, đừng có gây chuyện nghe chưa?"
Không biết Tề Dĩ Phạm có nghe lọt được chữ nào không, chỉ thấy cậu ta đáp một tiếng coi như đã biết.
Kim Thanh dặn dò con xong, quay sang Điền Chính Quốc, khuôn mặt đã chuyển sang tươi cười: "Vậy làm phiền thầy Điền ạ. Có chuyện gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, nó mà không nghe lời thì thầy cứ nói với tôi."
Điền Chính Quốc gật đầu, "vâng" một tiếng. Tề Dĩ Phạm đứng một bên, lặng lẽ bĩu môi một cái.
Kim Thanh trước khi đi còn ném cho con trai một ánh mắt cảnh cáo, sau đó ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Tề Dĩ Phạm đang ngồi ngay ngắn lập tức khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ, đứng dậy cầm quả bóng rổ vừa ném sang một bên lên, nhắm hướng rổ ném tới.
Điền Chính Quốc đứng một bên, nhìn Tề Dĩ Phạm ném xong một quả, bản thân cầm sách ngồi xuống trước bàn học của Tề Dĩ Phạm, lên tiếng.
"Bắt đầu từ đâu đây?"
Tề Dĩ Phạm: "..."
Tề Dĩ Phạm cảm thấy vị thầy giáo dạy toán này của lớp mình chính là một bí ẩn khó hiểu.
Bình thường ở lớp, học sinh làm loạn, Điền Chính Quốc cũng làm như không nhìn thấy, tiếp tục giảng bài của mình. Hôm nay cũng thế, cậu ta cầm bóng ném vào rổ ngay trước mặt thầy giáo mình, Điền Chính Quốc lại giống như không hề phát hiện ra sự phản kháng của cậu ta, ung dung mà hỏi một câu như thế.
Tề Dĩ Phạm cầm bóng rổ, đập xuống sàn nhà bằng gỗ. Cậu ta không trả lời Điền Chính Quốc, chỉ chờ bóng rổ bật lên thì đón lấy, sau đó nhắm hướng rổ ném tới.
Tề Dĩ Phạm chẳng nói chẳng rằng lại ném tiếp một quả, Điền Chính Quốc ngồi trước bàn học, giống như cuối cùng cũng bị cậu ta thành công lôi kéo sự chú ý nhìn sang.
Nhìn Tề Dĩ Phạm cầm quả bóng rổ tiếp tục đập lên mặt sàn nhà, chuẩn bị ném vào rổ lần thứ ba. Điền Chính Quốc ngồi đó nhìn một lát, hỏi.
"Em muốn chơi bao lâu?"
Tề Dĩ Phạm đón lấy quả bóng từ dưới đất bật lên, cuối cùng cũng nhìn sang Điền Chính Quốc.
"Chơi đến khi nào thầy đi." Tề Dĩ Phạm đáp.
Điền Chính Quốc chỉ đến dạy kèm cho Tề Dĩ Phạm vào chiều thứ bảy, Tề Dĩ Phạm nói chơi đến khi cậu đi, chính là nói sẽ không chịu ngồi nghe cậu giảng bài.
Điền Chính Quốc nhìn thiếu niên trước mặt, xem như đã hiểu ý của cậu ta.
Điền Chính Quốc vẫn ngồi chỗ cũ, không tiếp tục nói chuyện, nhìn Tề Dĩ Phạm ném bóng vào rổ lần thứ ba.
Điền Chính Quốc không vì Tề Dĩ Phạm mới đồng ý đến dạy kèm cho cậu ta, mà hoàn toàn là vì lòng riêng. Nhưng trước mắt, muốn Tề Dĩ Phạm chịu nghe cậu giảng bài cũng là một việc khó khăn.
Tề Dĩ Phạm không phải một đứa trẻ nghe lời. Ở trên lớp, tuy không đến mức quậy tung lớp học lên, nhưng cũng là học sinh nghịch ngợm nhất trong đám.
Thật ra trên người Tề Dĩ Phạm cũng có vài nét khí chất tương tự với Kim Thái Hanh. Nhưng hai người lại hoàn toàn khác nhau. Lúc Kim Thái Hanh học cấp ba cũng đã biết bản thân sẽ đi du học nước ngoài. Xung quanh anh cũng có rất nhiều bạn bè. Nhưng anh chưa bao giờ đánh nhau với những bạn học khác, cũng sẽ không làm phiền giáo viên giảng bài. Thậm chí là nói, tuy anh không nghiêm túc học hành, nhưng thành tích vẫn duy trì ở mức xếp giữa trở lên.
Tề Dĩ Phạm căn bản không giống với Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc ngồi tại chỗ, nhìn Tề Dĩ Phạm rồi lại bất giác nhớ đến lúc học cấp ba. Cậu nhìn Tề Dĩ Phạm ném hết quả bóng này đến quả bóng khác vào rổ mà thất thần.
Đang trong lúc thất thần, điện thoại của Điền Chính Quốc chợt rung lên. Cậu cúi đầu nhìn tên hiển thị trên màn hình, sau khi thấy là Kim Thái Hanh, bèn nhìn về phía Tề Dĩ Phạm cũng đã ôm bóng rổ nhìn về phía này.
Tề Dĩ Phạm chơi một lát, nhịp tim cũng đã tăng lên, nhưng lúc nghe thấy điện thoại của Điền Chính Quốc rung lên, trái tim cậu ta bỗng ngừng đập một nhịp. Nhất là khi Điền Chính Quốc nhìn về phía cậu ta, Tề Dĩ Phạm càng căng thẳng hơn.
Tề Dĩ Phạm nhìn vào mắt Điền Chính Quốc, hỏi.
"Ai?"
Điền Chính Quốc đáp: "Cậu của em."
Tề Dĩ Phạm: "..."
——— mẫu chuyện nhỏ ———
Kim Thái Hanh: Để xem ai dám không nghe lời vợ của cậu nào.
Tề Dĩ Phạm: *Quỳ xuống*
***
Au: Kim tổng không học dốt như bé Phạm, thậm chí phải nói là học giỏi, cố tình duy trì thành tích xếp giữa cũng có lý do của nó, sau này sẽ tiết lộ kk~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro