Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

Mặt trời đã lên tới tận trên cao Chính Quốc mới khẽ cựa mông thức giấc, thắt lưng lập tức truyền đến một trận đau nhức muốn chết. Cậu nhăn mặt a thấu trời một tiếng, nhìn cơ thể không mảnh vải của mình, khắp người toàn những vết thâm đỏ, Chính Quốc nhớ lại chuyện xấu hổ hôm qua. Cũng không ngờ tới có ngày mình nằm dưới thân một nam nhân khác kêu rên muốn người ta làm mình, đúng là mất mặt nam nhi mà!

Cậu nhìn sang bên cạnh, không thấy Thái Hanh đâu. Nhìn xung quanh phòng, không những không có Thái Hanh mà quần áo của cậu hết thảy đều biến mất. Cậu càng tìm càng không thấy quần áo của mình đâu. Trong đầu cậu bao nhiêu là ý nghĩ bay xung quanh.

Mà ý nghĩ hợp nhất chính là, mình đã bị đưa về hành tinh mẹ của hắn rồi chăng?

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Thái Hanh bước vào trong phòng liền trông thấy Chính Quốc quỳ gối ưỡn mông mềm trên giường.

Hắn khẽ nuốt xuống cổ, muốn câu dẫn hắn? Vợ yêu sáng sớm đã hứng tình nha. Hắn vội nhào lên giường ôm chầm lấy cậu hạ một cái hôn xuống môi. Bàn tay không yên phận bắt đầu rà soát khắp người, Chính Quốc bị tước đi dưỡng khí nhanh chóng nằm gục trong lòng hắn. Cậu dùng chút sức lực cuối cùng của mình gầm lên.

"Đội trưởng..."

Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, cậu lại nói:

"Đây là tầng 4 đúng không?"

Thái Hanh gật đầu, cậu liền hét lớn:

"Ngay bây giờ em có thể ném anh xuống dưới đất không??!! Hôm qua anh hành em cả đêm chưa đủ sao? Sức lực trai tráng nhiều quá thì đi làm việc khác đi đừng đè em nữa 囧!"

Thái Hanh trên mặt mang theo ý cười, Chính Quốc bất lực nhìn tên vô lại đang đè mình cười nham hiểm. Hắn như không nghe cậu nói gì vẫn đè cậu xuống giường, đưa tay tách hai chân cậu ra để lộ tiểu hoa cúc hơi sưng tấy. Chính Quốc trợn mắt nhìn, lát sau hắn ung dung lấy ra một tuýp thuốc gì đó cho lên tay rồi xoa lên cửa huyệt, Chính Quốc khẽ rùng mình.

"Lạnh!"

Bôi thuốc xong xuôi, Thái Hanh đỡ cậu ngồi dậy hôn lên trán cậu một cái rồi đưa quần áo cho cậu.

Chính Quốc nhận lấy y phục hôm qua của mình mặc đã được giặt ủi phẳng phiu.

"Đội trưởng..."

Hai chữ "đội trưởng" vừa treo ngoài miệng, bờ môi đã bị cuồng dã quấn lấy, hắn đưa tay vuốt hàng lông mày của cậu nói:

"Hai chúng ta nói yêu cũng đã nói rồi, làm người yêu cũng đã làm rồi, đến chuyện *beep beep* ta cũng đã làm rồi. Em vẫn gọi anh là đội trưởng sao?"

Chính Quốc: cái gì mà *beep beep* muốn được gọi tên thì nói, anh đâu cần lôi chuyện *beep beep* ra mà nói!

Hắn nhìn bờ môi mọng của thiếu niên nọ đang mấp máy, hắn liếm môi.

"Mặc dù lúc đang *beep beep* em ở dưới  thân rên gọi đội trưởng a đội trưởng ô khiến anh rất kích thích, nhưng anh vẫn thích em gọi tên hơn!"

Tôi hỏi lại lần nữa, thằng nào lấy cái đĩa bay của hắn rồi? Mau! Mau trả lại!

Hắn cúi mặt xuống phả nhẹ thanh âm trầm ấm quyến rũ vào tai thiếu niên nọ, tay bên kia vuốt nhẹ tóc vài sợi tóc mai vương lên mặt cậu.

"Mau gọi tên anh!"

Chính Quốc hoàn toàn bị giọng nói kia lấn áp tâm trí mà trực tiếp tử trận, hai má lại truyền đến một trận nóng ran, cậu lắp bắp nói:

"Đội..."

Cậu chưa nói hết câu liền cảm nhận trên mông mềm của mình có một bàn tay đặt lên, bàn tay xấu xa bóp một cái. Thái Hanh gian xảo cười.

"Hình như anh chưa nói mỗi lần em kêu đội trưởng sẽ khiến anh rất kích thích nhỉ?"

Chính Quốc: cái tên dư nhiễm sắc thể nhà anh, trong đội bóng có bao nhiêu người gọi anh là đội trưởng không lẽ anh đều nổi thú tính?

Thái Hanh nhìn tâm tình của cậu, thầm đoán được suy nghĩ cậu, hắn nói.

"Chỉ có em nói mới khiến anh kích thích!"

Nói rồi hắn liền cúi mặt xuống sát người cậu liếm liếm, Chính Quốc vội vàng la lớn.

"Đội trưởng ... ô ... đội ... a không! Hanh!"

Thái Hanh hài lòng buông cậu ra để cậu mặc lại quần áo. Sau đó cả hai cùng về phòng nghỉ chung với đám người trong đội.

Cửa phòng vừa mở ra, bên trong đang ồn ào náo nhiệt bỗng dưng im bặt, mọi người đều thảy hết ánh nhìn về hai người bọn họ. Chính Quốc khóc thầm, bây giờ chui vào cái lỗ nào có được không?

Sau một hồi im lặng, cả đội nhao nhao.

"Đội trưởng và quản lý nha, hai người hết giận nhau rồi sao?"

"Đợt này giận lâu thật, vỏn vẹn năm ngày luôn!"

Cảm đám nháo nhào lên cười nói vui vẻ, Thái Hanh cũng không thèm trả lời bọn họ, đẩy cậu về phía đám đông. Hắn đi tới giường cậu, gôm hết thảy đồ đạc của cậu bỏ vào balo.

"..."

Toàn đội: "..."

Hắn lười biếng nói. "Buổi tối cần bàn việc với quản lý, từ giờ cứ để cậu ấy ngủ ở phòng tôi đi."

Chính Quốc che mặt trấn lột nón Sở Mục đang đội, đội lên đầu mình: "..."

Doãn Kì nhìn Phác Trí Mân thèm thuồng: "///"

Trí Mân: "Bộp!!!"

Toàn đội: "..."

Toàn đội: "!!!"

Cả phòng lại một phen la ó, bọn họ xúm lại cùng nhau tiễn Chính Quốc cùng Thái Hanh ra khỏi phòng. Trước khi tiễn ra còn không quên chúc mừng đội trưởng, chúc mừng quản lý, chúc hai người sớm có em bé!

Chính Quốc: các cậu tự đi mà đẻ! Cả nhà các cậu tự đi mà đẻ!!!

Buổi tối hai người ở chung phòng, cậu bất an nhìn Thái Hanh.

"Anh không được qua đây! Đồ hung thần ác bá hà hiếp dân lành."

Thái Hanh: miệng nhỏ vẫn nên là dạy dỗ một chút.

Vốn ngày mai là đấu trận chung kết, hắn cũng không định đối với Chính Quốc có ý đồ xấu xa gì. Có điều nhìn thấy cậu như vậy, Thái giỡn nhây Hanh có thể bỏ qua sao.

Hắn bày ra bộ mặt buồn bã, ngồi xuống giường cởi áo ra. "Anh chỉ làm có một lần thôi, chỉ 5 phút. Được không?"

Chính Quốc buột miệng. "5 phút? Anh yếu sinh lý hả?"

Thái yếu sinh lý Hanh: "..."

Chính Quốc: "Khoan đã! Em nói đùa mà! Tha em!!!"

Đêm hôm đó cậu đại chiến với hung thần ác bá 500 hiệp.

Kết quả quá rõ ràng, trong lúc cậu anh dũng mê man không biết gì rồi, hung thần vẫn còn rất hăng hái đại chiến.

Sáng hôm sau, hai người đã dậy từ rất sớm, Chính Quốc mở mắt đã thấy lồng ngực của người nào phập phồng. Cậu nhớ tới cảnh hôm qua, trong đầu lại đều đặn đến viếng tổ tiên nhà Kim.

Cảm nhận người trong ngực cựa quậy, Thái Hanh liền ôm chặt lấy cậu, sủng nịch nói. "Ngủ thêm đi, vẫn còn sớm."

Chính Quốc lắc đầu. "Muốn chuẩn bị một chút."

Hắn hôn lên trán cậu, ngồi dậy định bước vào phòng tắm. Thời điểm Thái Hanh xoay lưng lại với Chính Quốc, hắn để lộ trên hai bả vai của hắn, eo hắn, xương sườn hắn, rãnh lưng hắn, khắp lưng của hắn ngang dọc những vết móng cào dài, vài chỗ còn vương tơ máu.

Cậu trợn mắt nhìn tấm lưng như ma cào của hắn, vết tích này còn rất mới nha, không lẽ là của cậu sao?

"Khoan đã!"

Chính Quốc giữ hắn ngồi lại, ngón tay tinh tế lướt qua những vết cào.

"Đau không? Anh mau bôi thuốc đi."

Thái Hanh xoay người chụp lấy tay cậu, hắn liêm môi nói.

"Em chính là thuốc."

Chính Quốc đỏ mặt, thuốc gì chứ!

Hắn liếm tay Chính Quốc, cười dịu dàng.

"Mau đến đây chữa vết thương cho anh!"

"..."

Tôi là thuốc xổ, anh mau uống đi!

Đúng là tạo nghiệt mà!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro