C4
Jungkook làm nhân viên phục vụ trong một phòng trà tên Hoàng Gia (Wangsil-ui). Công việc hằng ngày là oder thức uống rồi mang đến phòng pha chế, đứng đợi mang lên cho khách. Sau khi khách rời khỏi thì dọn dẹp bàn, lau sạch sẽ rồi kê lại ghế cho ngay ngắn.
Làm việc ở đây rất náo nhiệt, đa số khách đều đã đứng tuổi. Hai, tư, sáu hát cho nhau nghe. Ba, năm, bảy khiêu vũ. Chủ nhật thường tổ chức các cuộc thi hát hò nhảy múa. Nói chung là một bầu không khí sôi động.
Jungkook mới chỉ làm được tháng thứ hai nhưng công việc không khó nên rất nhanh trở nên thông thạo. Ông chủ có vẻ không đặc biệt nâng đỡ cũng chẳng dìm nhân viên nhỏ bé như cậu, vì vậy ngày qua ngày đi làm rồi về trường, sau đó lãnh lương một cách yên bình , hoàn toàn không có sóng gió.
Hôm nay phòng trà có chút sự kiện đặc biệt, ông chủ tổ chức sinh nhật cho vợ nên không cho khách vào, chỉ những ai có thiệp mới có thể tham gia. Phần cậu thì không có thiệp nhưng vẫn phải có mặt để phục vụ. Ngoài cậu ra còn có ba cậu bạn cùng làm và chị pha chế, thêm vào đó là nhân viên bên dịch vụ nấu ăn. Tất cả đều được phát cho những chiếc áo đồng phuc trắng, cúc cài hai hàng phía trước, mục đích là để những khách mời biết ai là phục vụ còn tiện sai bảo.
Tám giờ tối, phòng trà đầy ắp những chiếc váy dạ hội lướt qua, bên cạnh mỗi quý bà là một quý ông mặc vest lịch lãm. Thưởng thức rượu vang Pháp, khiêu vũ trên nền nhạc do những nghệ sĩ violin. Nầu không khí rất quý phái và sang trọng.
Jungkook được giao, khi tiếng đàn bài happy birthday vang lên sẽ đẩy chiếc bánh kem ba tầng cầu kỳ ra sân khấu. Vì vậy, để bảo đảm mọi việc theo đúng kế hoạch, ba cậu bạn làm cùng và vị pha chế yêu cầu cậu đứng im bên chiếc bánh kem, trước mắt không cần chạy ra chạy vào phục vụ rượu và thức ăn.
Tiếng đàn violin cùng tiếng hát vang lên, cậu đẩy xe bánh kem đi ra đúng như yêu cầu, lúc này mới thấy khách đã đông hơn rất nhiều. Người đang đánh đàn là nam sinh hay đi cùng Kim Taehyung và Han Doosik. Có lẽ đây chính là vị hoàng tử cuối cùng trong bộ ba, “ hoàng tử âm nhạc” Min Yoongi. Tên họ Min này được nhắc đến như một thiên tài về âm nhạc, có khả năng cảm thụ và tiếp thu cực nhanh. Chỉ cần nghe qua một, hai lần đã có thể chơi lại bản nhạc ấy thành thạo như đã luyện tập lâu năm. Như truyền kỳ từ miệng của đám học sinh, Min Yoongi rất ít nói, gần như không giao tiếp với người lạ.
Hoàn thành nhiệm vụ được giao xong cậu lập tức rời sân khấu, đâu thể ở đó như một phần của bữa tiệc. Trước khi quay đi, cậu thấy Min Yoongi kết thúc bài nhạc và ôm người phụ nữ mặc váy đen sang trọng đứng bên cạnh, ấm áp nói
“ mẹ! Chúc mừng sinh nhật!”
Sống lưng cậu lập tức cứng đờ, tên họ Min đó là con của ông chủ sao? Nếu biết cậu làm việc ở đây đến hơn 11 giờ mứi về, biết cậu sống trong ký túc xá thì sẽ không báo cáo tội của cậu đấy chứ? Lạy Chúa! Trái đất quả nhiên tròn.
Vừa rồi khỏi sân khấu, đi vào đám đông để phục vụ thì lại thấy ngay Kim Taehyung và Han Doosik. Cậu một lần nữa gào lên trong lòng. Mẹ kiếp! Nhìn vào tình hình có thể hiểu rằng hôm nay là sinh nhật mẹ Min Yoongi và cậu ta mời hai người bạn thân.
Bọn họ cũng thấy cậu nhưng đương nhiên không vẫy tay chào hay mỉm cười. Cậu với họ có thân gì đâu, Doosik thì chắc cậu ta không muốn cho mọi người biết cậu và cậu ta có hút quan hệ. Nếu không lên lớp đã hẳng diễn bài lạnh nhạt không quen biết.
Jungkook cũng không có ý định đứng lại nhìn bọn họ, quay đầu đi qua phía khác và làm công việc của mình. Dù gì cũng bị phát hiện rồi. Cái gì đến sẽ đến, suy nghĩ cũng không thể làm cho mọi thứ khác đi.
Vì hôm nay có tiệc nên khi khách về hết, cậu và mọi người còn phải lau dọn, lau bàn, đem ghế vào xếp lại ngay ngănns. Là vì tiệc đứng nên từ sớm đã được mang toàn bộ ra ngoài. Xong xuôi ngó lại, chậc..cũng đã 12 giờ
Từ Hoàng Gia lên một con dốc, rẽ phải sau đó đi xuống một con dốc, qua một ngã tư là đến Kwangsun, đi bộ mất khoảng 20 phút. Hằng ngày Jeon Jungkook vẫn dùng hai chân đi đi về về hai địa điểm này. Mười hai giờ so với lúc mười một giờ không khác nhau là mấu, đường đều vắng vẻ và nhòe nhoẹt trong ánh đèn vàng. Seoul là một thành phố nhưng mọi người không có thói quen sống về đêm nhiều. Chính vì vậy, giờ này nhà nhà đều đã đóng cửa yên giấc.
Lặng lẽ đi trên lề đường, hai tay bỏ vào túi áo khoác để trốn tránh cái lạnh, trời đã khuya, đường thì vắng. Cho dù có là một chàng trai thì đi lại vào giờ này cũng có ít nhiều nguy hiểm không lường trước được mà sợ hãi nhưng cậu thì không. Đã nói từ trước, cậu không hề sợ điều gì hết.
Bóng trường Kwangsun hiện ra trong màn sương đêm và ánh đèn đường lay lắt. Cậu tiến xa vài bước lấy đà chạy đến đạp chân lên tường, bắt bắt đầu lưu loát trèo lên. Hai tuần lập đi lặp lại hành động này khiến cậu có chút kinh nghiệm.
Không mất nhiều thời gian, cậu an toàn vượt qua bức tường, chễm chệ đứng bên trong trường. Nội quy không cấm ra khỏi phòng và đi lại trong trường vào giờ này, một khi đã ở bên trong, cậu hoàn toàn không sợ bị ai nhìn thấy.
Đang định ung dung đi về phòng, một cánh tay bất ngờ ôm cậu từ phía sau, kéo cả cơ thể ép sát vào người đó.
“ tiệc tan từ lúc 11 giờ hơn, tại sao giờ này cậu mới về?”
Han Doosik vùi mặt vào hõm cổ cậu, giọng địu có vẻ không vui. Cậu không nói, tập trung gỡ cánh tay đang ôm ngang eo ra khỏi người mình. Từ lúc nào mà cậu và thằng nhãi này thân thiết đến mức dám ôm cậu thế này. Han Doosik không những không buông tay mà còn dùng sức xoay cậu lại, ép mạnh vào bức tường, hai tay chống hai bên giam giữ.
“ cậu đi chơi với ai à?”
“ không”
Han Doosik nhìn vào mắt cậu, lạnh lùng hỏi. Cậu ta lúc này hoàn toàn không giống vẻ mặt cười nói năng động thường ngày. Jungkook miễn cưỡng trả lời, dùng lực đẩy Han Doosik ra nhưng không thể bị được với sức lực của dân thể thao.
“ vậy cậu đi đâu?”
“ dọn dẹp, lau bàn, sắp xếp lại bàn ghế”
Han Doosik lại tiếp tục tra hỏi, cậu cảm thấy rất mệt mỏi khi phải trả lời. Trong lòng không hiểu cậu ta dựa vào cái gì mà hành động thế này.
Nhận được câu trả lời nét giận dữ trên mặt cậu ta giảm đi không ít, tuy nhiên vẫn không để Jungkook thoát khỏi vị trí giữa bức tường và cậu ta. Cả thân ngòi Han Doosik đứng trong bóng tối, chỉ có gương mặt sáng tối lập lòe do ánh đèn đường hắt vào, nổi trên những đường nét mạnh mẽ mê hoặc. Đôi môi dẫn dụ bất ngờ tiến sát, khi cậu cò chưa kịp hiểu ra đã hấy môi mình bị nó chạm vào.
Han Doosik hôn cậu một cách mạnh bạo, điên uồng gặm lấy cánh môi, tay giữ chặt gương mặt làm cậu không thể quay đi đâu được. Dùng hết sức bình sinh đẩy Han Doosik ra, thoát khỏi nụ hôn điên rồ đó lại bị giam trong vòng ôm rắn chắc.
“ tôi thích cậu”
Han Doosik thì thầm, vốn dĩ từ trước đến giờ cậu cũng không nghĩ mình phải cùng một người trải qua bao nhiêu trục trặc cùng biến cố sau đó mới nảy sinh tình cảm như trong những bộ phim. Thực chất bộ não con người chỉ mất hai mươi phút để quyết định có thích một người hay không. Cho là lời Han Doosik nói là thật, cho là cậu tin thì cũng chẳng đi đến đâu, vấn đề mấu chốt là Jeon Jungkook cậu không hề thích cậu ta.
Cậu im lặng không nói cũng không phí sức đẩy Han Doosik ra nữa, chỉ trơ ra như cái ôm và lời tor tình không có thật. Cuối cùng cậu ta cũng phải buông tay ra, nhìn sâu vào mắt người đối diện như đang tìm kiếm điều gì đó, đôi mày kiếm của cậu ta chau lại
“ tại sao cậu không có thái độ gì?”
“ tôi không thích cậu”
Lời nói thật có thể tổn thương người khác tthif đã sao? Nói dối mãi mãi là điều không tốt.
“ chỉ cần cậu làm người yêu tôi, tôi sẽ từ từ làm cho cậu thích tôi”
Cậu ta khẳng định, cánh môi đẹp đẽ vẽ lên một nụ cười ấm áp, trong đôi mắt anh đào câu dẫn hồn người là một tia sáng tự tin.
“ không”
Cậu không nghĩ mình cần bạn trai. Người ta làm gì cũng phải có mục đích rõ ràng. Cậu không nghĩ ra mục đích của việc có người yêu là gì, vì vậy câu trả lời là khôn
“ cậu vừa mới trèo tường vì đã quá giờ giới nghiêm”
“ ừ”
Han Doosik vẫn giữ nụ cười trên môi, nhướn mày nhìn cậu qua hai hàng mi. Đây là đang muốn uy hiếp cậu sao? Cậu thừa nhận việc mình đã làm, trong lòng thầm đợi cậu ta sẽ nói gì tiếp theo.
“ nếu việc này bị phát hiện, cậu sẽ bị đuổi học”
“ cho nên?”
Chuyện này cậu đã biết, chậc..chẳng lẽ Han Doosik không thể ngừng nói những điều mà cậu biết rõ hay không?
“ tôi sẽ giữ bí mật nếu cậu làm người yêu tôi”
Han Doosik cuối cùng cũng làm đúng như cậu đoán. Uy hiếp rất triệt để. Cậu tự thấy mình không có gì để người khác lợi dụng, hơn nữa con gái lẫn con trai vây quanh cậu ta trăm hương ngàn sắc, kẻ tình nguyện lên giường cùng cậu hoàng tử này chắc chắn không thiếu, không có lý do phí sức ở đây với Jeon Jungkook cậu. Vậy đây chính là kiểu tình yêu dùng mọi thủ đoạn để có được như trong tiểu thuyết sao? Cậu nhướng mày, nhìn Han Doosik tìm chút biểu hiện của một lời nói đùa nhưng gương mặt tuấn tú rất nghiêm túc, đáy mắt như có lửa thiêu đốt.
“ cậu thắng!”
Jungkook thở dài, mệt mỏi chịu thua. Ngôi trường này có đủ những thứ cậu cần, chỗ ở và học bổng. Còn công việc ấy cậu cũng rất cần vì cậu phải sống. Thôi thì làm bạn trai của Han Doosik cũng chẳng mất gì, cậu ta sẽ mau chóng chán thôi. Tình yêu ở tuổi này vốn chỉ là chút ngông cuồng nhất thời, sẽ sớm thay đổi suy nghĩ khi lớn thêm chút nữa.
“ để đảm bảo cậu không bị đám con gái nhiều chuyện gây sự, chúng ta sẽ giữ bí mật nhé”
“ được”
Han Doosik ôm cậu vào lòng, trầm giọng đề nghị. Rất đúng ý cậu, sẽ rất phiền phức nếu để mọi người biết. Vẻ đẹp cũng như gia thế của Doosik đều không phải tầm thường, những kẻ si mê đến mù quáng không thiếu, cậu sẽ rước họa vào thân nếu chuyện này để ai đó biết được.
Cậu trở về ký úc xá trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê vì buồn ngủ và mụ mị đầu óc. Hoàng tử thể thao thích cậu? Cậu ta còn vừa mới tỏ tình? Cậu ta dùng mọi cách để Jungkook trở thành bạn trai? Như một giấc mơ.
---------
06/11/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro